Nàng ở trước mặt của Hách Lang, không chỉ bị thất bại đến mặt mày xám tro, thậm chí còn ăn đầy đất vào miệng, vốn còn tưởng thần không biết quỷ không hay chỉnh hắn, không ngờ lại là hành động lừa mình dối người thôi.
Hách Lang nói đúng, vườn Nam là địa bàn của hắn, mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều mằm dưới mắt hắn, cho dù là lén lén lút lút, cho dù là mờ ám đều không thể qua khỏi tai mắt của hắn.
Ăn đất xong rồi, Tôn Miên Miên mới hiểu ý nghĩa hành động của mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Nàng chỉ cần giữ lại cái mạng của mình trước mặt Hách Lang, là được. . .
Không nên làm bất cứ chuyện gì khác.
Nói một cách khác, nàng tiếp tục nghe lời, bồi dưỡng nô tính, chủ tử nói đông là đông, nói tây thì nàng phải đi tây.
Cho nên về sau Tôn Miên Miên cũng không dám có những hành động làm xiêu vẹo đầu óc như vậy nữa, tránh cho việc chưa chỉnh được hắn, đã làm cho mình biến thành tàn tật.
Kể từ sau việc ăn đất, nàng trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không dám có những hành động trả thù khác nữa, nói thật ra, trong đầu nàng cũng không còn trò xiếc nào.
Ai, chỉ có thể trách các tỷ tỷ nuôi nàng sống quá an nhàn sung sướng, quá mức đơn thuần không có tâm cơ, coi như nổi lòng muốn hại người, cũng không thể nghĩ ra cách hay.
Mà chuyện nàng không thích nhất chính là động não, vì vậy đối với Hách Lang, ý xấu cũng chỉ có thể hóa thành cắn răng nghiến lợi thôi
Cũng bởi vì nàng lười phải động não, nên những ngày tiếp theo trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao vườn Nam cũng lớn như vậy, quét dọn sạch sẽ cũng phải hết một ngày, mà làm việc nhiều như vậy khiến nàng vô cùng mệt mỏi, chỉ cần nằm lên giường, nàng liền ngủ như heo chết.
Thời gian qua lâu, nàng bắt đầu có thói quen như vậy, cũng bởi vì mệt mỏi, cho nên theo thời gian oán hận với các tỷ tỷ cũng đã vơi đi rất nhiều.
Hầu hạ bên người Hách Lang cần một tiểu tỳ có trái tim vô cùng khỏe mạnh, bởi vì chỉ cần để hắn phát hiện có hành động phản kháng, công việc sẽ tăng thêm gấp bội lần, sau đó lại bắt bẻ để không bao giờ xong việc.
Tựa như hôm nay, nàng đang ở phòng hạ nhân phía sau ăn bữa tối, mới xúc một miếng cơm, hắn lại cho người gọi nàng vào phòng.
Khi nàng chạy nhanh tới, mái tóc màu đen của hắn xõa ra, gương mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn, trên bàn thức ăn phong phú, hơn nữa vừa tới cửa nàng đã ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Trong phủ, món ăn của tôi tớ tối đa cũng chỉ có hai món một canh, muốn nhìn thấy bóng dáng của thịt, trừ phi là chủ tử ban thưởng hoặc là thức ăn còn thừa lại, vốn ở phòng bếp có một thẩm thẩm cực kì thương nàng, thường để lại đầu gà hoặc móng gà khiến nàng trở nên nghiện thịt, nhưng sau khi vào vườn Nam, trên căn bản rất hiếm khi được ăn thịt, bởi vì . . .
Hách Lang thường không ăn thịt.
Nàng thật muốn khóc to lên. Tại sao nàng lại theo hầu một chủ tử không thích ăn thịt như vậy chứ? Mặc dù ba bữa hắn để lại rất nhiều thức ăn thừa, mặc dù lấy được nàng rất vui vẻ, nhưng đối với người không ăn thịt không vui như nàng mà nói, rất lâu không được ăn thịt khiến nàng bắt đầu nhớ đến hương vị của thịt rồi.
Vì vậy vừa ngửi thấy mùi vị gà nướng, hai mắt nàng sáng lên, thậm chí còn nhìn thấy chân giò heo bóng nhẫy trên bàn, nàng càng không thể che giấu vẻ tham lam bày ra trên mặt.
“Nhị. . .nhị thiếu gia, ngài tìm nô tỳ có chuyện gì không?” Nàng đang ở phía sau dùng bữa, bây giờ nhìn đến bàn thức ăn ngon thịnh soạn như vậy, càng khiến nàng hâm mộ mà!
“Ngồi”. Hắn ung dung mở miệng.
