Lộ Binh buông điện thoại, thoải mái nằm trên sofa, những gút mắc trong lòng y lập tức được tháo gỡ. An Tại Đào tuy rằng không có nói rõ, nhưng thông minh như Lộ Binh, biết An Tại Đào sau này tất có hồi báo.
Đối với Lộ Binh mà nói, cho dù là không có “Hồi báo” cũng không sao cả. Điều mà Lộ gia cần đó là mối quan hệ hữu hảo với An gia. Không thể không nói, Lộ Phùng Xuân là con cáo già đã lăn lộn thương trường mấy chục năm, ông ta đây là vì gia tộc của mình để rải lối cho thế hệ sau. Hoặc là nói, ông ta cũng không có hy vọng có thể trong khoảng thời gian ngắn thu hoạch “Hồi báo”. Đây là đầu tư trường kỳ.
Đương nhiên, Lộ Binh không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ phức tạp như vậy. Y là chỉ muốn bảo vệ người bạn là An Tại Đào, có người bạn trong quan trường tiền đồ vô lượng như thế, đối với tương lai của y rất quan trọng.
Lộ Vân, em gái Lộ Binh mặc một quần áo thể thao màu trắng, tùy tiện ngồi ở sofa:
- Anh, anh cũng không tìm giúp em một công việc, anh thật là...
Lộ Vân từ Anh du học trở về, ngành học chính là quản trị kinh doanh, ý của Lộ Phùng Xuân là cho cô vào tập đoạn Dân Thái công tác, hiệp trợ cho Lộ Binh.
Nhưng Lộ Vân lại không có hứng thú với việc kinh doanh, một lòng một dạ muốn vào cơ quan nhà nước. Lẽ ra, với thế lực nhà họ Lộ, lại là du học nước ngoài, việc cô vào một cơ quan nhà nước nào đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng bất kể thế nào Lộ Phùng Xuân cũng không đồng ý.
Gia nghiệp nhà họ Lộ, tương lai đều nằm trong tay hai đứa con này, Lộ Vân không học việc buôn bán kinh doanh, Lộ Phùng Xuân sao có thể đồng ý?
Lộ Binh nhìn gương mặt trắng mịn như búp bê của em mình, cười khổ nói:
- Tiểu Vân, em học chính là Quản trị kinh doanh, trở về giúp cha và anh làm việc là hợp lý, còn muốn tìm công việc gì? Thật sự là không hiểu nổi em. Hơn nữa, chúng ta lại không thiếu tiền, nếu em không thích việc kinh doanh buôn bán cũng không cần ra ngoài làm việc mà. Thấy nhàm chán sao? Em tìm vài người bạn đi chơi bóng, hát hò, tập thể dục thẩm mĩ, không phải tốt hơn sao?
Lộ Vân bĩu bĩu miệng:
- Em không làm thế được. Em có tay có chân, có đam mê. Em muốn làm nên nghiệp lớn, sao lại có thể ở nhà lãng phí thời gian. Anh, em xin anh, cha không giúp em thì anh giúp em đi, giúp em tìm một đơn vị có được không? Anh, cầu xin anh đấy.
Chị dâu, chị nói giúp em đi!
Lộ Vân làm nũng kéo ké cánh tay Văn Hà lắc lắc.
Văn Hà dở khóc dở cười, nhìn Lộ Binh:
- Ông xã à, nếu không thì anh tìm giúp tiểu Vân một cơ quan đi. Cứ để nó đi làm vài ngày, nếu không phù hợp sẽ trở về. Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cho tiểu Vân đi ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.
Lộ Binh do dự một chút, cười khổ nói:
- Tiểu Vân, em muốn đến đơn vị thế nào? Nói thử xem.
Lộ Vân ánh mắt sáng ngời chớp chớp, hì hì cười:
- Em muốn làm quan, chỉ cần là cơ quan chính phủ là được rồi. Nếu không vì cha muốn em về nước thì em đã định cư tại nước ngoài, cũng sẽ tranh cử nghị sĩ chẳng hạn.
- Làm quan?
Lộ Binh thở phù một tiếng ngã vật ra, không nói gì mà nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của em mình. Y như thế nào cũng không nghĩ được người em gái lòng dạ đơn thuần của mình sao tự dưng lại có ý nghĩ kỳ quái, trở thành một người mê làm quan.
Thật lâu sau, y mới thấp giọng nói:
- Tiểu Vân à, em còn nhỏ nên không hiểu, quan trường trong nước thật sự rất phức tạp, đấm đá nhau là chuyện thường. Em đừng dính vào, kiên quyết không được dính vào.
