Buổi chiều hết giờ, Trương Thắng Lợi và vài Phó Chủ tịch thành phố cùng tham dự một tiệc rượu, là yến hội UBND thành phố cử hành chào đó một thương nhân HongKong đến thành phố đầu tư.
Loại trường hợp chính phủ công khai này, đơn giản là một chút xã giao, bởi vì cấp bậc lãnh đạo tham gia yến hội đều rất cao, không có khả năng “say rượu” giống như cán bộ bình thường tụ hội, cho nên tiệc rượu sớm tan cuộc.
Buổi tối chưa đến 8h, Trương Thắng Lợi liền về tới nhà. Ông ta vừa mới vào cửa, vợ ông Công Tú Lan liền cảm thấy hơi kỳ quái, thuận miệng liền hỏi một câu:
- Lão Trương, sao hôm nay trở về sớm như vậy? Không phải ông đi bồi người HongKong sao?
Trương Thắng Lợi nhẹ nhàng bĩu môi:
- Người Hongkong chó má cái gì, vốn là một người nội địa, chạy đến HongKong đăng ký công ty gì, thay đổi nhanh chóng thành thương nhân HongKong. Còn không biết là quan hệ của vị lãnh đạo nào bên trên, là Trương Bằng Viễn giới thiệu đến đầu tư ở thành phố. Công ty Khí Than thành phố muốn đem khối tài sản đường ống dẫn khí than này ra, chuẩn bị góp vốn thành lập một công ty cổ phần mới với bọn họ...
Công Tú Llan là một cán bộ bình thường của Ban Kế hoạch và Phát triển Thành ủy, đã lui về nội trợ nhiều năm. Bà nhíu mày:
- Lão Trương, đây chính là lĩnh vực ngành phục vụ công cộng, tài sản ống dẫn khí than này sao có thể bán chứ? Điều này không phù hợp với quy định chính sách?
- Có gì không phù hợp quy định chính sách? Đã đề xuất, quốc gia phải tiến thêm một bước đẩy mạnh cải cách ngành sản xuất lũng đoạn thị chính, dẫn vào đầu tư đa nguyên hóa... Hơn nữa, nghe nói Bộ Xây dựng đang chuẩn bị thảo một văn kiện cởi mở chính sách đầu tư kinh doanh ngành phục vụ công cộng thị chính, lỗ hổng quốc gia đã mở ra, tiếp theo còn không phải tranh nhau thay đổi chế độ?
Trương Thắng Lợi lắc đầu:
- Chủ yếu là Trương Bằng Viễn thúc đẩy, khiến tôi cảm thấy, là kết quả vị lãnh đạo nào sau lưng ông ta thúc đẩy. Đương nhiên, như vậy cũng rất có lợi đối với thành phố, ít nhất về sau sẽ miễn đi mấy triệu chính sách trợ cấp, nếu công ty Than Khí thành lập liên doanh với nhà đầu tư HongKong, có nghĩa có thể xoay qua là doanh nghiệp, không cần trợ cấp tài chính... Mà điều này, coi như là một chiến tích của Trương Bằng Viễn đi?
- Xí nghiệp quốc gia chúng ta chính là quái lạ như vậy, quốc hữu chủ đạo luôn sẽ thua lỗ, chỉ khi nào thay đổi chế độ thành hình thức góp vốn hoặc hình thức dân doanh đầu tư cổ phần mới bắt đầu kiếm tiền... Ài!
Công Tú Lan thở dài:
- Lão Trương, tôi vẫn cảm thấy không tốt. Thủy điện than đá liên quan đến sinh hoạt của dân chúng, cứ thả ra ngoài như vậy, thích hợp sao? Nếu chẳng may xảy ra sai sót gì, thành phố cũng không dễ kết thúc.
- Bà biết cái gì? Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, chính là...
Trương Thắng Lợi đột nhiên dừng lại không nói tiếp nữa:
- Tôi sắp phải lui xuống, loại chuyện này vẫn ít quản thì tốt. Dù sao sang năm tôi sẽ thuyền đến bến tầu xe đến trạm rồi, bọn họ muốn ép thế nào thì ép, đều không quan hệ tới tôi.
- Trương Khải còn chưa trở về sao?
Trương Thắng Lợi lại nhíu mày.
Công Tú Lan thở dài một tiếng:
- Đứa nhỏ này tối nào không tới 10h cũng sẽ không trở về...
- Tiểu Nhiên trở về chưa?
Trương Thắng Lợi đột nhiên hơi buồn bực, nghĩ tới con trai Trương Khải của mình, trong lòng ông ta nói không ra tư vị gì. Ngay từ đầu phẫn nộ, đến hện giờ không có cách nào, đối với đưa con không chịu thua kém, không bớt lo lắng này, ông ta gần như hoàn toàn buông tha.