Nàng ngẩn người, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, bước chân có chút lảo đảo, suýt nữa nhào tới phía trước. “Chuyện này. . .hình như không hợp với quy củ. . .”
“Ngồi!” Hai mắt hắn híp lại, trong giọng nói ẩn chứa sự uy hiếp.
Nàng lo lắng nhìn về phía Mạc quản sự, thấy Mạc quản sự lặng lẽ gật đầu, lúc này nàng mới kéo kéo quần, trong lòng run sợ ngồi xuống ghế đối diện với hắn.
Đợi nàng ngồi xuống. Mạc quản sự liền chuẩn bị một đôi bát đũa đặt trước mặt nàng, sau đó chủ động gắp một miếng trong đĩa để vào cái bát trước mặt nàng.
“Ăn”. Hách Lang đơn giản ra lệnh.
“À?” Nàng có chút ngây người, mờ mịt nhìn Mạc quản sự một cái, tiếp đó lại nhìn hắn: “Nhưng. . . nhưng. . .”
Ngồi ngang hàng cùng chủ tử đã là tội rất lớn rồi, hắn lại còn cho phép nàng ngồi cùng bàn dùng bữa?
Bây giờ là thế nào? Nàng đang nằm mơ sao?
Tôn Miên Miên cảm thấy rất quỷ dị, lấy tay phải dùng sức nhéo gò má của mình.
“Ách! Thật là đau.” Hai chân mày nàng nhíu lại vì đau, vuốt vuốt gò má bị thương.
“Nói nhảm nhiều như vậy, ta bảo ngươi ăn thì ngươi ăn”. Hắn lạnh lùng liến nhìn động tác ngu xuẩn của nàng, giọng nói có chút trầm thấp.
“Oh! Được rồi! Dù sao thức ăn ngon dâng tới tận miệng, nàng không ăn cũng uổng phí! Hơn nữa, khó có dịp Mạc quản sự lại ở bên hầu hạ nàng, đã rất lâu nàng không được hưởng đắc quyền này của chủ tử rồi.
Nàng cầm đũa lên, gắp lên đĩa rau cải màu xanh, đưa vào trong miệng, làm nàng cảm động tới đỏ cả mắt. Quả nhiên thức ăn của chủ tử, mùi vị đậm nhạt vừa phải, nguyên liệu để nấu tươi mới, vừa vào miệng liền tan ra, ngay cả nuốt vào cũng không bỏ ra được.
Hách Lang ngồi ở trước mặt nàng nháy mắt nhìn Mạc quản sự, sau đó Mạc quản sự gắp thêm một phần thức ăn khác bỏ vào bát của nàng.
Lần này không đợi lệnh của hắn, sớm đã không chờ nổi, thức ăn được gắp đưa tới liền bỏ vào trong miệng, ăn say sưa ngon lành.
Trên bàn có mười đĩa thức ăn, Mạc quản sự cũng không lên tiếng thúc giục, để nàng từ từ ăn xong, mới gắp thêm thức ăn.
Hách Lang cứ nhìn tướng ăn của nàng như vậy, phát hiện mặc dù mới đầu nàng có chút tham ăn, nhưng thế nào cũng thể hiện bộ dáng khuê nữ, không khó nhận ra nha đầu này trước đây được sống trong an nhàn sung sướng.
Nàng bỏ xuống trang phục hoa lệ của quá khứ, kiểu tóc hoa lệ trước đây cũng được thay bằng kiểu búi hai bên song song đơn thuần, trên tóc không hề có bất kì trang sức nào, dây cột tóc lại cùng màu với trang phục, nhìn qua thanh tú mà có chút đáng yêu.
So với bốn tỷ tỷ khác ở Tôn phủ, Tôn Miên Miên không thể coi là thu hút, cá tính cũng không đặc biệt bằng các tỷ tỷ, nhưng nàng nét riêng của mình cái mà bốn tỷ tỷ kia không có.
Tôn Miên Miên nhìn qua như không có cá tính gì, chỉ là cái không có cá tính này tạo cho nàng tính cách dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, một chút tâm cơ cùng tính toán, đơn thuần dùng phương thức của mình mà sống. Đây là quan sát mấy ngày qua của Hách Lang với nàng.
Còn nữa, nàng tự cho là mình khôn vặt, với hắn mà nói chỉ cần liếc mắt là nhận ra chút tài mọn của nàng, nàng không có cá tính sẽ bị hắn thu phục rất nhanh, cũng chấp nhận phục vụ hắn, an an phận phận, sẽ không xảy ra điều gì không may.
Tôn Miên Miên vội vàng thưởng thức thức ăn ngon, căn bản không biết Hách Lang đang đánh giá nàng, nàng chuyên tâm ăn mấy thứ linh tinh, cho đến khi cả mười món đều dùng qua, nàng cũng đã no đến tám phần.
