- Tiểu An, Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy chỉ đích danh cậu tiến hành đưa tin tiếp, chuyện này, tôi xem bản thảo tin tức cậu viết ngày hôm qua cũng rất tốt, rất đúng chỗ, rất có chiều sâu và sắc sảo. Ừ, vậy dựa theo mạch suy nghĩ này… Một lát tôi sẽ nói chuyện với Trưởng ban Tôn, hai ngày này cậu không cần phải làm gì khác, đi hiện trường phỏng vấn điều tra cẩn thận đi, tranh thủ làm tốt tin tức tiếp theo, đưa ra độ mạnh yếu, khiến lãnh đạo thành phố hài lòng.
- Tôi đã biết, Lưu Tổng. Nếu không có việc khác, tôi đi xuống chuẩn bị.
An Tại Đào biết cuộc nói chuyện phải dừng ở đây, tự giác mà đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Ừ, làm thật tốt, nhất định phải làm tốt chuyện này. Được rồi, đi thôi.
Lưu Kỳ khẽ mỉm cười, khoát tay áo.
An Tại Đào vừa mới rời khỏi văn phòng của hắn, Lưu Kỳ lập tức đứng dậy đóng chặt cửa phòng, sau đó trở lại sau bàn làm việc, lấy lại bình tĩnh, lập tức bấm điện thoại làm việc của Tống Lượng Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy.
- Xin chào, Tống Chủ nhiệm, tôi là Lưu Kỳ của Thần báo.
- Ồ, Lưu Phó Tổng biên tập, xin chào… Hôm nay các anh đưa tin tốt lắm, Đỗ Bí thư rất vừa lòng…
- Xin lãnh đạo yên tâm, hai ngày này chuyện gì tôi cũng không làm, tập trung làm chuyện này.
- Ừ, Lưu Phó Tổng biên tập hao tổn tâm trí rồi, Đỗ Bí thư rất chú ý chuyện này đấy…
…
…
An Tại Đào trước tiên gọi điện thoại về nhà, dặn mẹ nhất định không được ra ngoài, nói buổi tối hắn sẽ mua đồ ăn về nhà. Hai ngày này, mỗi ngày hắn đều phải gọi điện vài lần về nhà, sợ mẹ sẽ ra ngoài.
An Nhã Chi tiếp điện thoại, cười mắng hắn hai tiếng, cũng không để ý liền cúp điện thoại.
Ngồi chiếc xe đạp phượng hoàng kiểu nữ của mẹ, dọc theo đường lớn Hoa Quang chậm rãi đi về phía trước, dọc đường xem phong cảnh hai bên đường lớn mới xây này, trong lòng hắn càng thêm lạnh nhạt.
Rời khỏi cao ốc Thần báo không tới một trăm mét, chợt nghe phía trạm xe buýt ven đường truyền đến tiếng gọi quen thuộc mà nhẹ nhàng:
- Tiểu Đào! Tiểu Đào!
An Tại Đào nhẹ nhàng dừng xe đạp, quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Hiểu Tuyết thay một bộ áo phông và quần đùi thể thao màu xanh da trời, chân đi một đôi giày xăng-đan màu trắng, đang vung chân vẫy tay với mình, trên khuôn mặt kiều mỵ lộ vẻ vui sướng, trong tay còn cầm một tờ báo.
An Tại Đào đi xe qua, cười đặt chân lên vỉa hè:
- Hiểu Tuyết, sao em lại tới đây?
- Tiểu Đảo, chúc mừng anh. Sáng sớm hôm nay em rời nhà mua đồ ăn với mẹ, vô tình mua một tờ Thần báo, xem trang đầu đúng là tin tức của anh, viết hay lắm.
Hạ Hiểu Tuyết nhấc chân ngồi lên phía sau xe đạp của An Tại Đào, dịu dàng ôm thắt lưng của hắn:
- Anh muốn đi đâu? Hôm nay em không có chuyện gì, em đi với anh được không?
- Đi, tòa soạn bảo anh tới chỗ cầu vượt phỏng vấn điều tra, chuẩn bị đưa tin tức điều tra sâu hơn về chuyện này.
An Tại Đào cười vừa bắt đầu đạp xe, vừa nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết.
Không bao lâu, An Tại Đào liền chở Hạ Hiểu Tuyết tới cầu vượt. Cầu vượt này nối liền hai khu Bác Dương, Sơn Hòa, quanh co uốn lượn, ở Tân Hải đầu những năm 90, đây có thể xem như một hạng mục công trình cực kỳ khổng lồ. Loại cầu vượt quy mô này, không cần nói ở Tân Hải, cho dù toàn bộ tỉnh Sơn Đông cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hai người ngồi ở một quầy hàng đồ uống lạnh dưới cầu vượt, gọi hai chai nước lạnh có ga, vừa uống vừa nhìn về phía cầu vượt. Kết cấu thép thật lớn đan xen trên đỉnh đầu, một mực kéo dài tới khu rìa nội thành phía tây. Có lẽ bởi vì giờ phút này không phải giờ tan tầm cao điểm, An Tại Đào cũng không nhìn thấy dòng xe dày đặc.
- Hiểu Tuyết, cầu vượt này tồn tại, cắt ngang ba ngã tư, chỉ có thể thông xe, không có đường cho người đi bộ, người đi đường chỉ có thể đi đường vòng. Lúc trước quy hoạch những cửa hàng xây dựng gần cầu vượt này, thật ra căn bản không có lưu lượng khách quá lớn, em nhìn xem, bọn họ kinh doanh cũng không tốt.
An Tại Đào dùng ngón tay chỉ cầu vượt như quái thú cười nói.
Thật ra Hạ Hiểu Tuyết đối với điều này cũng không có hứng thú, tuy nhiên cô vẫn nói theo lời An Tại Đào:
- Đúng vậy, nếu hủy cây cầu này đi thì tốt rồi, hai khi Bác Dương, Sơn Hòa có thể nhanh chóng phát triển thành một vùng, nội thành Tân Hải chúng ta sẽ càng lớn hơn, cũng có thể cứu sống thương nghiệp vùng này. Nếu xây hai phố buôn bán và đường dành cho người đi bộ hình chữ thập lớn giống như bên cạnh trường học của chúng ta, nơi này sẽ trở thành trung tâm buôn bán quý báu của Tân Hải.
Mắt An Tại Đào sáng ngời, kéo bàn tay nhỏ bé trắng mịn đang thấm mồ hôi của Hạ Hiểu Tuyết, trêu đùa:
- Hiểu Tuyết đầu óc em rất linh hoạt đó, điều em vừa tùy tiện nói, đã cung cấp một lối suy nghĩ cho bản thảo của anh… Anh thấy em không nên học văn khoa, mà hẳn là đi học thương mại, có lẽ tương lai còn có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ đó.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, mặc cho An Tại Đào nắm tay mình, đắc ý nói:
- Mẹ em cũng nói như vậy, cho nên, ba em chuẩn bị an bài cho em vào Ủy ban Kinh tế Thương mại của thành phố.
- Ồ, vậy không tồi đó.
An Tại Đào hiểu rõ trong lòng, làm con gái Phó Chủ tịch Thành phố Hạ Thiên Nông, lại có bằng đỏ Đại học Yến Sơn nổi tiếng, Hạ Hiểu Tuyết tự nhiên có thể đi vào cơ quan đơn vị được hâm mộ nhất thành phố Tân Hải.
- Đúng rồi, Hiểu Tuyết, be mẹ em đối với anh…
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, cầm bình nước có ga trong tay, ánh mắt đặt lên gương mặt xinh đẹp đang cười của Hạ Hiểu Tuyết, trong lòng hiện ra một chút ấm áp.
- Tiểu Đào, lòng anh còn không biết sao?
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng dán lại, tựa lên vai An Tại Đào, nắm chặt lấy tay hắn, nói dứt khoát:
- Bọn họ đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, chúng ta đều đã ở cùng một chỗ. Qua hai năm nữa, đợi chúng ta đều có công việc rồi, chúng ta sẽ…
Khuôn mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ bừng, cúi đầu nói:
- Chúng ta sẽ ra ngoài ở!
Hai người dựa sát vào nhau, êm đềm, lặng im.
Thật ra trong lòng Hạ Hiểu Tuyết có mấy câu do dự vẫn không nói ra, tuy rằng gia cảnh hai người cách xa, mẹ cô Thạch Thanh phản đối gay gắn, nhưng làm con gái một trong nhà, nếu cô quyết tâm muốn gả cho An Tại Đào, vợ chồng Hạ Thiên Nông cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể chấp nhận.
Nhìn thái độ con gái cương quyết, tuy rằng Thạch Thanh vẫn không buông ra, nhưng Hạ Thiên Nông đã có một chút linh động. Tối hôm qua, ông thậm chí còn lặng lẽ ám chỉ Hạ Hiểu Tuyết là ông có thể lo cho An Tại Đào vấn đề công tác.
Hạ Hiểu Tuyết đương nhiên hy vọng cha mình ra mặt an bài cho An Tại Đào một cơ quan đơn vị tốt, tuy rằng hai người học tin tức chuyên nghiệp, nhưng hiện giờ, học cái này làm cái khác nơi nào cũng có, làm một phóng viên nhỏ chưa chắc đã thoải mái như vào biên chế nhà nước. Nhưng cô lại biết lòng tự trọng của An Tại Đào rất cao, chắc chắn sẽ không nhận sự an bài của cha mình, nhất là dưới tiền đề "thái độ không tốt" của mẹ mình.
Cho nên, Hạ Hiểu Tuyết cũng tạm thời gác lại suy nghĩ này, chuẩn bị chờ thêm một năm rưỡi, sẽ để cha ra mặt an bài An Tại Đào vào biên chế, tốt nhất là có thể cùng một đơn vị với mình.
…
…
An Tại Đào trả hai bình nước có ga hai người đã uống hết về cho bà lão đang buồn ngủ ngồi bên cạnh tủ lạnh, cười nói:
- Bác gái, đây, bình của bác… Bác gái, gần đây buôn bán thế nào?
Bác gái chủ quán thở dài:
- Cậu bé, dù sao cũng phải duy trì. Cả ngày cũng không có người đến, nếu không phải giữa trưa có lúc kẹt xe một số lái xe đến mua thuốc lá mua nước uống đồ ăn, tôi đã sớm bỏ quán rồi, ài!