Bảo lái xe chạy tới thành phố Lam Yên, An Tại Đào ngồi trong xe trầm ngâm không nói. Hạ Hiểu Tuyết biết hắn lại đang vì chuyện bố trí công nhân viên chức lo nghĩ, cũng không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng rúc vào bên cạnh hắn, nắm tay hắn thật chặt, như muốn yên lặng truyền sức mạnh cho hắn.
Đêm qua, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết ở trong nhà ở Quy Ninh, Lương Mậu Tài tìm tới, ngay trước mặt Hạ Hiểu Tuyết, nói với An Tại Đào ý nghĩ của mình.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của An Tại Đào, chuẩn bị lợi dụng mấy mẫu đất thuộc nhà máy khí đốt của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, chia ra cho Khu kinh tế mới Tư Hà cùng công ty thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô Dương Quang hợp tác với công ty khai thác, phát triển hai dự án mới, từ đó có thể tiếp nhận nhóm các công nhân viên chức.
Nhưng nhiều ngày nay, sau khi Lương Mậu Tài đã cùng với một số xí nghiệp Khu kinh tế mới Tư Hà và công ty thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô Dương Quang tiến hành đàm phán, người ta đều đưa ra cùng một yêu cầu: từ chối nhận nhiều thậm chí là toàn bộ công nhân của công ty Than –Khí ga Phòng Sơn, bởi vì cho phí rất cao, hơn nữa quản lý không tốt.
Đầu tiên là số công nhân viên chức này đều đã khá lớn tuổi, trình độ học vấn lại thấp, bởi vì luôn công tác trong doanh nghiệp nhà nước nên ý thức và tư tưởng khá xơ cứng, có thói quen làm việc theo kiểu dần dà từng bước trong các xí nghiệp nhà nước, thu nhập tương đối cao so với cường độ lao động, một khi vào làm trong một xí nghiệp liên doanh có tốc độ làm việc khẩn trương, có thể chịu được hay không? Đó là một vấn đề.
Thứ hai là tố chất kỹ thuật của họ khá mỏng. Nói cách khác, ngoài quá trình công tác mười mấy năm trong ngành sản xuất, cung ứng khí gas, họ không có sở trường nào khác. Nếu muốn được ưu tiên nhận vào làm trong các dự án mới, họ phải trải qua bồi dưỡng về kỹ thuật, thậm chí về học vấn. Đối với các xí nghiệp, nhận số công nhân này vào, có nghĩa là họ phải trả thêm chi phí bồi dưỡng, đào tạo lại, đồng thời kết quả bồi dưỡng cũng chưa nhất định có thể nâng cao được năng suất lao động.
- Lãnh đạo, điều kiện đó tuy rằng nghe ra có vẻ làm khó, nếu công nhân công ty chúng ta nghe được sẽ cảm thấy mất hứng. Tuy nhiên, nếu ngẫm nghĩ kỹ, ý kiến của người ta cũng rất hợp lý chứ không quá đáng. Trình độ công nhân quả thật không cao.
Lương Mậu Tài thở dài, nói.
- Nhất là dự án thiết bị tiết kiệm năng lượng cho ô tô, có rất nhiều vị trí đòi hỏi trình độ khoa học kỹ thuật, văn hoá, tay nghề của công nhân phải rất cao, các công nhân của chúng ta chỉ sợ rất khó đảm nhiệm nổi.
An Tại Đào nhíu mày, khoát tay, trầm giọng nói:
- Lão Lương, lời này chúng ta không được nói ra! Vấn đề này là một vấn đề do lịch sử để lại, nhiệm vụ của chúng ta là bố trí công việc cho công nhân viên chức, không thể để họ trở thành gánh nặng cho công ty và xã hội. Khi tiếp xúc với công nhân, anh phải chú ý phương pháp nói chuyện và phương thức công tác.
Lương Mậu Tài hoảng sợ, vội kính cẩn đáp ứng. Y biết, tuy giọng điệu An Tại Đào không nghiêm trọng lắm, nhưng như vậy đã là phê bình y khá nặng.
- Lão Lương, cố gắng hết sức đàm phán với họ, mục đích chúng ta theo đuổi hai dự án này là để bố trí công tác cho công nhân viên. Anh tìm đồng chí Mã Hiểu Yến, bảo cô ấy làm trung gian phối hợp, để các xí nghiệp mới xây dựng tận lự bố trí việc làm cho công nhân viên chức. Cái này là trách nhiệm phải gánh vác, không có chỗ cho bất cứ sự thương lượng nào.
Giọng An Tại Đào tuy thản nhiên nhưng rất kiên định.
Lương Mậu Tài do dự một chút, không dám nói gì nữa, gật đầu đáp ứng, sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Lương Mậu Tài đi rồi, sắc mặt An Tại Đào liền âm trầm hẳn đi. Vấn đề Lương Mậu Tài nêu ra, lúc trước hắn quả thật không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra là một vấn đề không dễ giải quyết. Ôi, đám công nhân viên chức này! An Tại Đào cảm thấy hơi nhức đầu.
Sự việc phức tạp, những khó khăn vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Làm sao bây giờ? Hắn vốn nghĩ, các xí nghiệp cấp dưới thu nhận một bộ phận công nhân viên chức, các dự án mới tiếp nhận phần lớn số công nhân, sau khi tập đoàn công ty được thành lập nhận tiếp số còn lại, như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng theo tình huống trước mắt, hắn đã lạc quan quá mức. Làm sao bây giờ?
Chuông di động vang lên, cắt ngang dòng duy nghĩ của An Tại Đào. Đó là cuộc gọi của Lý Kiệt, căn cứ vào chỉ thị ngày hôm qua của An Tại Đào, công ty Than-Khí ga Phòng Sơn phối hợp với công ty con Thiên Tinh triển khai hoạt động tuyên truyền trên đường phố, tuyên truyền, hướng dẫn cho người dân thành phố biết cách sử dụng gas an toàn và các kiến thức liên quan, đồng thời thông báo cho người dân biết, bởi vì nguồn khí cung cấp không đủ, công ty áp dụng phương thức truyền khí song song để nâng lượng khí cung cấp lên gấp đôi.
Nói chuyện xong với Lý Kiệt, ánh mắt An Tại Đào đột nhiên sáng lên. Hắn quay lại nhìn Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, tuyến đường ống dẫn khí kéo vào trong đất liền, theo quy hoạch và thiết kế không đi vòng quanh khu Phòng Sơn phải không?
Trong kinh doanh, Hạ Hiểu Tuyết đã đặt chân vào lĩnh vực năng lượng, thường tìm hiểu những thông tin về dầu mỏ và khí thiên nhiên trong nước cũng như chính sách quy hoạch. Cô gật đầu:
- Ông xã, quả thật là không có quy hoạch về khu này, nếu Phòng Sơn muốn dẫn khí thiên nhiên về thành phố, có thể ký kết hiệp nghị với công ty dầu mỏ Hoa Hạ hoặc công ty hoá thạch Hoa Hạ để kéo một tuyến đường ổng phụ từ Thiên Nam tới đây. Nhưng, việc phê duyệt công tác kéo đường ống phụ này, thứ nhất là rất phiền phức, thứ hai là đường ống sẽ liên quan đến nhiều khu vực, chi phí chính sách hay chi phí kinh tế đều sẽ cao. Cho dù là cuối cùng miễn cưỡng đưa được khí thiên nhiên về đây, giá cả cũng cao dọa người, dân chúng cũng không dùng nổi. Cho nên, em ước tính, trong vòng mười lăm năm, Phòng Sơn chuyển được khí thiên nhiên về.
Hạ Hiểu Tuyết lại nhấn mạnh một chút.
An Tại Đào thở dài, thật ra hắn đã sớm biết, hơn mười năm sau, khu Phòng Sơn cũng không có khả năng dẫn khí thiên nhiên vào được. Bởi vì vị trí địa lý, bởi vì phí tổn xây dựng đường ống quá lớn. Cho dù năm sau đúng lúc nhà nước đầu tư lớn để xây dựng tuyến đường ống dẫn khí Đông Tây, nguồn năng lượng huyết mạch này cũng không thể dành cho Phòng Sơn.
An Tại Đào còn nhớ rất rõ, lúc ấy ở tỉnh có lãnh đạo vào Thủ đô để tranh thủ, nhưng mất rất nhiều công sức mà cũng không vận động được sự chấp thuận. Điều này có ý nghĩa, trong một khoảng thời gian tương đối dài sắp tới, cơ cấu nguồn năng lượng của Phòng Sơn vẫn là than đá, khí hoá lỏng và khí mê- tan từ mỏ than là chính.
Nguồn khí quá eo hẹp! Khoé miệng An Tại Đào thoáng hiện một nụ cười, cầm điện thoại gọi cho thư ký Bành Quân của hắn:
- Bành Quân, anh lập tức tìm hiểu về tình hình cơ cấu nguồn năng lượng khu Phòng Sơn cho tôi.
Không bao lâu sau, Bành Quân gọi lại:
- Lãnh đạo, phần lớn khu vực Phòng Sơn đều sử dụng ống dẫn khí van con bướm, trong đó số cư dân sử dụng là 70 nghìn hộ; các khu huyện, thị trấn không dùng khí than, hầu hết sử dụng bình gas; khu vực nông thôn sử dụng khí mê-tan và than đá.
- Ồ!