Tùy nó đi thôi ----
Trương Thắng Lợi oai phong một cõi hơn hai mươi năm không ngã tại chính đàn Phòng Sơn, thủ đoạn quyền mưu quan trường cao, lòng dạ sâu có thể nói không ai nhìn thấy bóng lưng, cho dù là loại phụ nữ quá mức mạnh mẽ, cứng rắn hống hách như Lý Vân Thu lúc trước, ông ta đều có thể làm việc rất hòa hợp, bởi vậy có thể thấy được. Nhưng ông ta vẫn là rời cửa quản lý vô số cán bộ, vào cửa lại quản không được một đứa con trai Trương Khải, khiến ông ta thương thấu đầu cũng thương thấu tim.
Lận Nhiên mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng, đi ra từ phòng ngủ của mình trên lầu, tóc dài rối tung sau lưng, thần sắc hơi lười biếng, cô tựa lên lan can bên trong, nhẹ nhàng nói với xuống:
- Cha, con ở đây, cha tìm còn à?
Trương gia vừa thay đổi một căn nhà ở Duplex, trên dưới hai tầng bốn phòng ba sảnh, hơn 170 m2, đây là phòng mới thành phố vừa cấp cho lãnh đạo thành phố. Ở thời đại này, coi như là “khu nhà cấp cao” khá thời thượng và kiểu mốt trong tỉnh.
Vợ chồng Trương Thắng Lợi ở dưới lầu, hai gian phòng ngủ một phòng khách trên lầu đều thuộc về vợ chồng Lận Nhiên, chẳng qua, trước mắt hai người đã sống riêng nhiều năm. Mỗi người một gian phòng ngủ, ai cũng không can thiệp cuộc sống của ai, mặc cho Trương Khải ăn chơi đàng điếm bên ngoài thế nào, Lận Nhiên cũng thờ ơ. Loại tình hình này gần như không khác nhau quá lớn so với ly hôn, hai vợ chồng Trương Thắng Lợi đối với điều này cực kỳ bất đắc dĩ.
Thật ra vợ chồng Trương Thắng Lợi cũng rất rõ ràng, sở dĩ Lận Nhiên còn chưa ly hôn với Trương Khải, đơn giản là vì xem thân phận Chủ tịch thành phố này của Trương Thắng Lợi còn có thể mang lại lợi ích cho cô, thứ hai là xem trên phần cha mẹ chồng đối với cô cũng không tệ lắm.
Trương Thắng Lợi ngửa đầu nhìn con dâu như hoa như ngọc nhà mình, trong lòng âm thầm mắng Trương Khải, vợ mình cũng là mỹ nữ hiếm có, chẳng lẽ Lận Nhiên còn không bằng cô gái Hạ Tiên trà trộn nơi trăng gió kia? Đôi khi ông thật sự không hiểu được tâm tính con trai của mình, có phải tâm lý có vấn đề hay không? Hay là phương diện kia có gì cổ quái?
Ông thở dài:
- Tiểu Nhiên, con tới thư phòng cha một chuyến, cha có lời muốn nói với con.
...
...
- Tiểu Nhiên, hạng mục này của An Tại Đào, cha thấy tốt hơn hạng mục hậu cần kia, con hãy suy xét cẩn thận lại xem, xong rồi, con có thể đi tìm hắn nói chuyện.
Trương Thắng Lợi khoát tay áo, thuận tay lấy hộp thuốc lá từ trong hộc bàn, rút một điếu Trung Hoa ra, châm lửa, tham lam là hút một hơi.
Lận nhiên cúi đầu tính toán một hồi, cảm thấy Trương Thắng Lợi nói có lý. Căn cứ rượu nghiệp ngàn mẫu của huyện Quy Ninh kia, chuyện tập đoàn Cổ Llan Xuân và tập đoàn rượu nghiệp Quy Ninh góp vốn thành lập công ty hình thức đầu tư cổ phần cô biết được. Cô cũng từng đánh chủ ý này, chẳng qua sau này lại buông tha. Công trình này ruy rằng phân tán, nhưng lại thắng ở nhiều hạng mục, nếu có thể ăn toàn bộ, xây dựng thêm các loại công trình phụ trợ và phương tiện cơ sở, cũng có thể thu được không ít tiền.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi mỉm cười:
- Cha, được, con đồng ý tiếp nhận. Con chỉ cảm thấy tò mò, nếu An Tại Đào này hco ngài mặt mũi như vậy, vì sao lại không giao công trình kia cho con?
- Con đừng hỏi nhiều như vậy. Con cũng là người trên thương trường, chẳng lẽ con còn không biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên sao? An Tại Đào không chịu nhà hạng mục kia ra, chỉ có thể nói rằng bên trên có người nhắm vào công trình này... Tiểu Nhiên, con vẫn nên yên tĩnh một chút, khiêm tốn một chút cho cha, chớ chọc phiền toái!
Trương Thắng Lợi nhả khói thuốc, cười cười:
- Tốt lắm, con đi đi.
- Vâng.
