An Tại Đào vội vàng bước lại, yên lặng tiếp nhận chén đũa trong tay Lãnh Mai, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi sau đó ôm Lãnh Mai vào trong lòng.
Vốn nghĩ chỉ là cái ôm bình thường như mọi lần, nhưng An Tại Đào lại đột nhiên phát hiện, trong lòng của mình, Lãnh Mai thân thể hơi chút run rẩy. Hắn cúi đầu, phát hiện cô đang nghẹn ngào.
Lãnh Mai là một nữ cường nhân trong chốn quan trường, lăn lộn lâu như vậy thì sự yếu đuối đã không còn ở cô nữa. Nhưng khi nhìn thấy An Tại Đào, Lãnh Mai rốt cuộc không kìm được nội tâm ủy khuất và cảm xúc phức tạp, liền không tự chủ được òa khóc ra ngoài.
An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, ánh mắt hắn đột nhiên phát hiện cánh tay của Lãnh Mai có chút khác lạ. Hắn kéo tay áo lên, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Mai, cổ tay em làm sao vậy? Sao lại xanh tím như vậy?
An Tại Đào sắc mặt âm trầm, nhìn thẳng lên chiếc đồng hồ treo trên tường.
Trước mắt hắn hiện lên gương mặt hào hoa phong nhã của Trương Hân. An Tại Đào nghiến chặt răng, trong mắt lóe lên chút ánh sáng rồi chợt biến mất.
Ngoài mặt thì hắn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng lửa giận ngút trời.
Đối với Trương Hân, bất kể là Quy Ninh hay là sau khi Trương Hân gây ra chuyện ác ý đằng sau lưng An Tại Đào, hắn kỳ thật cũng không để trong lòng.
Trong lòng An Tại Đào, Trương Hân tuy rằng cứ tự cho mình là siêu phàm nhưng còn chưa đủ tư cách làm đối thủ chính trị của hắn. Cho nên, An Tại Đào căn bản chẳng muốn phản kích Trương Hân làm gì.
Nhưng lần này, Trương Hân lại trực tiếp chọc tức An Tại Đào. Cái gọi là rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận. Đối với An Tại Đào mà nói, đàn bà của hắn chính là vảy ngược của hắn. Đối với Lãnh Mai, An Tại Đào vốn trong lòng cảm thấy áy náy, hắn làm sao mà ngồi nhìn cô chịu ủy khuất chứ.
Trương Hân! An Tại Đào trong lòng lửa giận hừng hực bốc cháy, dường như là muốn hủy diệt Trương Hân thành tro tàn. Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn rất bình tĩnh và thản nhiên.
Lãnh Mai dịu dàng tựa vào vai hắn, cười nói:
- Tại Đào, đừng chấp nhặt loại tiểu nhân đó làm gì. Kỳ thật thì y đừng đến làm phiền em thì được rồi. Còn về phần Phó chủ tịch thành phố, ông ta cũng sắp đi rồi.
An Tại Đào khóe miệng giật giật.
- Tiểu Mai, Chu Nãi Khánh đã xác định lui về tuyến hai rồi sao? Đến Ủy ban Mặt trận tổ quốc hay là Hội đồng nhân dân?
- Mặt trận Tổ quốc!
Lãnh Mai gật đầu:
- Thật ra thì vốn không nhanh như vậy, nhưng nghe nói là vì cấp cho Trương Hân một vị trí nên phải lui trước tiên.
Phó chủ tịch thành phố Chu Nãi Khánh phải lùi về tuyến hai sớm đã trở thành kết cục phải định. Tin tức này không còn là bí mật. Trước đó, An Tại Đào vốn định tiếp nhận chức vụ của Chu Nãi Khánh, nhưng sau đó lại đột nhiên quyết định đến công ty Than - Khí gas Phòng Sơn làm lính cứu hỏa.
An Tại Đào đã âm thầm hoạt động cùng Trương Bằng Viễn vài lần, chuẩn bị cho Lãnh Mai lên chức. Nếu Lãnh Mai lên chức thì điều kiện kỳ thật so với An Tại Đào thì càng đầy đủ hơn. Dù sao thì Lãnh Mai cũng đã có kinh nghiệm ở cương vị cấp Cục nhiều năm, lại trải qua công tác của Chủ tịch huyện và Bí thư Huyện ủy. Hiện tại lại là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Trước thuận lý thành chương cũng không có gì đáng trách.
Nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim như vậy. Lãnh Mai hiểu được, Trương Hân làm như vậy thuần túy chỉ vì cô thôi. Vì để đoạt được chức Phó chủ tịch thành phố, y thậm chí trực tiếp thỉnh cầu ông nội tiếp đón lãnh đạo ở thành phố.
Lãnh Mai cũng hiểu được, Trương Hân dùng thủ đoạn này để bức cô đáp ứng yêu cầu của y. Nhưng cô không dám nói cho An Tại Đào biết, sợ An Tại Đào sẽ nổi giận. Nhưng cô không nói thì An Tại Đào cũng sẽ đoán ra.
- Chiều nay anh sẽ tìm Bí thư Trương nói chuyện.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Tiểu Mai, em không cần nản lòng. Chuyện này còn sớm, chúng ta đừng bỏ cuộc chứ.
- Bí thư Trương đã tìm em nói rằng chuyện này đã định rồi.
Lãnh Mai nhẹ nhàng thở dài:
- Hay là đừng phí sức nữa. Thật ra thì tâm tư của em cũng phai nhạt rồi.
An Tại Đào lắc đầu rồi đột nhiên nhíu mày:
- Tiểu Mai, nhà em không nói được cho em một tiếng sao?
Thấy Lãnh Mai bất đắc dĩ cười khổ, An Tại Đào trong lòng đột nhiên nhảy dựng:
- Tiểu Mai, người đứng ra nói chuyện cho Trương Hân không lẽ là Bí thư Tỉnh ủy Tiếu?
Lãnh Mai lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự phức tạp:
- Không phải là Bí thư Tiếu mà là ba của anh.
An Tại Đào ngẩn người, cả nửa ngày cũng không biết nói câu gì.
Ngẫm lại cũng là, Lãnh Mai là người thân của Phó bí thư Tỉnh ủy Ma. Nếu muốn Phó bí thư Ma im miệng không nói, thì ngoại trừ Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên thì cũng chỉ có Chủ tịch tỉnh sắp nhậm chức Trần Cận Nam. Hơn nữa, Trương Hân là con cháu nhà quyền quý ở thủ đô. Phó bí thư Ma cũng phải nể mặt. Ông ta thậm chí cũng đã nói qua với Lãnh Mai, không cần tranh đoạt vị trí với Trương Hân. Cô còn trẻ, về sau sẽ còn nhiều cơ hội. Vì một vị trí mà đắc tội với con cháu nhà quyền quý ở thủ đô thì không đáng.
Không thể tranh giành được chức Bí thư Thành ủy Quy Ninh, để lọt vào tay con trai Lý Đại Niên Lý Nam, đến bây giờ vẫn còn là vết thương trong lòng Trương Hân.
Lý Đại Niên là ai, Trương Hân trong lòng rất rõ ràng. Y đương nhiên không dám tranh giành cùng con trai Lý Đại Niên. Nhưng điều đó không có nghĩa là y không tranh giành với một người khác. Hiện giờ, đang có vị trí của Phó chủ tịch thành phố, y đương nhiên là muốn bắt lấy. Cái gọi là “trả thù Lãnh Mai”, chẳng qua là chỉ an ủi nỗi đau của mình mà thôi.
Y sẽ đem cơ hội này nhường cho Lãnh Mai sao? Trương Hân chỉ sợ ngoài miệng thì nói được nhưng trong lòng lại không được.
Tâm tư lên chức trên chốn quan trường của Lãnh Mai sau khi theo An Tại Đào cũng phai nhạt. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, người ủng hộ đối thủ của mình lại chính là cha của người đàn ông của mình. Đối với kết quả này, Lãnh Mai không biết là nên chua xót hay là bi ai nữa.
Đương nhiên, cô biết đây chỉ là một sự trùng hợp. Trần Cận Nam cũng không biết mối quan hệ giữa cô và Lãnh Mai. Nhưng vấn đề là, chẳng lẽ cả đời ông ta sẽ không biết mối quan hệ giữa mình và An Tại Đào sao? Loại quan hệ này làm sao mà đưa ra ánh sáng được?
Lãnh Mai trong lòng đột nhiên cảm thấy cô đơn. Nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn nhưng thâm trầm của An Tại Đào, tình cảm trong lòng cô lại dâng lên, trong nháy mắt sự cô đơn lại biến đi mất.
- Tiểu Mai, em cứ yên tâm đi. Anh sẽ không để cho em chịu sự ủy khuất này đâu.
An Tại Đào ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng nâng gương mặt quyến rũ của Lãnh Mai, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào mắt cô.
- Vâng, em biết.
Lãnh Mai dịu dàng gật đầu, khóe mắt long lanh nước.
3h chiều, An Tại Đào lặng lẽ lái xe chở Lãnh Mai đến Ủy ban nhân dân thành phố, nhìn cô vào cơ quan rồi mới lái xe đi. Khi về đến công ty Than - Khí gas Phòng Sơn, An Tại Đào không để ý đến công tác mọi người báo cáo. Hắn đóng sập cửa phòng làm việc, gọi điện thoại cho Lưu Ngạn.
- Tiểu Ngạn, cho anh biết bối cảnh nhà Trương Hân.
Nghe An Tại Đào đột nhiên hỏi thăm bối cảnh của Trương Hân, Lưu Ngạn lập tức phản ứng lại. Cô có chút lo lắng:
- Đào, có phải anh đụng chạm gì với Trương Hân hay không? Người này thùng rỗng kêu to, kiêu căng quá mức. Anh tốt nhất đừng qua lại với anh ta. Ông nội của anh ta là khai quốc tướng quân, là cấp dưới cũ của ông nội em. Anh cũng đừng lo lắng. Anh ta chỉ hù dọa được người khác, muốn hù dọa tụi em thì Trương gia vẫn còn kém lắm.
Lưu Ngạn hời hợt nói, căn bản không coi bối cảnh của Trương Hân ra gì.
An Tại Đào cười:
- Haha, anh cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Nếu đám người đó cưỡi lên cổ anh thì anh cũng không dám có phản ứng lại.
Nói chuyện điện thoại với Lưu Ngạn xong, An Tại Đào lúc này mới chậm rãi đi ra mở cửa văn phòng làm việc.
Không lâu sau, Chánh văn phòng Tôn Chấn Lâm liền cười gõ cửa đi đến:
- Trợ lý An, dựa theo sự chỉ đạo của ngài, văn phòng chúng tôi bước đầu đã soạn ra một phương án bố trí công nhân viên chức, xin mời ngài xem một chút.
An Tại Đào ồ một tiếng, lại khoát tay:
- Việc bố trí công nhân viên chức cứ tạm gác lại đã, ông hiện tại tập trung tinh thần để trợ giúp lão Lương làm tốt hai hạng mục mới hợp tác với Khu kinh tế mới Tư Hà và công ty phát triển thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô Dương Quang Quy Ninh, tranh thủ trong tuần này tổ chức một lễ kí kết hợp tác. Đến lúc đó tôi sẽ mời một số lãnh đạo thành phố đến tham dự.
Tôn Chấn Lâm ngẩn ra, thầm nghĩ: “Phương án bố trí công nhân viên chức này trước tết anh yêu cầu phải gấp rút làm, sao giờ lại “cứ tạm gác lại đã”? Lẽ nào?”
Theo Tôn Chấn Lâm thấy, nhanh chóng lập phương án bố trí công nhân viên này đồng nghĩa với việc cải tổ lại vỏ ngoài của công ty. Sau khi thành lập công ty tập đoàn, trong công ty chỉ chừa lại không đến trăm người là có thể vận hành. Cho dù là không có vụ làm ăn mới nào, chỉ dựa vào các xí nghiệp trực thuộc chi hoa hồng thì những người ở công ty mẹ cũng đã có thể nuôi sống.
Suy nghĩ của Tôn Chấn Lâm chính là suy nghĩ của rất nhiều công nhân viên công ty Than – khí gas Phòng Sơn. Dường như cũng chỉ có hơn một trăm công nhân viên này mới thực sự quan tâm đến vấn đề vận mệnh tiền đồ của công ty mẹ, hy vọng công ty này có thể có triển vọng phát triển tốt đẹp.
- Trợ lý An, tôi còn có chuyện muốn báo cáo lãnh đạo.
Tôn Chấn Lâm do dự một chút, hạ giọng nói:
- Tuy rằng là vấn đề tài vụ, không quan hệ gì đến văn phòng của chúng tôi, nhưng tôi là Chủ nhiệm văn phòng, là một thành viên của công ty, là tham mưu và trợ thủ của lãnh đạo công ty, tôi nghĩ tôi nên đề xuất vấn đề này.
- Trợ lý An, theo tôi được biết, công ty chúng ta còn có rất nhiều tiền nợ vẫn chưa thu được về, khoản nợ chết, nợ khó đòi rất nhiều. Rất nhiều nhà máy luyện kim, cán thép đều nợ tiền của chúng ta, có một số nơi chỉ e đã đóng cửa, tìm không ra chủ nợ. Trợ lý An, tôi cho rằng công ty nên lập tức thành lập một phòng thu nợ, chuyên đi thu tiền nợ.
An Tại Đào gật gật đầu, trầm ngâm một chút, ánh mắt tán thưởng nhìn Tôn Chấn Lâm. Trải qua một thời gian tiếp xúc, Tôn Chấn Lâm để lại ấn tượng khá tốt đối với An Tại Đào.
Tôn Chấn Lâm là một người năng lực không quá lớn, làm việc cứng nhắc, nhưng ý thức phục vụ và ý thức tập thể lại rất cao. Trong số các cán bộ quản lý trung tầng hiện này của công ty Than – Khí gas, tương đối mà nói là một người ít có sự ích kỷ cá nhân. Gặp một việc nào đó, điều đầu tiên nghĩ đến là ích lợi của công ty chứ không phải là bản thân mình.
Đây cũng chính là nguyên nhân căn bản khiến cho An Tại Đào không đổi Chủ nhiệm văn phòng, mà Bành Quân cũng bởi vậy mà không có một chức vụ rõ ràng, vẫn lấy danh nghĩa là “trợ giúp công tác”. Vốn dĩ An Tại Đào là muốn cho Bành Quân đồng thời kiêm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng, sau thấy Tôn Chấn Lâm cũng không tệ lắm, liền thay đổi quyết định.
- Chủ nhiệm Tôn, đề nghị của ông rất tốt, tôi cũng đang suy xét vấn đề này. Là thành viên của công ty, mỗi người chúng ta đều phải xem trọng lợi ích của công ty. Da không có thì lông cũng chẳng còn, nếu rời xa tập thể, lợi ích của mỗi người chúng ta cũng không thể nào có được. Ông hãy lập tức kết nối với Phòng tài vụ, tôi chỉ thị từ Phòng tài vụ, văn phòng xử lý và quản lý phân xưởng, mỗi chỗ rút ra vài người để thành lập một Tổ chuyên trách thu hồi nợ.
Công việc trước mắt của công ty rất nhiều, rất phức tạp, ngày treo biển thành lập công ty tập đoàn đã rất gần, các lãnh đạo công ty đều đang rất bộn bề công việc, tôi sẽ giao việc này cho ông. Ông làm một báo cáo thành lập tổ thu hồi nợ rồi mang lên tôi phê chuẩn.
Cố gắng làm cho tốt. Tôi vẫn câu nói đó, chỉ cần chúng ta cao thấp một lòng thì không sợ không qua được Hỏa Diệm Sơn. Ông làm việc rất có trách nhiệm, năng lực tổ chức phối hợp rất tốt, Đảng ủy công ty luôn coi trọng. Sauk hi thành lập công ty tập đòan, ông và rất nhiều đồng chí khác nhất định sẽ có cơ hội để thể hiện.
An Tại Đào đứng dậy cười vỗ vỗ bả vai Tôn Chấn Lâm, lời nói ám chỉ sâu sắc.
Tôn Chấn Lâm trong lòng mừng rỡ, nhưng không có thể hiện ra, chỉ có điều thái độ trở nên càng thêm kính cẩn, nói:
- Tôi hiểu rồi, Trợ lý An. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.
Tôn Chấn Lâm mới vừa đi, Lý Kiệt và Bành Quân liền dắt tay nhau tới.
- Đến đây, Lý Kiệt, Bành Quân, ngồi đi.
An Tại Đào cười cười, ra hiệu hai người ngồi xuống nói chuyện.
Lý Kiệt và Bành Quân nhìn nhau, không kìm nổi cười ha hả. Bành Quân khoát tay:
- Tổng giám đốc Lý, anh báo cáo với lãnh đạo đi, dù gì hai chúng ta cũng bàn bạc rồi.
Lý Kiệt gật gật đầu:
- Lãnh đạo, tôi với Bành Quân hai ngày nay mất không ít công sức làm được một bản báo cáo điều tra thị trường, cũng coi như là toàn diện, ngài bớt thời gian xem một chút. Trước mắt, ở thành phố Phòng Sơn, số nhà sử dụng đường ống dẫn khí là hơn 80 ngàn hộ. Nhưng bởi vì năng lực cung ứng không đủ nên vẫn có một số nơi bị thiếu. Nhất là vào cao điểm mùa đông thì lại càng thiếu hơn.
Cho nên theo lý luận mà nói thì hạng mục khí đốt sản lượng 40 ngàn tấn là khả thi. Sau khi hạng mục này được hoàn thành, lượng khí truyền đi mỗi ngày có thể đạt tới hơn 10.000m3, lấp đầy lỗ hổng cung ứng còn thiếu. Nói cách khác, công ty có thể bởi vậy mà mở rộng thị trường cung ứng đến các quân huyện.