“Nhị thiếu gia, thử xong rồi”. Mạc quản đến sau lưng Hách Lang. thấp giọng nói.
A! Thử xong! Lúc này nàng mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ vẻ khó hiểu.
“Thử cái gì? Thử mùi vị mấy món này sao? Nô tỳ thấy mấy món này mùi vị không tệ, chỉ là canh ngân nhĩ này hơi mặn, chân giò heo là ngon nhất, đậm nhạt vừa đủ, cho vào miệng liền tan ra. . .”. Nàng thao thao bất tuyệt nói về mùi vị.
Ngay sau đó, hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, khóe miệng khẽ nâng lên, hỏi một câu không liên quan: “Ngươi có chỗ nào không thoải nái không?”
“Không có!” Nàng thành thực lắc đầu một cái, nghiêng đầu không hiểu nhìn hắn: “Sao tự nhiên Nhị thiếu gia lại quan tâm nô tỳ như vậy? chẳng lẽ sợ nô tỳ ăn quá no? Nhị thiếu gia, ngài đừng lo lắng, trước kia khi còn ở nhà nô tỳ nổi danh là dạ dày sắt đấy, ăn nhiều nữa cũng vẫn chống. . .”
Hắn nhìn khuôn mặt đang lải nhải của nàng, phát hiện nàng nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại trong lời nói của hắn, nên nói nàng ngây thơ hay là quá ngu ngốc?
Bất quá anh suy nghĩ một chút, chắc chắn là cái thứ hai không sai.
“Xem ra bàn cung yến do Tĩnh phi nương nương ban cho này không có vấn đề gì”. Hắn không để ý tới bộ dạng tự đắc của Tôn Miên Miên, cầm đôi đũa bạc lên, chuẩn bị dùng bữa, nghĩ thầm: chắc Tĩnh phi muốn mượn dịp này để lôi kéo lòng người.
Vài ngày trước đó hắn có xích mích với Hoàng Thượng, dưới cơn nóng giận hoàng thượng đã tức giận với hắn, mà bây giờ, bà ta chẳng những sai người trong cung đưa tới những loại dược liệu quý hiếm mà còn sai người đưa tới bàn cung yến này, nghĩ muốn lôi kéo lòng hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại, rơi vào trên người Tôn Miên Miên, tuấn nhan nhất thời kéo xuống.
“Ngươi vẫn còn ở chỗ này làm gì?” Giọng điệu hắn có chút không vui.
“À?” Nàng không hiểu rõ ý trong đôi mắt hắn. “Không phải nhị thiếu gia muốn nô tỳ ngồi xuống sao?”
“Bây giờ chưa cần tới ngươi, còn không mau cút đi?” Hắn lạnh giọng quát, lườm nàng một cái: “Ngươi cho rằng bản thiếu gia nhìn gương mặt xấu xí, tham ăn của ngươi mà còn dùng bữa nổi sao?”
Chưa cần tới nàng? Những lời này có nghĩa gì vậy? Nàng nhíu chặt mày, nhưng vẫn vội vàng đứng lên lui ra sau vài bước.
“Nhị thiếu gia, ngài. . .ngài không phải mời nô tỳ tới giúp ngài thử đồ ăn sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi. Tại sao hắn nói trở mặt thì liền trở mặt?
“Thử món ăn?” Hắn cười lạnh một tiếng. “Tại sao lại có một nha đầu ngu ngốc như ngươi chứ?” Ngốc? Nàng ngốc sao? Nàng gãi gãi gương mặt nhỏ nhắn. Đại tỷ thường nói nàng thần kinh thô, tứ tỷ thường nói nàng là người có đầu óc thẳng, có một số việc không biết cách chuyển hướng rẽ phải rẽ trái, nhưng mà các tỷ tỷ chưa bao giờ nói nàng ngốc nha!
Mạc quản sự đi tới cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu gia muốn ngươi tới thử độc”.
“Thử độc?” Tôn Miên Miên sững sờ, chớp đôi mắt to: “Chuyện này. . .có nghĩa là. . .có người muốn hạ độc hại nhị thiếu gia? Người nào. . .người nào có lá gan lớn vậy?”
“Đây không phải là chuyện ngươi nên biết.” Mạc quản sự nhỏ giọng quát.
“Oh!” Nàng cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn. Đúng vây, bây giờ nàng chẳng qua là một nữ tỳ nhỏ bé, có một số việc quả thật không nên biết. Chỉ là một giây sau đó, nàng lại nâng mắt lên, nhìn Hách Lang: “Nhị thiếu gia, ngài đừng lo lắng, vừa rồi nô tỳ đã thử qua hết mọi món ăn, hiện tại thân thể vẫn bình thường, ngài có thể an tâm dùng bữa rồi.”
Tay phải Hách Lang dừng lại, chân mày khẽ nhíu, đáy mắt khó dò thấy tâm tư, nhìn về phía khuôn mặt trắng noãn của nàng.
Rõ ràng là Mạc quản sự tàn nhẫn nói hắn gọi nàng đến để thử độc, thế nhưng nàng lại không hề tức giận, còn nói mình đã thử qua một lần không thấy có độc, muốn hắn an tâm dùng cơm? Rốt cuộc nha đầu này đang suy nghĩ gì vậy?
Không phải nàng nên oán thán hắn tàn nhẫn sao? Nhưng hắn nhìn nét mặt của nàng, không giống đang giả vờ nịnh nọt, hình như phát ra từ nội tâm. . .
“Ngươi không oán trách ta sao?” Hắn không nhịn được tò mò hỏi.
“Oán?” Nàng không hiểu nhìn hắn. “Sao nô tỳ phải oán nhị thiếu gia?”
“Ta gọi ngươi đến thử độc, trong lòng ngươi không có một tia oán thán?” Hắn nhếch chân mày, nhìn nàng. Thật ra thì trước đây Mạc quản sự đã lấy thức ăn thử qua một lần, xác định không có độc mới kêu nàng đến thử.
“Quân muốn thần chết, thần có thể không chết sao?” Nàng nghiêm túc nhìn lại hắn. “Lại nói, nô tỳ chủ động chết là chuyện thiên kinh địa nghĩa?” Nàng nói vô cùng tự nhiên, tiếp đó lại mở miệng: “Chỉ là. . .có thể đừng nói sau khi nô tỳ ăn xong được không? Nhị thiếu gia vừa nói là muốn nô tỳ thử độc? Nếu quả thật có độc. . . Nô tỳ chết ra sao cũng không biết, sẽ chết không nhắm mắt.”
Cái gì nàng cũng ăn rồi, hắn mới nói bên trong có thể có độc, lại hỏi nàng có oán hắn hay không? Chậc, ăn cũng đã ăn hết, muốn oán. . .cũng chỉ có thể oán mình tham ăn, còn ăn nhiều hơn vài miếng.
“Hối hận?” Hắn nhíu mày.
Nàng lắc đầu, “Đại tỷ đã dạy ta, bất kể mình quyết định làm chuyện gì, chỉ cần mình quyết tâm, cũng không cần để ý tới kết quả mà hối hận, coi như là hối hận, cũng phải dũng cảm gánh vác hậu quả. Khi ta bước vào phủ, mệnh của ta đã giao vào tay Nhị thiếu gia rồi, cho nên không có gì oán hận”.
Hắn nghe giống như một tia chớp đánh xuống lòng hắn. Nàng đem sinh mệnh mình giao vào tay hắn?
“Ta có cái gì đáng để ngươi tin tưởng như vậy?”
“Ngài là chủ tử của ta”. Nàng nâng mắt lên cười nhạt. “Chủ tủ nói, nô tài không dám nghe lệnh. Thực ra chỉ cần nhị thiếu gia nói, nô tỳ chưa từng hoài nghi điều gì”
Hắn nhìn nàng một lúc lâu, rõ ràng khi nói chuyện tiểu nha đầu này đều không sử dụng đến đại não, vì sao có lúc từng câu từng chữ nàng nói đều gõ mạnh vào đáy lòng hắn đây?
Tiếp đó, hắn nghiêm mặt: “Lui ra.” Sau đó dùng sức để đôi đũa xuống bàn.
Nàng nhận ra hình như hắn không vui, vội vàng cúi chào lui ra ngoài, cúi thấp đầu rời khỏi sương phòng, chỉ sợ ở lại lâu khắc nữa sẽ có phiền phức rơi xuống đầu nàng.
Đợi nàng rời đi, đôi môi mỏng của Hách Lang mới nâng lên thành một đường cong, nhìn Mạc quản sự bên cạnh: “Mạc Khánh, ngươi nói nha đầu kia là ngu thật hay giả vờ ngu?”
Bên cạnh hắn có rất nhiều người nguyện ý vì hắn mà chết, nhưng phần lớn là vì như vậy mới có lợi cho bọn họ, mới nguyện ý dâng hiến tính mạng mình.
Chỉ có đáp án của Tôn Miên Miên là ngoài dự đoán của hắn, nàng nguyện ý đem sinh mệnh mình giao cho hắn bởi vì đó là lựa chọn của nàng.
“Nô tài cảm thấy tính tình Tôn cô nương có chút ngây thơ, có đôi khi là biểu hiện phát ra từ nội tâm, cho nên Tôn cô nương mới không phát hiện ra nhị thiếu gia đã âm thầm an bài giúp nàng, còn đối tốt với nàng”. Mạc quản sự cung kính đáp.
Hắn tuy là người ngoài cuộc, nhưng cặp mắt hắn vẫn rất rõ ràng.
Mặc dù Tôn nha đầu đi theo hầu nhị thiếu gia, nhị thiếu gia cố ý an bài rất nhiều công việc tạp dịch cho nàng làm, thật ra chỉ là che giấu tai mắt, không muốn làm người ngoài phát hiện nhị thiếu gia đối xử đặc biệt với nàng.
Hôm nay nhị thiếu gia cố ý muốn nàng làm nô tỳ thử độc, dụng ý lớn nhất chính là hy vọng bình thường nàng có thể ăn đồ ăn giống hắn, nghĩ muốn nuôi béo thân thể nàng.
Thế nhưng có chút chuyện nhị thiếu gia chưa nói, Tôn nha đầu thần kinh thô này chắc cũng sẽ không hiểu dụng tâm của nhị thiếu gia, cùng với ý định hao tâm tổn trí trên người nàng.
“Đây chính là đánh giá gần đây của ngươi với nàng?” Hách Lang lại hỏi.
“Vâng.” Mạc quản sự gật đầu một cái. “Tôn cô nương còn là một người sợ phiền phức, cho nên từ sau khi vào phủ, ngoài Triệu đại nương ở phòng bếp, không thấy nàng thân thiết với người nào khác nữa”
“Lý do?”
“Ách. . .” Mạc quản sự dừng lại một chút, “Bởi vì. .. .Triệu đại nương luôn nhét cho nàng một chút thức ăn thừa. . .đơn giản mà nói, Tôn cô nương rất dễ bị tức ăn mua chuộc lòng người”.
Hách Lang vừa nghe, không biết là nên cười hay nên giận, cuối cùng cũng chỉ biết khoát tay áo: “Thôi! Đơn thuần có đơn thuần là được, tránh cho việc lấy nước bẩn càng khuấy càng bẩn. Đợi chút nữa đem toàn bộ bàn thức ăn này thưởng cho nàng”.
“Vâng”. Mạc quản sự gật đầu đáp lại.
Hách Lang đứng lên, hai tay chắp sau lưng: “Về sau nàng sẽ ngồi dùng bữa cùng bàn với ta”.
Mạc quản sự nhịn không được giương con mắt nhìn, nhưng chỉ thấy bóng lưng Nhị thiếu gia, không thể thấy được vẻ mặt thực sự của hắn lúc này.
“Nói cho nàng biết, về sau nàng chính là nô tỳ thử độc của ta”. Hắn xoay người, đáy mắt lóe ra thứ ánh sáng thích thú, cùng với chút ôn nhu hiếm có.
“Nô tài tuân mệnh”.
Ngự dụng. . .nô tỳ thử độc?!
Mặc dù Tôn Miên Miên rất khó hiểu, nhưng nghe Mạc quản sự nói về sau sẽ được ngồi cùng bàn dùng bữa với Hách Lang thì
Đầu tiên thì có chút giật mình, sau đó thì lộ ra mặt vẻ mong đợi.
“Có ý là, về sau thiếu gia ăn cái gì, nô tỳ cũng sẽ được ăn cái đó cùng lúc sao?” Lúc ấy, nàng đã hỏi Mạc quản sự như vậy.
Mạc quản sự cho nàng câu trả lời khẳng định.
Phản ứng của Tôn Miên Miên chính là đơn giản như vậy, đầu óc luôn ẩn chứa lý tưởng đơn giản như vậy, nàng chỉ nghĩ đơn giản sống qua ngày. Sống đơn giản nữa thôi.
Chỉ là đầu đơn giản của nàng hoàn toàn không muốn rời đi, bởi vì mình sẽ hầu cận Hách Lang, cuộc sống dần dần trở nên có chút khác biệt.
Mặc dù trong miệng mọi người Hách Lang là kẻ luôn để ý không buông tha cho người khác, nhưng trải qua mấy ngày chung đụng, nàng cảm giác hắn không giống như người bên ngoài đồn đại không có máu không có lệ a!
Tựa như mỗi lần nàng đi cho Hắc Tương ăn thì Hách Lang sẽ luôn ở phía sau nhìn nàng, minh chính nói là sợ nàng táy máy tay chân với con ngựa của hắn nhưng một tỳ nữ nho nhỏ như nàng thì có thể làm ra điều gì? Dù sao cũng sẽ không mang con ngựa yêu của hắn đi ăn được!
Mặc dù nàng thật sự không muốn tự dát vàng lên mặt mình, nhưng khi gặp nguy hiểm hắn luôn cứu nàng một mạng. . .
