Loại đãi ngộ như thế, cho dù là diễn viên hạng A cũng còn chưa có.
Vì đủ thứ nguyên nhân như thế mà Lý Nam không tiện mở lời, cảm thấy nếu còn nói nữa thì chẳng khác nào được voi đòi tiên, được đằng chân thì lân đằng đầu.
Tính cách Lý Nam như vậy, nên An Tại Đào luôn cho rằng một người đàn ông như thế không nên tìm một diễn viên, sẽ rất chói mắt. Lúc trước chỉ xem giải trí như chốn để Vân Thủy Dao vui chơi. Nhưng nào ngờ, hiện giờ diễn viên Vân Thủy Dao lại ngày càng nổi tiếng, chìm đắm trong tiệc tùng và sự nổi tiếng đến mức không thể kìm chế.
- Lý Nam, nếu thật sự anh coi tôi là bạn bè, tôi có những lời không thể không nói với anh.
An Tại Đào nói thật khẽ:
- Anh phải kềm kẹp cô ấy, anh để cô ấy càng chạy càng cao, có phải là càng ngày càng rời xa anh không?
- Dựa vào quyền lực của cha anh, sắp xếp một công việc cho cô Vân không phải là chuyện khó. Sao lại phải lăn lộn trong ngành giải trí? Chúng ta đâu có thiếu tiền!
An Tại Đào nói thêm một câu. Hắn thật sự có ý tốt. Vì hắn nhận thấy, Lý Nam đã quá yêu Vân Thủy Dao, nhưng nếu Vân Thủy Dao còn một ngày ở lại trong ngành giải trí, thì chẳng những mỗi người một nơi mà còn tiếp tục tệ hại hơn nữa. Tình cảm của họ có thể khó chịu nổi.
Đuôi lông mày Lý Nam giương lên, thật lâu sau mới mỉm cười:
- Cám ơn, tôi hiểu rồi.
Cuộc họp kéo dài nhiều giờ, mãi đến khi các cán bộ trong hội trường buồn ngủ thì cánh cửa nhỏ trên lối ra của đài chủ tịch mới được mở. Các nhân viên tham dự cũng theo đường cũ quay ra.
Lúc Lãnh Mai định gọi An Tại Đào vào phòng cô nói chuyện, lại thấy An Tại Đào chạy lên lối ra của đài Chủ tịch, đuổi theo con đường nhỏ của lãnh đạo.
Trên lối ra của lãnh đạo, Đông Phương Du đi sau cùng vì phải nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô đột nhiên phát hiện phía sau có một cái đuôi, không khỏi hoảng hốt:
- An Tại Đào, sao anh lại chạy tới đây?
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi tìm lãnh đạo để báo cáo công tác. Lãnh đạo có thể cho tôi thời gian mười phút không?
An Tại Đào mỉm cười, bước đến gần Đông Phương Du. Cô hơi bối rối, mặt ửng hồng rất quyến rũ, không nói gì thêm, dè dặt tiếp tục đi trước, còn An Tại Đào lại tiếp tục đi theo sau cô.
Hai người cứ đi như vậy suốt đoạn đường mà không nói gì. Đông Phương Du bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi vào bàn làm việc của mình đã thấy An Tại Đào đóng cửa phòng lại, cảm thấy hốt hoàng, không tự chủ được, muốn đứng lên mở cửa phòng ra, nhưng lại nghĩ như thế sẽ mất phong độ của lãnh đạo, bèn quay đầu nhìn chậu cá cảnh, vờ như đang ngắm cá, làm ra vẻ thản nhiên hỏi:
- Anh tìm tôi có việc gì?
Thân hình quyến rũ hoàn hảo của Đông Phương Du nằm trọn trong mắt An Tại Đào, lòng tham sắc của hắn không kìm chế nổi, trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn không hiểu sao cứ ở cùng với Đông Phương Du là hắn lại có cảm giác tà ác này.
An Tại Đào xấu hổ đứng yên một chỗ, dùng sức nén lòng tà ác của mình xuống. Ánh mắt nhìn sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào dáng người yểu điệu mê người của Đông Phương Du, không biết vì sao cứ nhìn đến cô thì tâm hồn bình lặng của hắn sẽ nổi sóng.
An Tại Đào không biết có phải bản thân tự mượn cớ không, vì chính hắn cũng không rõ rốt cuộc là hắn bắt đầu phát sinh tình cảm khó hiểu này với Đông Phương Du từ khi nào.
Không khí trong phòng làm việc thật nặng nề, khiến Đông Phương Du rất khó chịu. Cô không ngờ mình như thế này lại thất thố trước mặt một gã thanh niên trẻ như thế, liền khoác lên người dáng vẻ và điệu bộ nghiêm trang của Chủ tịch thành phố, thản nhiên nói:
- Nếu anh không có việc gì, tôi còn muốn ra ngoải họp.
An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên xoay người chắn lối của Đông Phương Du, lấy báo cáo trong cặp ra, trình lên:
- Chúng tôi có một đề xuất, xin lãnh đạo xét duyệt.
Tay Đông Phương Du run lên, muốn nhận nhưng không nhận được, tờ báo cáo bay nhè nhẹ rồi nằm trên mặt đất. Cô do dự một chút, cúi người nhặt lên, trong nháy mắt, cô bối rối trước ánh mắt An Tại Đào đang lướt qua khe ngực của cô, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhặt báo cáo lên, Đông Phương Du lấy lại bình tĩnh, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của An Tại Đào, nhưng trên mặt đã ửng hồng. Ngồi xuống vị trí của mình, cô dần dần bình tĩnh, vội vàng đọc hết báo cáo. Đông Phương Du nhíu mày:
- Dã tâm của anh cũng không nhỏ, nhưng đất ở đâu ra? Tiền từ đâu tới?
- Một công trình lớn như vậy, phải báo cáo lên tỉnh, Ủy ban nhân dân thành phố không thể quyết định được.
Đông Phương Du không hiểu gì cả, chậm rãi nói.
- Vấn đề đất đai cũng dễ giải quyết thôi. Chúng ta có mảnh đất rất tốt ngay trung tâm thành phố trước đây vốn là nhà máy. Chúng ta có thể tiến hành đổi một mảnh đất ở ngoại ô cho họ, chuẩn bị tiến hành dự án hợp tác giữa khu kinh tế mới Tư Hà và công ty thiết bị tiết kiệm năng lượng, ô tô chạy bằng ánh sáng mặt trời, làm xong hai dự án này, sau đó lại tiến hành đổi đất. Chỉ cần Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ, tôi nắm chắc phần thắng.
Nói đến chính sự, Đông Phương Du bình tĩnh trở lại, An Tại Đào cũng tự nhiên hơn nhiều.
Đông Phương Du đột nhiên mỉm cười:
- Tên nhóc xấu xa này, anh đã chuẩn bị sẵn hướng đi cho tôi sao? Muốn tôi phối hợp với anh? Đổi đất hả? Thật chỉ có mình anh nghĩ ra.
Lời nói và âm thanh của Đông Phương Du đột nhiên trở nên thân thiết vô cùng. An Tại Đào thấy Đông Phương Du như thế, chợt bừng tỉnh, sắc mặt đỏ lên, đầy mờ ám.
Đông Phương Du quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn đến nét mặt mờ ám của An Tại Đào, trong lòng cô chợt căng thẳng, chợt phát hiện ra, mình đã động tâm với thằng nhóc này. Nếu không, sao mình cứ lại tâm hoảng ý loạn, tỉnh tỉnh mê mê thế này.
“Khụ khụ…”
An Tại Đào dường như cũng cảm thấy không khí torng văn phòng hơi mờ ám, liền ho khan hai tiếng, chủ động chuyển lại đề tài chính:
- Về phần tài chính, chúng tôi ước tính vốn ban đầu cần để triển khai dự án đó phải hơn bốn trăm triệu tệ. Nhưng công trình có thể chia làm hai kỳ. Sau khi đầu tư kỳ một có hiệu quả và lợi ích rồi thì chúng ta mới bắt đầu kỳ hai. Cứ như vậy, chúng ta chỉ cần hai trăm triệu là đủ rồi.
- Chúng ta dùng đất thế chấp để vay tiền ngân hàng. Có thể vay được một trăm triệu hoặc hơn một chút. Còn trăm triệu chúng ta có thể mượn một phần cổ phần của các công ty trực thuộc, sau đó đem thế chấp.
Đông Phương Du bĩu môi:
- Anh nghĩ cũng hay quá đấy!
- Chị có thể nghĩ lại xem, sau khi dự án này hoàn tất, không những có thể bù đắp được lỗ hổng cung ứng ga trong thành phố, còn có thể đặt ống dẫn ga xuống khắp các khu, rõ ràng là một công trình dân sinh và bảo vệ môi trường rất lớn.
An Tại Đào vô tình dựa sát người vào Đông Phương Du, cười ha hả nói:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, chị có thể chưa chú ý tới tình hình bất động sản trong nước đang tăng giá vùn vụt. kinh tế sẽ theo đó phát triển rất nhanh tương lai nhu cầu sắt thép sẽ rất cao, trong vòng mấy năm sẽ lên cơn sốt. Cho nên chỉ tôi có thể cam đoan là lời to.
Đông Phương Du hơi trầm ngâm, biết An Tại Đào nói cũng có phần đúng. Cô đến Phòng Sơn thời gian cũng không ngắn, nhưng còn chưa làm ra được chiến tích gì. Nếu dự án này mà hoàn thành, thì sẽ khiến cho địa vị của cô thêm rực rỡ.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của hắn với nụ cười thản nhiên, trong lòng nhộn nhạo một loại cảm xúc khó hiểu. Cảm xúc ma xui quỷ khiến này ngày càng mãnh liệt, khiến cô phải đứng dậy, bất ngờ bước ra khỏi bàn làm việc, đến gần An Tại Đào.
Cô chậm rãi bước đến trước mặt An Tại Đào, từ từ đưa tay ôm lấy khuôn mặt ấm áp của hắn, mơ màng.
“Cốc, cốc, cốc”
Chợt có tiếng gõ cửa văn phòng Đông Phương Du. Đông Phương Du đột nhiên hốt hoảng lùi ra khỏi ngực An Tại Đào, ngồi vào bàn của mình, vội trừng mắt với An Tại Đào.
Thật ra An Tại Đào vẫn còn đang mơ hồ. Không ngờ Đông Phương Du lại nhào tới ôm lấy hắn. Không hiểu vì sao hai người lại ôm nhau, đang chuẩn bị hôn nhau thì bị tiếng gõ cửa này cắt ngang.
An Tại Đào lập tức đến ngồi xuống ghế sô pha. Khi ngồi xuống nét mặt đã bình tĩnh trở lại.
- Vào đi!
Đông Phương Du thản nhiên nói.
Cửa khẽ mở ra, không ngờ lại là Lãnh Mai. Lãnh Mai nhìn thấy An Tại Đào nhưng không nói gì với hắn, mà lại cười nói với Đông Phương Du:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, việc chuẩn bị cho các công tác của Chủ tịch vào ngày mốt đã xong, chị xem có cần phải chỉ thị ngay với các lãnh đạo khác không?
Đông Phương Du trầm ngâm một lúc, đột nhiên cầm bản báo cáo của An Tại Đào lên:
- Trưởng ban thư ký Lãnh, cô xem này.
Lãnh Mai vội vàng nhìn lướt qua. Ý tưởng này An Tại Đào đã có từ năm trước, cũng đã thảo luận với Lãnh Mai vài lần.
Lãnh Mai hơi mơ hồ nhìn qua Đông Phương Du:
- Ý của Chủ tịch thành phố Đông Phương là, xếp cả việc này vào công tác ngày mốt của chị?
- Không sao, đúng là tôi nghĩ như vậy. Đề xuất này của đồng chí Tại Đào phù hợp với tình hình cung ứng ga hiện nay của thành phố Phòng Sơn chúng ta. Tương lai, sau khi dự án này hoàn thành, không những bù đắp lỗ hổng trong việc cung ứng ga mà còn có thể nâng cao chất lượng cuộc sống cho người dân thành phố.
- Dạ, tôi biết rồi.
Lãnh Mai gật đầu xoay người rời đi.
An Tại Đào cũng đứng dậy mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi cũng không quấy rầy lãnh đạo làm việc nữa. Giờ tôi về, trong cuộc họp ngày mốt, tôi sẽ nói rõ với các lãnh đạo về báo cáo này.
Đông Phương Du liếc nhìn An Tại Đào qua khóe mắt, trong lòng oán hận vô cùng, nghiến răng nói:
- Được, đi đi.
Nhìn theo bóng dáng An Tại Đào rời đi, ánh mắt Đông Phương Du tràn đầy phức tạp, cô ngồi thật lâu ở đó, thần sắc biến ảo.
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh reo lên, cắt ngang những suy nghĩ phức tạp của Đông Phương Du.
Cô hơi bối rối nhấc điện thoại lên:
- A lô, là tôi đây.
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi là tiểu Trương bên văn phòng Thành ủy, vừa rồi, cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh có nói, sáng mai có cuộc họp ở hội trường Tỉnh ủy, yêu cầu Bí thư Trương và chị có mặt đúng giờ, xin hỏi chị…
Đông Phương Du ngẩn ra:
- Toàn bộ cán bộ trong tỉnh tham dự sao?
- Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai sẽ tham dự đúng giờ.
Đông Phương Du buông điện thoại, trong mắt xuất hiện một tia kỳ quái. Vừa qua Tết âm lịch, bình thường các cuộc họp ở tỉnh lúc này sẽ không mời tất cả các cán bộ trong tỉnh tham dự. Hôm nay sao lại khác thường thế?
Đột nhiên trong lòng Đông Phương Du nhảy dựng lên: chẳng lẽ cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến để công bố Trần Cận Nam là Chủ tịch tỉnh mới?
Ngẫm nghĩ một chút, Đông Phương Du liền nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Bằng Viễn:
- Bí thư Trương, không biết cuộc họp ở tỉnh ngày mai là về vấn đề gì?
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:
- Nếu tôi đoán không sai thì ngày mai Chủ tịch tỉnh Trình sẽ tuyên bố rút lui. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến tuyên bố bổ nhiệm và miễn nhiệm.
Lễ đường lớn của tỉnh ủy, 9h sáng long trọng mời họp đại hội cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh. Trên khoảng không đài chủ tịch, cờ màu đỏ thẫm cùng với hoa tươi vây quanh, đài chủ tịch này không chỉ bắt mắt hơn nữa còn có vẻ trang nghiêm.
Dưới đài, chủ quản các đơn vị, bộ môn, Hội đồng nhân dân tỉnh, Mặt trân Tổ quốc cùng với cán bộ đoàn thể dân chủ trung tầng trở lên lệ thuộc trực tiếp Tỉnh ủy và UBND tỉnh, người phụ trách chính quyền Đảng ủy các nơi, người phụ trách xí nghiệp lớn của Trung ương trú tại tỉnh Đông Sơn, tụ tập dưới một mái nhà, im lặng ngồi bên dưới, ánh mắt sáng ngời mà nhìn đài chủ tịch trống trơn.
Ở đây cơ bản đều là cán bộ cấp Sở, cho nên trong hội trường cực kỳ im lặng, trật tự, Cũng không phải nói cấp bậc càng cao, chức quan càng lớn thì tố chất càng cao, mà là cấp bậc càng cao càng hiểu được kính sợ quyền lực cao tầng, càng cảm giác được năng lực vô cùng và lực uy hiếp thật lớn của quyền lực thượng tầng.
Trong quan trường có một câu “Tục ngữ”, chỉ tới cấp Sở trở lên mới có thể gọi “theo chính trị” hoặc là “muốn làm chính trị”, cấp dưới Sở đại khái chỉ gọi “Chức vị” thôi. Chức vị và theo chính trị, nhìn như khác nhau không lớn, thật ra khác biệt lớn.
Rầm!
Cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhưng lúc tất cả mọi người phục hồi tinh thần, tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã vang lên, đều gia nhập vào trong hàng ngũ vỗ tay nhiệt liệt, cho nên tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị càng thêm nhiệt liệt.
Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Nhiên và một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi tóc hơi hoa râm, tướng mạo trầm ổn gần như sóng vai mà đi. Nếu hơi để ý, anh sẽ không khó phát hiện, thật ra đối với các quan viên cấp Sở tỉnh Đông Sơn mà nói cũng không xa lạ người đàn ông hơn 50 tuổi này, còn hơi lùi nửa thân người về sau, vô hình trung để Tiếu Tác Niên đi đằng trước.
Người này Phó Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Tu Quý Phong, là một vị lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương làm việc nghiêm túc thậm chí có thể nói hơi lạc hậu. Làm đại biểu Ban Tổ chức Trung ương, Tu Quý Phong đương nhiên là “diễn viên chính” ngày hôm nay, cho nên đi đằng trước với Tiếu Tác Niên, nhưng dù sao cấp bậc kém một chút, cho nên ông ta nghiêng thân thể về sau theo bản năng.
Đây là quy củ hoặc là quy tắc ngầm trong quan trường, rất nhiều lúc rất tinh tế.
Sau Tiếu Tác Niên và Tu Quý Phong, các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy dựa theo thứ tự sắp xếp mà đi vào, nhưng có cán bộ sắc mắt lặng yên phát hiện, vị trí của Trần Cận Nam tăng lên rất nhiều, ông ta bước theo sau Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Trình Nguyên Cương bước vào hội trường. Tuy rằng thần sắc của ông ta rất bình tĩnh, nhưng một chút phấn chấn trong ánh mắt vẫn rơi vào mắt người hữu tâm.
Thật ra, đến lúc này, toàn bộ cán bộ tỉnh cấp Sở trở lên trên cơ bản đều đoán được đề tài thảo luận chủ yếu của hội ngị này. Nếu nói lúc trước còn hơi không xác định, như vậy, khi nhìn thấy Trần Cận Nam xuất hiện phía sau Trình Nguyên Cương, liền trở nên cực kỳ xác định.
Quy củ ngầm của quan trường sâm nghiêm như núi, thứ tự của Trần Cận Nam trong ủy viên thường vụ đột nhiên được đề bạt tới gần vị trí của Tiếu Tác Niên và Trình Nguyên Cương, chỉ có thể nói rõ ràng hôm nay ông ta sắp thay thế Trình Nguyên Cương, trở thành nhân vật lớn thứ hai tỉnh Đông Sơn.
Thời đại chính phủ Trình Nguyên Cương tại tỉnh Đông Sơn rốt cuộc chấm dứt, bước vào thời đại Trần Cận Nam.
Trẻ già luân phiên, quyền lực đổi mới. Đây là quy luật phát triển tất nhiên của sự vật, ai cũng không thể kháng cự. Cho dù là Chủ tịch tỉnh đại nhân uy nghiêm ngạo mạn, cũng chỉ có thể bình tĩnh mà đối mặt điều này.
Các ủy viên thường vụ trên đài chủ tịch mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống, như cười như không, giống như ngưng trọng lại không phải.
Dưới đài, Trương Bằng Viễn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu cười với Đông Phương Du bên người mình:
- Đông Phương, xem ra, lúc trước tôi đoán quả nhiên không sai, Trình lão đầu phải lui, Trưởng Ban Trần kế nhiệm… Nhậm chức Chủ tịch tỉnh mới, nói không chừng chính phủ bên này sẽ thay đổi một số cản bộ, ha ha.
Ánh mắt Đông Phương Du phức tạp nhìn Trần Cận Nam trên đài chủ tịch, trong lòng cũng nói không ra là tư vị gì. Cô không biết mình nên may mắn hay là nên buồn bực, trước tiên cô đã chữa trị quan hệ với An Tại Đào, chắc chắn không dến mức trong khi thay đổi quyền lực già trẻ nhận sự “tấn công”, nhưng quan hệ đã tốt rồi, lại trở nên hơi mờ ám, khiến mình rơi vào hoàn cảnh khó chịu nổi và khó có thể kiềm chế…
Đông Phương Du đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được lời ám chỉ và nhắc nhở này của Trương Bằng Viễn, nhẹ nhàng ồ một tiếng, lại không nói gì.
- Tốt lắm, các đồng chí, hôm nay chúng ta họp. Đầu tiên chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Tu Quý Phong, tuyên bố quyết định bổ nhiệm miễn nhiệm của Trung ương đồng thời nói chuyện quan trọng.
Tiếu Tác Niên không nói thêm lời khách sáo gì, trực tiếp đi vào chủ đề.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Tu Quý Phong cười cười, hắng cổ họng:
- Bí thư Tác Niên, đồng chí Nguyên Cương, các vị đồng chí tỉnh Đông Sơn, hôm nay tôi nhận ủy thác của lãnh đạo Trung ương và lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương, tới tỉnh Đông Sơn tuyên bố quyết định điều chỉnh bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ đối với tỉnh Đông Sơn.
- Trung ương quyết định, đồng chí Trình Nguyên Cương không còn đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường, Phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, đồng chí Trình Nguyên Cương có bổ nhiệm khác.
- Trung ương quyết định, bổ nhiệm ủy viên thường vụ, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ tỉnh Đông Sơn đồng chí Trần Cận Nam làm Phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, đề tên bầu cử làm Chủ tịch tỉnh Đông Sơn.
Tuy rằng đây chỉ là miễn đi chức vụ trong Đảng của Trình Nguyên Cương, nhưng còn lại chỉ là một trình tự pháp định. Trong hội nghị toàn thể Hội đồng nhân dân tỉnh Đông Sơn tiếp theo, Trình Nguyên Cương chắc chắn sẽ từ đi chức vụ Chủ tịch tỉnh, sau đó hội nghị lại tuyển cử bổ nhiệm Trần Cận Nam làm phó Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh tạm quyền.
Về phần “có bổ nhiệm khá” đối với Trình Nguyên Cương này, nghĩ tới không phải Hội đồng nhân dân cả nước chính là Mặt trận Tổ quốc cả nước.
Tuy rằng biết rõ chuyện như thế, nhưng mọi người ở đây nghe được tin tức này từ miệng lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương, trong lòng vẫn hơi chấn động một chút. Trình Nguyên Cương công tác ở tỉnh Đông Sơn hơn 30 năm, uy vọng và tư lịch không gì sánh kịp, một Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy liền lui xuống… Sao có thể không khiến người ta than thở?
Mọi người vẻ mặt không đồng nhất mà nhìn Trình Nguyên Cương trên đài, có ngươi hơi ảm đạm, có người cảm thấy hơi hưng phấn, đương nhiên, rất nhiều người thờ ơ và chờ mong.
Ảm đạm nhất chính là cán bộ phái Trình Nguyên Cương, mà cảm thấy hưng phấn tự nhiên là nhân vật phái gần gũi Trần Cận Nam, ví dụ như Trương Bằng Viễn.