Lận Nhiên đỉa ngoài cửa, nhưng đi hai bước rồi lại quay đầu cười hì hì:
- Cha. Con rất hiếu kỳ, An Tại Đào này rốt cuộc là người ra sao? Phía sau hắn còn có hậu trường rất lớn sao? Là vị lãnh đạo nào ở tỉnh?
Trương Thắng Lợi do dự một chút, cuối cùng vẫn tiết lộ bối cảnh của An Tại Đào cho con dâu mình biết. Ông ta hiểu rất rõ tính tình Lận Nhiên, nếu ông ta không nói, cô sẽ đi hỏi thăm khắp nơi, một khi lan truyền ra, kết quả sẽ khiến ông rất khó xử. Nếu chẳng may khiến vị ở tỉnh kia nghe được phong thanh, ông sẽ chịu không nổi.
- Tiểu Nhiên, cha có thể nói cho con, nhưng cha phải cảnh cáo con, con biết là được, không được nói với người ngoài! Nghiêm cấm truyền ra ngoài, nếu không, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, nay cả cha cũng không bảo vệ được con!
Trương Thắng Lợi thần sắc nghiêm túc lên, ông ta rất ít khi dùng thần sắc nghiêm túc này nói chuyện với Lận Nhiên. Lận nhiên rùng mình trong lòng, vội vàng gật đầu:
- Cha, ngài yên tâm đi, con sẽ không nói lung tung.
- Con có biết Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam không?
Trương Thắng Lợi thấp giọng nói:
- An Tại Đào chính là con tư sinh của Trần Cận Nam, con hiểu chưa?!
Lận Nhiên hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt hơi trắng bệch.
Làm con dâu của một Chủ tịch thành phố, đối với một trong những lãnh đạo trung tâm Tỉnh ủy, quyền quý cao nhất mới xuất hiện tại tỉnh này, cô vẫn có vài phần hiểu biết, ai cũng biết rằng, tính tình vị Trưởng Ban Trần này ác nghiệt, cha vợ ông ta là một vị lãnh đạo Trung ương vừa mới rút lui, cố lẽ không cần vài năm ông ta sẽ tiến lên một bước thậm chí...
Không ngờ là con tư sinh của Trần Cận Nam? Khó trách ông cụ nhà mình lễ nhượng với hắn ba phần. Khó trách hắn năm nay mới 25 tuổi, cũng đã là Chủ tịch một huyện.
Trái tim Lận Nhiên đập thình thích, trước mặt hiện ra khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi khiến người ta vừa thấy khó quên của An Tại Đào. Đôi mắt trong sáng, nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng, khí chân bình thản kỳ thật ngông nghênh kia, đều vọt vào trong óc cô.
- Nhớ kỹ lời của cha, có một số việc biết trong lòng là được, chuyện tình liên quan tới lãnh đạo quan trọng Tỉnh ủy, không được nói huyên thuyên sau lưng.
Trương Thắng Lợi lại dặn dò vài câu, Lận Nhiên sắc mặt trịnh trọng mà gật đầu:
- Cha, con hiểu được, con phân biệt được nặng nhẹ!
****
Buổi sáng ngày hôm sau, Lận Nhiên lại tới huyện Quy Ninh. Vốn muốn trực tiếp đi tìm An Tại Đào, nhưng sau cô lại cảm thấy hơi xấu hổ. Suy nghĩ một chút, cô muốn đi văn phòng Lãnh Mai, chuẩn bị để Lãnh Mai làm “người hòa giải”. Nếu không biết thân thế bối cảnh của An Tại Đào, có lẽ cô cũng không cần quan tâm. Nhưng một khi biết những điều này, trong lòng cô liền cực kỳ coi trọng An Tại Đào.
Tuy rằng chỉ hai ngày ngắn ngủn, nhưng cân lượng của ba chữ An Tại Đào này, đã tăng lên vô hạn trong lòng cô.
Không cần nói hiện giờ An Tại Đào đã thể hiện đầy đủ thiện ý, cho dù thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, cô cũng chỉ có thể chấp nhận. Không cần nói là cô, ngay cả cha chồng Trương Thắng Lợi của cô, tuy rằng trong lòng rất không thoải mái, nhưng cũng không thể công khai làm gì An Tại Đào.
Lận Nhiên nện bước chân tao nhã, người phụ nữ nhìn qua cực kỳ tao nhã, quần áo tinh tế khoảng ba mươi tuổi đi trên hành lang lầu hai khu văn phòng cơ quan Huyện ủy, một số cán bộ chính quyền lui tới đều tò mò âm thầm liếc mắt đánh giá cô, thầm nghĩ ai vậy? Chẳng lẽ lại là lãnh đạo mới tới Huyện ủy?
Phó Bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Khổng Lâm bước ra từ trong phòng WC, lúc thoáng gặp qua Lận Nhiên, đột nhiên nhận ra Lận Nhiên, trong lòng không khỏi kinh ngạc: cô gái này không phải con dâu của Chủ tịch thành phố Trương sao? Cô ta tìm đến Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai?