Hắn không định làm chiến sĩ chính nghĩa không sợ cường quyền hoặc không làm chủ tướng cứu thế, trong mắt hắn, loại người này quá mức cố chấp, cũng rất ngốc. Người sống trong giang hồ, sao có thể không mang đao, một người ngay cả bản thân mình cũng không thể bảo vệ chu toàn, có tinh thần trọng nghĩa và mạnh dạn đi đầu cùng với lòng trách nhiệm thì có gì đáng tự hào. Đẩy mình vào, thật sự là một hành động không sáng suốt.
Cho nên, An Tại Đào có phẩm cách và nguyên tắc làm người của hắn, lại có phương pháp hành động của hắn. An Tại Đào quét qua bản ghi chép dày đặc kia, cảm xúc thấp thỏm.
Tiếng điện thoại vang lên, Lý Tương không nhận, chỉ nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, nhận điện thoại, không ngờ vẫn là giọng nói âm trầm của người đàn ông kia, người đàn ông gửi cho hắn một bao đồ vật.
- Chàng trai, tìm thời gian ra ngoài nói chuyện nhé, thế nào?
Trong điện thoại, người đàn ông kia thong thả nói, An Tại Đào thản nhiên cười:
- Tôi không có hứng thú, tôi chỉ là một phóng viên nho nhỏ, không quản được chuyện như vậy, nếu anh muốn tố cáo, cửa chính Viện kiểm sát Cục Chống tham nhũng rộng mở, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi vào tố cáo; hoặc là, Ủy ban Kỷ luật cũng được…
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng:
- Thôi đi, chẳng qua, tôi dám cam đoan, nếu cậu sẽ cảm thấy hứng thú, lúc đó đó, tôi sẽ không tìm cậu.
Nói xong, người đàn ông kia cắt đứt điện thoại.
Sắc mặt An Tại Đào trầm xuống, vừa mới cúp điện thoại, máy nhắn tin của hắn lại vang lên, là của Hạ Hiểu Tuyết.
Hắn nhấc điện thoại gọi tới:
- Hiểu Tuyết.
- Ông xã, em nói với anh, anh đừng đi làm bài báo về Tập đoàn Mậu Nguyên nữa… Ba em nói, bối cảnh của Dương Mậu Nguyên kia rất sâu, nghe nói trong Trung ương cũng có người. Mà ở Tân Hải chúng ta, gã cũng có chỗ dựa rất vững chắc. Anh biết không, Lưu Bằng trong nhà Lưu Khắc, Tôn Xương con trai Phó Chủ tịch thường trực Thành phố Tôn Liên Lương, còn có Mông Na Na con gái Chủ tịch thành phố Mông Hổ, trên danh nghĩa đều ở tại công ty kia, nghe nói còn có cổ phần…
Trong điện thoại Hạ Hiểu Tuyết ép giọng nói xuống rất thấp:
- Ba em nói, anh đừng đi chọc tổ ong vò vẽ này.
Hạ Hiểu Tuyết còn một câu nói gì cũng không ra, đó là nguyên lời ba cô nói, đại ý, ở thời khắc mấu chốt Hạ Thiên Nông vào thường vụ, hy vọng An Tại Đào đừng gây phiền toái cho ông.
An Tại Đào cười cười:
- Anh đã biết, Hiểu Tuyết, anh có chừng mực.
- Đúng rồi, ông xã, ngày một chính là lễ Quốc khách, thêm cuối tuần tổng cộng nghỉ ba ngày đó, chúng ta đi đâu chơi vài ngày đi?
Hạ Hiểu Tuyết nghe An Tại Đào đáp ứng, liền yên lòng, giọng nói cũng trầm tĩnh lại.
- À…hay là không chúng ta vào núi ngắm cảnh?
An Tại Đào đột nhiên nhớ tới vùng núi nam bộ Tân Hải có một khu du lịch nổi tiếng trong nước, cười cười:
- Nghe nói món ăn dân dã tại ngọn núi không tồi, chúng ta đi nếm thử, thuận tiện ở vài ngày?
Hạ Hiểu Tuyết oa lên một tiếng:
- Anh nói núi Lão Hổ? Không tồi, không tồi, em đã sớm muốn đi, chúng ta liền quyết định như vậy, anh nhanh chóng xin phép sắp xếp thời gian, hôm nay là thứ sáu, giữa trưa ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, em để xe của ba em đưa chúng ta đi.
…
…
Sau khi điều chỉnh tòa soạn, văn phòng bộ máy lãnh đạo đều chuyển hết lên lầu ba và lầu bốn, phân biệt cùng một tầng với Trung tâm tin tức và Trung tâm biên tập. Hoàng Trạch Danh và Trương Đạo Luân cùng Triệu Sách ở lầu ba, vài lãnh đạo khác thì ở tại lầu bốn. Mà tương ứng, Phòng Thư ký biên tập cũng chuyển xuống. Toàn bộ phòng Thư ký biên tập nhận nhiệm vụ đầy hứa hẹn là phục vụ lãnh đạo, lãnh đạo đến đâu phòng đi theo đó.
Hơn hai giờ chiều, các phóng viên đều vội vàng vùi đầu gõ bài viết, không ngờ ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ rầm rầm.
Mọi người hoảng sợ, liền vội vàng xông ra ngoài, lập tức đều trợn mắt há mồm.
Trong hành lang, một người đàn ông cao lớn hơn ba mươi tuổi, đang dùng chân đạp mạnh cửa Văn phòng làm việc của Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Đạo Luân.
Rầm!
Rầm rầm!
Người đàn ông ra sức đạp, một cước không đá văng, tiếp tục giơ chân đạp.
Các phóng viên chen lấn ở hành lang, nhỏ giọng nghị luật, thần sắc trong mắt hoặc là tò mò hoặc mờ ám hoặc vui sướng khi người bị họa đan xen với nhau. Mã Hiểu Lệ đứng sau lưng đám người nhẹ nhàng kéo áo An Tại Đào, nhỏ giọng cười nói:
- Tiểu An, cậu có biết không, vị này là chồng của Trưởng ban mới nhậm chức Phó Thụy Vân của chúng ta, một cảnh sát giao thông thuộc Đội 1 của cảnh sát giao thông thành phố Tân Hải.
An Tại Đào ồ một tiếng, không nói gì, chẳng qua, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười cổ quái giống mọi người.
Cửa phòng làm việc trải qua gia cố chỉnh trang, nhất là cửa văn phòng lãnh đạo nên rất chắc chắn, sao muốn đá văng là có thể đá văng, cho dù người đàn ông này mạnh mẽ, nhìn qua thật hung hãn.
Triệu Sách vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc cách vách, chau mày, quát lớn:
- Tiểu Triệu, cậu muốn làm gì? Nếu cậu không dừng chân, tôi gọi bảo vệ.
Người đàn ông oán giận đạp một cước, khiến cửa phòng làm việc của Trương Đạo Luân rầm rầm rung lên, sau đó thở hổn hển một ngụm, ánh mắt như muốn giết người:
- Để Phó Thụy Vân lăn ra đây cho ông. Phó Thụy Vân, con ** thối này, lăn ra đây cho ông!
Người đàn ông này rống to, các phóng viên đầy hành lang muốn cười lại không dám cười, mạnh mẽ kìm lại.
- Tiểu Triệu, trước tiên cậu đừng kích động. Vừa rồi tôi còn thấy Phó trưởng ban, có phải có chuyện ra ngoài rồi hay không?
Triệu Sách cười tiến tới giảng hòa, quan hệ mờ ám giữa Phó Thụy Vân cùng Trương Đạo Luân toàn bộ tòa soạn không ai không biết. Triệu Sách thật sự lo lắng cho Phó Thụy Vân đang ở trong phòng làm việc của Trương Đạo Luân.
Đang giờ làm, không có chuyện gì anh đóng chặt cửa làm gì? Một nam một nữ, thủ trưởng và cấp dưới trốn trong phòng làm việc, có thể xảy ra chuyện gì tốt. Triệu Sách âm thầm mắng hai tiếng, thầm nghĩ Trương Đạo Luân này cũng quá bất cẩn rồi, như nào lại khiến cho chồng người ta tìm tới cửa bắt kẻ thông dâm đây?
Người đàn ông thở hổn hển:
- Triệu Tổng, ông nhanh chóng để cô ta đi ra cho tôi, nếu không…
Xem ra người đàn ông này lại muốn nổi giận, Triệu Sách xấu hổ mà xoa tay. Ngay cả Phó Thụy Vân ở bên trong, dưới tình cảnh như thế, cô ta cũng sẽ không đi ra. Mà một khi cô ta ở bên trong, chẳng những cô ta mà Trương Đạo Luân cũng rất khó đi ra.
Đúng lúc này, Phó Thụy Vân lại từ nhà vệ sinh đầu hành lang bên kia vội vàng chạy tới, phẫn nộ mà chỉ vào chồng cô, tức giận đến run cả người nói không ra lời:
- Cút! Cút!
Người đàn ông này chấn động, đứng sững sờ tại chỗ. Gã là cảnh sát giao thông đội cảnh sát giao thông số một, kết hôn với Phó Thụy Vân 8 năm, con trai cũng đã năm tuổi, cuộc sống cũng không khó khăn. Nhưng gần đây, gã đột nhiên nghe được một ít tin đồn, nói là bà xã mình là tình nhân của Trương Đạo Luân vân vân.
Trưa hôm nay, gã ngồi xổm bên ngoài Thần báo rình, thấy Phó Thụy Vân và Trương Đạo Luân ra khỏi cửa một khách sạn, sau đó cùng nhau trở về cao ốc. Gã lập tức tiến theo vào, đi phòng làm việc của Phó Thụy Vân thấy không có ai, liền hỏi văn phòng Trương Đạo Luân, đi tới gõ cửa, lại sống chết cũng không mở ra.