An Tại Đào trầm ngâm một lát:
- Như vậy, hai ngày nay cậu không có việc gì, hãy đi công ty gas Thiên Nguyên tìm hiểu tình hình một chút. Quan sát hoàn cảnh xung quanh, trao đổi với Lý Kiệt, nếu mà mở rộng quy mô nhà máy cung cấp khí này lên gấp đôi, thì cần bao nhiêu vốn đầu tư, có thể tiếp nhận bao nhiêu công nhân viên v.v…, báo cáo tổng thể sơ lược cho tôi.
Bành Quân “Vâng” một tiếng, lại nghe An Tại Đào cười nói:
- Bành Quân, đây chỉ là ý tưởng tôi vừa nảy ra, chưa được hoàn chỉnh, tạm thời chưa nên nói với ai ca.
Hạ Hiểu Tuyết là người triển khai hoạt động vốn đầu tư, rát hiểu về chồng mình, ngồi một bên nghe An Tại Đào dùng điện thoại bố trí công tác, về cơ bản cũng đoán được đại khái.
Cô dịu dàng tựa đầu vào vai An Tại Đào:
- Ông xã, có phải anh muốn xây dựng thêm một nhà máy cung cấp khí, cùng lúc giải quyết tình hình eo hẹp về nguồn khí, vừa bố trí công việc cho các công nhân viên chức; mặt khác, thực hiện mở rộng thị trường, đưa ống dẫn khí than đến các thị trấn xung quanh?
An Tại Đào gật đầu:
- Ừ, là anh nghĩ như vậy, tuy nhiên ý tưởng này chưa được hoàn chỉnh, còn phải suy xét thêm. Nếu ý tưởng này có thể thành hiện thực, việc bố trí công tác cho các công nhân viên chức là không thành vấn đề. Nguồn vốn chính là vốn ban đầu của công ty. Đồng thời còn có thể mở rộng thị trường đến các huyện. quan trọng hơn là, sau vài năm, thị trường bất động sản ấm lên, nhu cầu sắt thép sẽ rất lớn, thị trường than cốc sẽ rất nóng, xây dựng nhà máy cung cấp khí đốt là rất kinh tế.
Hạ Hiểu Tuyết cười:
- Ông xã, ý tưởng này của anh không tệ, nhưng có hai vấn đề khó khăn không nhỏ nha! Một là đất đai, hai là tài chính.
Hạ Hiểu Tuyết ngồi thẳng lên, nhẩm tính một lúc:
- Dự án lớn như vậy cần ít nhất khoảng 4, 6 tỉ NDT, với thực lực và hiện trạng của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, chỉ sợ rất khó vay ngân hàng được.
An Tại Đào cười ha hả:
- Đất có thể đổi được thôi. Chúng ta có mấy mẫu đất, anh có thể đổi đất với khu ngoại ô, hẳn là họ sẽ rất thích khu đất trong nội thành. Điều này có thể nhờ chính phủ ra mặt phối hợp. Còn về nguồn tài chính để xây dựng công trình, phải tranh thủ sự trợ giúp của chính phủ thôi.
Chính phủ cần giúp đỡ cho vay, đây chính là công trình thành phố Phòng Sơn nâng cao mức sống và cải thiện chất lượng sinh hoạt cho người dân, có năng lực thúc đẩy kinh tế phát triển, có thể tăng thêm công ăn việc làm cho xã hội, đồng thời lại có thể cung cấp khí-nguồn năng lượng sạch sẽ, hiệu suất cao cho nhân dân các huyện, anh tin tưởng lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố chắc chắn sẽ ủng hộ dự án này của anh.
An Tại Đào mỉm cười một cách tinh quái. Hạ Hiểu Tuyết liếc hắn một cái, sẵng giọng:
- Đừng có cười như vậy, trông kỳ lạ và âm hiểm lắm!
An Tại Đào cười ha hả, không nói thêm nữa, ánh mắt chuyển ra ngoài phía cửa xe. Lái xe tăng tốc độ, xe chạy như bay, chuẩn bị quẹo vào nội thành thành phố Lam Yên.
Thành phố Lam Yên là một thành thị duyên hải có nền kinh tế tương đối phát đạt, cũng là một trong các thành phố duyên hải trong nhóm thứ hai của quốc gia. Ở tỉnh Đông Sơn, địa vị kinh tế của Lam Yên không thua kém hai thành phố cấp phó bộ là Thiên Nam và Lục Đảo. Các thành phố này so với thành phố duyên hải Tân Hải đều mạnh hơn một chút. Đương nhiên, thành phố Phòng Sơn không thể so với Lam Yên.
Đây là lần đầu tiên từ khi tái sinh, An Tại Đào đến Lam Yên. Thành phố ven biển xinh đẹp này có môi trường rất trong sạch, khí hậu ướt át mát mẻ, bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều để lại ấn tượng hết sức tốt đẹp đối với hắn.
An Tại Đào mỉm cười, quay lại nhìn, Hạ Hiểu Tuyết đang nghe di động, dường như cô vừa gọi điện cho cha mẹ mình.