Lộ Vân mất hứng đứng dậy giậm giậm chân:
- Sao em lại không được? Chưa thử sao biết không được? Hừ, anh cũng không muốn giúp em, em sẽ tự mình đi báo danh. Em không tin một du học sinh như mình mà thi không đậu vào đâu.
Nói xong, Lộ Vân quay đầu nhanh chóng đi xuống dưới lầu, thoáng chốc đã mất dạng.
- Có buồn cười không cơ chứ, nó lại trở thành người mê làm quan. Thật sự là buồn cười. Nhà họ Lộ chúng ta bao đời nay bói không ra một người làm quan, sao tự nhiên Tiểu Vân lại có suy nghĩ quái dị như vậy nhỉ?
Lộ Binh nhún vai.
- Ông xã, có lẽ tiểu Vân cảm thấy thích thú. Hai ngày trước em cùng nó xem TV, nó luôn chọn phim nào có liên quan đến quan trường để xem.
Văn Hà dịu dàng cười:
- Kỳ thật anh và cha cũng không cần lo lắng. Tiểu Vân tuổi còn nhỏ, vui chơi vài năm cảm thấy không có ý nghĩa thì sẽ nghĩ lại thôi.
- Còn nhỏ sao? Không nhỏ đâu.
Lộ Binh đột nhiên nhớ tới em gái mình bằng tuổi với An Tại Đào, liền nhíu mày nói:
- Tiểu Vân với An Tại Đào cùng tuổi, sao người ta đã là Chủ tịch huyện?
Đúng rồi, tiểu Vân có nói là nó có bạn trai hay chưa?
- Không có. Tuy rằng em không hỏi nó, nhưng em thấy nó về nước lâu như vậy, cũng không thấy có người nào thân mật lui tới.
Văn Hà đi tới, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Lộ Binh:
- Thôi được rồi, anh đừng bận tâm nhiều như vậy. Tiểu Vân cũng không phải là trẻ con nữa, chính nó cũng có chủ kiến của mình.
- Chủ kiến cái con khỉ mốc. Chủ kiến của nó chính là càn quấy.
Văn Hà xoa nắn vai cho Lộ Binh, y ngay lập tức cảm thấy có chút buồn ngủ, cũng chầm chậm nhắm mắt lại.
Chỉ có điều đang ở trạng thái như mộng như tỉnh, y mơ hồ nghe thấy được Văn Hà nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
An Tại Đào cùng thư ký Bành Quân bàn bạc một vài vấn đề liên quan đến công việc, lại cùng Lãnh Mai nói vài câu. Nghe nói hắn phải về nhà một chuyến, Lãnh Mai không có nghĩ nhiều, liền “Phê chuẩn”. Dù sao, An Tại Đào là một Chủ tịch huyện, nếu rời khỏi huyện, ít nhất cũng phải nói một câu với Bí thư huyện ủy.
Là lãnh đạo bên Chính quyền, hắn hiện giờ đã không còn tự chủ được, không thể giống như người thường muốn thế nào làm thế nấy. Hễ rời khỏi vị trí là phải báo cáo cấp trên. Ngẫm lại cũng đúng, Chủ tịch huyện rời khỏi Huyện, nếu không nói với ai, ai biết hắn đi nơi nào.
Sáng sớm hôm sau, hắn lái chiếc xe thể thao Porsche hướng Tân Hải chạy như bay. Từ sau khi lên làm Chủ tịch huyện, vì tránh những lời bàn tán không cần thiết, hắn đã rất ít lái chiếc xe này.
Trên đường đi, Lộ Binh có gọi điện thoại cho hắn, dặn hắn tới nơi thì thông báo cho y.
An Tại Đào lái xe vào thành phố Tân Hải, hắn đi tốc độ rất chậm, ngắm nhìn thành phố quen thuộc mà xa lạ hơn nửa năm không về, trong lòng cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần. Về quê thì trở nên rụt rè, bất kể chính mình đi đến nơi nào, cố hương đều là thân thiết nhất.
Trước mắt kia là tòa nhà Tân Hải Thần, nhìn qua vô cùng xa hoa, có vẻ như vừa mới trang hoàng lại. Sân trong là một mảnh màu xanh lục tươi tốt, nhiều cây hoa đang ngả nghiêng đón gió. Hắn nhìn lên, bốn chữ lớn “Báo Tân Hải Thần” lóng lánh bắt mắt.