Nhưng gã rõ ràng lại nghe được bên trong có động tĩnh nam nữ hoan hảo vọng ra. Gã lập tức nổi giận lôi đình, lửa ghen và lửa giận tăng vọt, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình, bắt đầu ra sức đạp cửa.
- Cút, cút cho tôi!
Pho Thụy Vân cuồng loạn dậm chân kêu to, khuôn mặt quyến rũ vô cùng xấu hổ và giận dữ, thân thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Triệu Sách thở phào một cái, vội vàng tiến tới đẩy chồng Phó Thụy Vân lui ra:
- Tốt lắm, Tiểu Triệu, hai người trước tiên đều bình tĩnh một chút…
Không chỉ có chồng Phó Thụy Vân giật mình kinh hãi, các phóng viên cũng rất kinh ngạc. Lầm rồi hả? Không thể nào?
Triệu Sách đuổi chồng Phó Thụy Vân đi, chậm rãi đi tới văn phòng của mình, anh ta cảm thấy tò mò chính là, nếu Phó Thụy Vân không ở bên trong, vì sao Trương Đạo Luân không mở cửa? Nhưng anh ta rõ ràng nhìn thấy Trương Đạo Luân vào văn phòng. Trương Đạo Luân chắc chắn ở bên trong!
Các phóng viên ầm ầm rời đi. Triệu Sách vào văn phòng của mình, nhưng không có đóng cửa, để cửa phòng làm việc một khe hở không lớn.
Ước chừng hơn một giờ sau, cửa văn phòng Trương Đạo Luân nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng thướt tha chợt động, rón ra rón rén chậm rãi đi đến cầu thang. Triệu Sách tránh sau cửa giật mình trong lòng: Không ngờ là cô ta? Như nào có thể?
====
Tin tức bắt kẻ thông dâm chợt truyền ra toàn bộ cao ốc Thần báo, tuy rằng Phó Thụy Vân và Trương Đạo Luân cũng không bị bắt tại chỗ, nhưng hai người vẫn trở thành nhân vật tung tâm nghị luận sau lưng cả buổi chiều của tất cả nhân viên Thần báo. Đương nhiên, chuyện tình liên quan lãnh đạo, cũng chỉ là nhỏ giọng nghị luận thôi.
An Tại Đào không để ý tới tin đồn này, tiếp tục lập xem bản ghi chép đường dây nóng, xem chuyện tình vụn vặt trên bản ghi chép, không khỏi hơi chán ghét. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Lý Tương một cái, thấy cô đang cùng một nữ phóng viên nhỏ giọng tán gẫu, cười cười, chính mình đứng dậy duỗi người.
Đột nhiên, thần sắc hắn ngẩn ra, bởi vì hắn thấy mẹ hắn thần sắc vô cùng lo lắng đứng ở cửa.
…
…
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây.
An Tại Đào vội vàng tới kéo An Nhã Chi đến hành lang, nhỏ giọng hỏi.
An Nhã Chi vội vàng nói:
- Tiểu Đào, không tốt, buổi chiều tan học mẹ không tìm được Trúc Tử, mẹ hỏi cô chủ nhiệm lớp và một số học sinh, người ta nói buổi chiều tiết thứ ba cô bé không tới, tìm cũng không tìm thấy… Mẹ về nhà tìm không thấy, lại tìm chung quanh trường học, cũng không thấy bóng người…
An Tại Đào chấn động, lập tức nắm tay mẹ:
- Đang yên đẹp, tại sao lại như vậy? Mẹ, đi, chúng ta nhanh chóng trở về tìm cô bé!
An Nhã Chi vội vàng xao động mà gật đầu, bà không tìm thấy Trúc Tử, liền đi xe tới tòa soạn theo bản năng, trước tiên tìm được con trai. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, con trai không chỉ là cốt nhục của bà, cũng là người đáng tin cậy của bà.
An Nhã Chi vội vàng đi xuống lầu, An Tại Đào chạy tới nói chuyện với Trương Cương, cũng đuổi theo.
Ở cửa tòa soạn, ngoài dự đoán của mọi người hắn gặp Trương Đạo Luân. Trương Đạo Luân sắc mặt nghiêm chỉnh âm trầm mang theo một bao công văn tiến tới, vừa lúc đối mặt với An Tại Đào.
- Bí thư Trương.
An Tại Đào chào hỏi, cũng không nói gì với Trương Đạo Luân, liền lôi tay An Nhã Chi chạy tới ngăn một chiếc taxi ven đường.
Hai mẹ con về đến nhà, Trúc Tử không có ở nhà. Chìa khóa nhà, Trúc Tử có một bộ.
Tuy rằng không thấy người, An Tại Đào lại thấy túi sách của cô bé, đang đặt trong góc phòng ngủ của An Nhã Chi.