Nhất là bây giờ, mặc dù ngoài mặt nàng là nô tỳ thử độc của hắn, nhưng nàng có thể ngồi ăn cùng bàn với hắn, hắn ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó, không giống quan hệ chủ tớ bình thường, chỉ là nói thật, làm nô tỳ thử độc, nàng không hề có một câu oán hận.
Bởi vì khi nàng còn rất nhỏ, Tam tỷ thường lừa gạt nàng uống thuốc thử nghiệm của tỷ ấy, nghe nói có một lần suýt chút nữa thì mất đi cái mạng nhỏ này của nàng, sau đó đại tỷ đã nghiêm cấm việc làm này của tam tỷ mới kết thúc việc uống thuốc độc.
Nói sợ sao? Nàng không có cảm giác, bởi vì nàng biết Tam tỷ hơi điên khùng một chút, nhưng không có nghĩa là sẽ thật sự hại nàng mất đi cái mạng nhỏ. Mặc dù Tam tỷ là độc y, nhưng độc y còn có cái chữ “y” kia, dù sao nàng cũng là muội muội của tam tỷ, cũng sẽ không mặc kệ sống chết của nàng, vậy nên nàng chưa từng sợ hãi.
Cho tới khi trở thành nô tỳ thử độc của Hách Lang, nàng càng không sinh lòng sợ hãi, coi như ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện, nàng tin các tỷ tỷ luôn thương yêu nàng nhất định sẽ xuất hiện để cứu nàng. Mặc dù các tỷ tỷ rất không có nghĩa khí bỏ nàng ở lại để chạy trốn, nhưng đáy lòng nàng thủy chung cho rằng trong việc này nhất định có cái gì đó kì quặc. .. . cho nên nàng thề, nhất định phải sống thật tốt, nỗ lực để sống, chờ đợi nhị tỷ chưa rõ tung tích trở về giải thích.
Cho nên dù sao làm nô tỳ thử độc cũng tốt hơn nhiều so với làm nô tài hạ đẳng làm việc vặt để hắn làm nhục, ít nhất hắn ăn cái gì, nàng cũng có thể ăn một chút.
Dù sao nàng phản kháng Hách Lang cũng chỉ có một con đường chết, dù sao cũng chết, vậy không bằng để cho mình chết rõ ràng một chút.
Vài ngày sau, vết thương trên người Hách Lang đã tốt hơn một chút, lấy lược chải mái tóc dài, thắt lên ngọc quan, thay một bộ cẩm y màu trắng ngà, trên tay áo còn thêu hoa văn hình chim tước bay lượn vô cùng tinh xảo.
“Nhị thiếu gia, chúng ta đang đi nơi nào?” Tôn Miên Miên cũng thay một bộ y phục mùa xuân chất liệu cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ bộ y phục này được đặt may cho Ngũ tiểu thư, đáng tiếc hơi lớn, đại phu nhân thấy nàng là nô tỳ hầu hạ bên cạnh Hách Lang lâu nhất, liền thưởng bộ y phục này cho nàng.
Sau khi mặc vào, mặc dù nàng có lấy lược chải thành hai búi tóc song song, nhưng đứng ở sau lưng Hách Lang, nghiễm nhiên phải trở trở thành nha hoàn xuất sắc hơn một chút.
“Đại thiếu gia mời dùng bữa”. Khóe miệng hắn giương lên, tâm trạng coi như không tệ.
“Oh!” Nàng gật đầu một cái, vừa nghe đến đại thiếu gia mời dùng bữa thì khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
Những ngày vừa rồi làm nô tỳ thử độc, thử đến nỗi trên người nàng thêm không ít thịt, từ từ khôi phục bộ dáng mượt mà đáng yêu như trong quá khứ.
Khi hai người đi tới trong viện của đại thiếu gia Hách Tuần thì đã có hai quản sự cùng tôi tớ ở ngoài cửa chính nghênh đón. Người cùng xuất cung đồng thời với nàng - Bích Oanh đương nhiên có ở trong số đó, nàng được như ý nguyện vào làm tại viện của đại thiếu gia, chỉ là đại thiếu gia đã sớm thành thân, trong sân còn có mấy di nương. Nàng muốn tự mình đưa tới cửa còn phải xem sắc mặt của thê thiếp, vì vậy khi làm việc trong viện của đại thiếu gia cũng không sung sướng như trong tưởng tượng.
Bích Oanh nhìn thấy người ban đầu bị mình đẩy tới bên Hách Lang - Tôn Miên Miên xiêm áo hoa lệ, không nhịn được hơi nhíu chân mày.
Hơn nữa khi nàng nhìn thấy bộ dáng gương mặt tuấn mỹ của Hách Lang càng khiến nàng như thấy phải vong thần, không ngờ dáng dấp của hắn lại yêu nghiệt như vậy, ánh mắt câu hồn đoạt phách, lại nghĩ tới nhị thiếu gia trong lời đồn đại lạnh lùng vô tình vẫn chưa đón dâu, càng khiến nàng thêm hối hận.
Sơm biết nàng đã không giao việc đem chén thuốc đó cho Tôn Miên Miên rồi, nếu như nàng tự mình đưa tới, có lẽ hôm nay còn có cơ hội thoát khỏi công việc lặt vặt này cũng nên. . . chỉ là mặc kệ nàng hối hận như thế nào cũng không còn kịp nữa, bởi vì người đi sau Hách Lang bây giờ không phải là nàng.
Đương nhiên Tôn Miên Miên cũng đã nhìn thấy Bích Oanh. Mỉm cười gật đầu với nàng sau đó liền đi vào trong nhà cùng Hách Lang, lúc này Đại thiếu gia Hách Tuần cũng đã chuẩn bị một bàn rượu ngon thức ngon.
“Đại đệ, mời ngồi”. Hách Tuần cũng có một gương mặt dễ nhìn, chỉ là khi so sánh với Hách Lang lại có vài chỗ thua kém. “Tối nay đại ca đã phân phó phòng bếp làm mấy món ăn ngươi thích, chị dâu ngươi cũng đích thân xuống bếp đấy”.
Hách Lang chỉ cười nhạt thấp xuống ngồi vào chỗ của mình, sau đó liếc Tôn Miên Miên: “Ngồi”.
“À?” Tôn Miên Miên cảm thấy hơi giật mình, cho là chỉ ở vườn Nam mình mới có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với hắn, không nghĩ tới ra khỏi vườn Nam, hắn vẫn nguyện ý không để ý thân phận thấp kém muốn nàng ngồi cùng bàn với hắn?
Không chỉ riêng nàng giật mình, mà ngay cả Hách Tuần cũng khẽ ngẩn người, khó có thể tin một người từ trước đến nay luôn cao ngạo như Hách Lang lại có thể để một nô tỳ ti tiện ngồi cùng bàn dùng với bọn họ.
“Ta bảo ngươi ngồi”. Hách Lang lạnh giọng mở miệng, tiếp đó lại nhìn về phía Hách Tuần: “Đại ca sẽ không để ý nô tỳ thử độc của ta ngồi cùng bàn dùng bữa chứ?”
Chuyện này thật không phù hợp với lễ nghi, nhưng khi bị một người luôn thích làm theo ý mình như Hách Lang nhìn chằm chằm thì cơ thể Tôn Miên Miên bỗng run lên, thận trọng ngồi xuống, đến ánh mắt cũng không dám giương lên.
“Nô tỳ thử độc?” Chân mày Hách Tuần nhíu lại. “Ngươi chuyên dùng nha đầu này để thử độc thức ăn?” Hách Lang cười cười: “Nên có tâm phòng bị người”. Hắn nhìn Hách Tuần vẻ suy nghĩ: “Mặc dù chúng ta là người một nhà, nhưng khó bảo đảm rằng sẽ không có kẻ nào rắp tâm tính kế lẻn vào phủ chúng ta, vì vậy đại ca phải cẩn thận hơn, cũng nên tìm một nha đầu thử thức ăn”.
Hách Tuần cười khan hai tiếng: “Lời ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ là để một nha đầu ngồi cùng một bàn ăn, chuyện này. . .” Ánh mắt hắn rơi xuống người Tôn Miên Miên, phát hiện gương mặt cô cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, cùng lắm cũng chỉ hơi xinh đẹp thôi.
“Nha đầu này mới tiến phủ, không cẩn thận nhìn thì sẽ không nhận ra.” Đôi mắt phượng của Hách Lang bị giấu đi, tựa như vô tình mở miệng: “Nghe nói trước đây là muội muội nhỏ nhất trong Tôn Phủ, nay tung tích của Tôn đại tướng quân còn chưa rõ, còn những tỷ tỷ khác đã trôi dạt bên ngoài, ta đem nha đầu này trông coi một chút”
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cúi thấp xuống, Tôn Miên Miên khẽ cau mày không hiểu sao Hách Lang lại nhắc tới thân phận nàng, muốn nàng cảm thấy khó chịu sao?
“Đang hỏi ngươi đó! Câm sao?” Hách Lang vỗ vỗ bả vai nàng, muốn nâng khuôn mặt nàng lên: “Đại thiếu gia hỏi ngươi, mau trả lời”.
“Nô. . .nô tỳ đúng là Tôn Miên Miên”. Nàng ngập ngừng trả lời, ánh mặt vừa nâng lên liền gặp ánh mắt đang ngạc nhiên của Đại thiếu gia đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau, nàng không thể nào giải thích được cái ánh mắt đang quan sát kia.