An Tại Đào trong lòng có chút cảm xúc, dừng xe ở một ngõ nhỏ bên cạnh cổng tòa nhà, lấy điện thoại ra tìm tìm danh bạ điện thoại, do dự một chút rồi nhấn nút gọi. Trở về một chuyến không dễ dàng gì, tiện cũng gặp lãnh đạo cũ một chút.
Nhận được điện thoại của An Tại Đào, Hoàng Tắc Danh cũng là cảm thấy bất ngờ.
- Xin hỏi ai vậy?
- Sếp, tôi là An Tại Đào, An Tại Đào huyện Quy Ninh thành phố Phòng Sơn. Tôi về Tân Hải, nghĩ muốn đến thăm lãnh đạo cũ, không biết lãnh đạo có thời gian không?
- Tiểu An? Chủ tịch huyện An. Cậu đang ở đâu?
Hoàng Tắc Danh vui mừng nói.
- Ha ha, lãnh đạo cũ, tôi đang ở cửa tòa soạn.
- Tôi đang trực tại tòa soạn, cậu nhanh vào đây đi.
Hoàng Tắc Danh ngắt điện thoại, vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
Nghe nói An Tại Đào trở về, tòa soạn lập tức ồn ào lên. An tại Đào mấy năm nay ở quan trường đã làm ra biết bao nhiêu động tĩnh lớn. Mà hắn trước đây là ở báo Tân Hải Thần nên người trong tòa báo đại đa số đều vô cùng chú ý đến hắn. Sau đó, không biết bao nhiêu phóng viên coi hắn là thần tượng để học tập và noi theo. Tất cả các lãnh đạo tòa soạn có quen biết An tại Đào cùng với các phóng viên bình thường khác, toàn bộ đều đi cùng Hoàng Tắc Danh ra ngoài đón.
An Tại Đào chậm rãi lái xe vào sân tòa nhà, vừa mới xuống xe, hắn nhìn lướt qua cửa tòa nhà, liền trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Tổng biên tập Hoàng Tắc Danh, Chủ tịch công đoàn Tôn Lan, Phó tổng biên tập Triệu Lai, Trương Cương, Tương Băng, Phó Thụy Vân, Lý Tương, Mã Hiểu Lệ, Hồ Dũng, Mạnh Dương của Ban tin tức. Nhìn thấy các gương mặt quen thuộc này, nhận thấy thần sắc bọn họ hoặc là hưng phấn, hoặc là ghen tị, hoặc là phức tạp, An Tại Đào trong lòng liền dâng lên cảm xúc khác thường.
An Tại Đào áo trắng quần tây đen thản nhiên đứng ở đó, trong mắt mọi người, so với mấy năm trước thì gương mặt anh tuấn càng thêm chín chắn, từng trải. Dưới ánh nắng chan hòa, toàn thân hắn như phủ một vầng hào quang sáng rọi.
Ba lãnh đạo của tòa soạn là Hoàng Tắc Danh, Tôn Lan, Triệu Sách đứng trước, đám người Trương Cương đứng sau, đều đang đứng ở trước cửa tòa soạn đón hắn.
Hoàng Tắc Danh tiến lên một bước, nhìn cho rõ nhân viên nòng cốt trước đây của Tòa soạn báo, trong lòng cảm thán không ngừng. Vài năm trước, An Tại Đào mới là một phóng viên mới tốt nghiệp, vài năm sau, hắn đã trở thành một cán bộ thực chức cấp chính huyện, tiền đồ vô lượng. tuy rằng đều là cấp huyện, nhưng An Tại Đào là Chủ tịch một huyện, Hoàng Tắc Danh lại chỉ là Tổng biên tập của một tòa báo, sự khác biệt rất lớn.
Quant rọng hơn là, người ta tiền đồ vô lượng, lên chức chỉ là vấn đề thời gian, còn chính mình chỉ sợ đã đến đỉnh. Nghĩ đến đây, Hoàng Tắc Danh trong lòng nổi lên một chút chua xót.
Nếu trước kia An Tại Đào chỉ tài hoa hơn người thì bây giờ toàn thân hắn lại phát ra sự uy nghiêm của quyền lực. Loại khí chất cao cao tại thượng này không phải giả vờ mà có thể được. Cho nên, An Tại Đào gần trong gang tấc, nhưng mọi người lại có cảm giác như xa ngàn dặm, khó có thể với tới.
Quả nhiên là tức chết!
Điều Hoàng Tắc Danh cảm thán cũng là tâm tư của mọi người phía sau, ngoại trừ Lý Tương. An Tại Đào đột nhien trở lại tòa soạn, Lý Tương cũng có chút không ngờ. Tuy nhiên, cô vừa mới gặp An Tại Đào và cùng ăn một bữa cơm, cảm giác khi gặp lại cũng khác nhiều so với mọi người.
Huống chi, trong lòng cô, An Tại Đào vẫn luôn là An tại Đào. Cho dù bây giờ hắn quyền cao chức trọng, khoảng cách so với cô ngày càng xa, nhưng Lý Tương lại cảm thấy rằng hắn vẫn luôn là người phóng viên điềm đạm, chắc chắn nhưng cũng có đôi chút ngây ngô ngày xưa. Hoặc nói, cô là muốn vĩnh viễn giữ lại một ký ức tốt đẹp trong lòng.
An Tại Đào bước nhanh về phía trước, bắt tay Hoàng Tắc Danh:
- Tổng biên tập Hoàng, sếp, đã lâu không gặp.
Hoàng Tắc Danh cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai An Tại Đào:
- Chủ tịch huyện An, về sau phải thường xuyên đến thăm đồng nghiệp cũ, bạn bè cũ đấy.
Hoàng Tắc Danh vốn định gọi một tiếng tiểu An, nhưng nói đến miệng lại theo bản năng đổi thành “Chủ tịch huyện An”. Ông ta cũng là người trong quan trường, trong lòng tự nhiên hiểu được, giờ phút này An Tại Đào đã không còn là người phóng viên ngày xưa, đã thành một Chủ tịch huyện quyền cao chức trọng. Người ta kêu mình một tiếng “Lãnh đạo cũ”, nhưng chính mình hiện giờ sao có thể bày ra tư thế “Lãnh đạo cũ”?
Hoàng Tắc Danh mỉm cười có chút xót xa.
An Tại Đào hướng Hoàng Tắc Danh gật gật đầu, lại đi qua chủ động bắt tay với Tôn Lan:
- Chủ tịch Tôn, vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa.
Tôn Lan sắc mặt đỏ lên:
- Chủ tịch huyện An chê cười rồi, người sắp đến bốn mươi tuổi như tôi, hoa tàn ít bướm rồi.
An Tại Đào ánh mắt thoáng nhìn khuôn mặt Tôn Lan một chút rồi lại dời đi. Thời gian trôi đi, lại nhìn thấy người phụ nữ ngày xưa khiến hắn chán ghét, trong lòng không kìm nổi gợn lên.
“Thật đúng là hoa tàn ít bướm”. An Tại Đào trong lòng cười thầm. “Trên mặt nhiều nếp nhăn, người phụ nữ này mà không trang điểm thì thật là khó coi”.
Trong số ba lãnh đạo hiện giờ của Tòa soạn, ân nghĩa của Hoàng Tắc Danh đối với An Tại Đào thì không cần phải nói. Triệu Sách lúc trước cũng trợ giúp hắn không ít, An Tại Đào tất nhiên là nhớ ở trong lòng. Hắn nhìn Triệu Sách thần sắc thoáng có chút kính cẩn, liền cười ha hả, đấm đấm bả vai Triệu Sách:
- Lão Triệu, nếu tôi nhớ không nhầm thì còn một năm nữa là ngài về hưu rồi?
Triệu Sách cười cười:
- Chủ tịch huyện An trí nhớ không tồi, sang năm tôi về hưu rồi.
Nói những lời này, Triệu Sách không kìm được theo bản năng liếc nhìn Trưởng ban tin tức Phó Thụy Vân một cái, thầm nghĩ: “Tôi chưa có lui về mà cô đã bắt đầu nhắm vào vị trí của tôi rồi”.
Có lãnh đạo tòa soạn báo “Chiếu cố”, Phó Thụy Vân hiện giờ ở tòa soạn cũng tốt, đang trong tư thế chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của Triệu Sách.
Nhìn thấy Phó Triệu Vân, An Tại Đào đột nhiên nhớ tới mối quan hệ ám muội giữa cô và Phó bí thư Đảng ủy Trương Đạo Luân, trong lòng liền không kìm nổi có chút cảm xúc phức tạp.
- Xin chào Chủ tịch huyện An!
Phó Thụy Vân không để ý đến cái nhìn của Triệu Sách, chủ động bước lên cùng bắt tay với An Tại Đào.
- Ha ha, xin chào Chủ nhiệm Phó.
Phía sau là đám người Mã Hiểu Lệ. Hai người Hồ Dũng, Mạnh Dương ngày đó đã cùng An Tại Đào tranh giành chức vụ lại hơi có chút chần chừ, xấu hổ không dám tiến lên. Còn Lý Tương thì yên lặng đứng một bên nhìn mọi người bắt tay cùng An Tại Đào, ánh mắt ngày càng dịu dàng.
Lấy thân phận hiện giờ của An Tại Đào, tất nhiên sẽ không so đo những ân oán năm đó với Hồ Dũng và Mạnh Dương. Hắn cười cười, tiến về phía trước hai bước, chủ động vươn tay ra trước mặt Hồ Dũng:
- Anh Hồ, đã nhiều năm không gặp, vẫn tốt chứ?
Hồ Dũng mặt đỏ lên, vội vàng cùng An Tại Đào bắt tay, nói:
- Vẫn tốt...Rất tốt...Tôi vẫn tốt. Chúng tôi chỉ là những phóng viên tép riu, sao so với Chủ tịch huyện An được?
Hồ Dũng có chút nói năng lộn xộn.
Tuy nhiên, trong mắt y mơ hồ phóng ra tia “Lửa nóng” chiếu thẳng vào An Tại Đào. An Tại Đào thản nhiên cười, coi như không thấy gì, chậm rãi buông tay, xoay người đi cùng với đám lãnh đạo như Hoàng Tắc Danh, nói nói cười cười đi vào Tòa soạn.
Mạnh Dương vừa muốn giơ tay cùng An Tại Đào bắt tay, đã thấy An Tại Đào đã xoay người mà đi, xấu hổ khựng lại một chút rồi thu tay về.
Hồ Dũng và Mạnh Dương đứng ở bậc thang trước cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng An Tại Đào đang cùng đám người Hoàng Tắc Danh đi vào thang máy, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn. Bọn họ hiểu được, cũng có thể là gặp mặt ngày hôm nay mới thực sự ý thức được, An Tại Đào sớm đã không cùng tầng lớp với bọn họ rồi. Ngay cả tư cách ghen tị với người ta cũng không đủ.
Nhìn lại mình hiện giờ, đến leo lên chức vụ bậc trung của Tòa soạn cũng làm không nổi, vậy mà người cùng cạnh tranh với mình ngày đó nay đã là Chủ tịch huyện đại nhân. Thật sự là một chênh lệch lớn, làm cho Hồ Dũng muốn khóc rống lên thành tiếng.
Trương Cương thở dài, nhìn Mã Hiểu Lệ, tâm tình có chút phức tạp. Dù sao cũng là lãnh đạo cao cao tại thượng, nhưng thái độ của An Tại Đào lại rất ôn hòa rất thân thiết, cũng không có tự cao tự đại đối với những đồng nghiệp cũ như bọn họ, nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác xa cách, như thể nhìn qua một lớp voan mỏng, như gần như xa.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi lên.
Trương Cương nói một tiếng, cả đám người cùng nhau bước vào tòa nhà. Đột nhiên, Mã Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Lý Tương, nói:
- Lý Tương, An Tại Đào đã trở về, sao cô không có chút phản ứng gì vậy?
Lý Tương thản nhiên nhìn Mã Hiểu Lệ, không nói một lời, liền bước vượt lên mọi người, tiến vào thang máy trước. Ngày đó, Lý Tương và Mã Hiểu Lệ đều là đồng nghiệp khá thân cận với An Tại Đào, cho nên Mã Hiểu Lệ biết những suy nghĩ của Lý Tương đối với An Tại Đào. Hơn nữa, Lý Tương hai năm nay vẫn không có đối tượng nào, trong tòa soạn rất nhiều người cũng đều hiểu được là vì sao.
Phó Thụy Vân hì hì cười:
- Hiểu Lệ, không cần phải ném đá vào mặt hồ yên ả thế chứ? Tâm tư của Lý Tương đối với An Tại Đào, tất cả mọi người đều biết. Chẳng qua, hiện tại khoảng cách giữa An Tại Đào và cô ấy thật sự là rất xa, căn bản không có bất cứ khả năng gì.
Tưởng Băng của Ban tin tức cười cười:
- Tôi lại nghe nói, Lý Tương và An Tại Đào quan hệ rất gần. Em trai cô ấy là Lý Kiệt làm việc ngay tại huyện Quy Ninh, trước vào cơ quan chính phủ, sau lại được bổ nhiệm là Bí thư Đảng ủy và Tổng giám đốc Công ty tập đoàn rượu Quy Ninh.
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên ồ lên một tiếng, sau đó đều không có nói cái gì nữa. Nhưng Phó Thụy Vân nghe xong đuôi lông mày nhướng lên, bước chân chợt dừng lại giây lát rồi mới đi tiếp.