“Thật là khéo!” Hách Tuần thu hồi ánh mắt, khôi phục bộ dáng bình tĩnh: “Ngươi phải hầu hạ nhị thiếu gia cho thật tốt, đừng giống các tỷ tỷ ngươi gặp chuyện liền trốn tránh, dù sao hoàng thượng cũng đã ban ân cho Tôn phủ các ngươi một mạng, không nên gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa”.
“Nô tỳ hiểu rõ”. Nàng cúi thấp đầu, chân mày vẫn cau lại như cũ.
Hai huynh đệ lại trò chuyện với nhau thêm một lát thì mới chậm rãi bắt đầu tiệc rượu, Tôn Miên Miên đã thử qua một lượt tất cả các món ăn liền lui xuống trước
Đi tới phòng chờ, ánh mắt nàng mang chút hồ nghi nhìn vào bên trong, mi tâm vẫn để lại nếp nhăn do nhíu mày.
Vừa rồi nàng thật sự có một loại ảo giác, rằng đại thiếu gia vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như có thể xuyên thủng cả người nàng.
“Tôn Miên Miên”.
Đột nhiên có người gọi nàng, Tôn Miên Miên nhấc con mắt nhìn thấy Bích Oanh đang đứng đối diện với nàng: “Bích Oanh tỷ tỷ”. Khóe miệng miễn cưỡng cong lên một nụ cười: “Hiện giờ ngươi làm người hầu tại viện của Đại thiếu gia à?” “Đúng vậy” Bích Oanh lạnh lùng liếc nàng “Nghe nói vừa rồi ngươi ngồi cùng bàn dùng bữa với các thiếu gia?” Nàng nhíu đôi lông mày thanh tú lại, dường như có chút bất mãn.
“Ta là nô tỳ thử độc của nhị thiếu gia, trước khi dùng cơm, hắn muốn ta phải thử qua trước một lần mới yên tâm ăn vào”. Nàng bình tĩnh giải thích.
“Dù là thử qua thức ăn, cũng không tới phiên bọn nô tỳ chúng ta ngồi ngang hàng cùng các chủ tử! Chẳng lẽ. . .nhị thiếu gia cho ngươi cái đặc quyền gì?” Bích Oanh không nhịn được nên lời nói có mang theo chút giấm chua. “Chẳng lẽ. . .trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở vườn Nam, ngươi đã leo lên giường của nhị thiếu gia?”
“Bích Oanh tỷ tỷ, ngươi đừng nói lung tung.” Tôn Miên Miên vội vàng lắc đầu. “Tính cách Nhị thiếu gia cô độc, hắn ban cho ta được phép ngồi xuống là bởi vì. .. .hắn không thích ta đứng cao hơn hắn, cho nên. . .”
“Lý do này thật thối nát.” Bích Oanh nhìn nàng chằm chằm. “Tiểu Đề tử, ngươi đừng có giả bộ thanh cao. . .ngươi cũng đừng quên, công việc của ngươi bây giờ là cái lúc trước ta không cần, ngươi phải cảm tạ ta cho tốt”.
Ách. . .cảm tạ Bích Oanh?
Được rồi! Người khác muốn nàng cảm tạ, nàng liền tạ đi! Dù sao nói một câu cảm tạ cũng không làm mất đi miếng thịt nào trên người nàng.
“Đa tạ Bích Oanh tỷ tỷ”.
Bích Oanh thấy bộ dạng thật thà của nàng, thiếu chút bị tức chết. Theo lý thuyết, được chủ tử coi trọng, nên được thưởng đồ tốt, nhưng không thấy nàng ta lanh lợi phân cho mình chút, khiến nàng nổi đóa trừng thẳng cặp mắt.
Khi Bích Oanh còn đang muốn mở miệng nói gì đó thì lại bị quản sự trong viện gọi đi, nàng thật không cam lòng trừng Tôn Miên Miên một cái, sau đó tức giận rời đi.
Thôi, dù sao nàng còn rất nhiều cơ hội dạy dỗ Tôn Miên Miên thật tốt.
Tôn Miên Miên nhìn bóng lưng Bích Oanh vừa rời đi, dĩ nhiên không hiểu tâm tu của đối phương, bây giờ nàng chỉ lo lắng vừa rồi bọn họ mới nhắc tới Nhị tỷ. Nhị tỷ đã mất tích gần hai tháng, thời gian vừa rồi nàng trôi qua cũng không quá vất vả, nhưng mà trái tim vẫn có một nút thắt với các tỷ tỷ.
Cũng không biết các tỷ tỷ không nghĩa khí kia giờ có tốt hay không?
Nhìn bầu trời tối đen lấp lánh các ánh sao, đột nhiên nàng thật nhớ mọi người a!