Buổi sáng, An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc vừa xem tin tức vừa chat với Hạ Hiểu Tuyết.
Mã Hiểu Yến vội vàng bước vào phòng làm việc, đưa một phần tài liệu, cười hì hì nói:
- Lãnh đạo, anh xem, đây là bản phác thảo thư công báo toàn thể người tiêu dùng của trăm xí nghiệp rượu tỉnh Đông Sơn. Đúng là dựa theo ý nghĩ của anh, giống trống khua chiêng khởi xướng công nghệ pha chế rượu trắng. Cứ như vậy thì tin tức mà nhật báo Kinh tế viết về cái gọi là “Ngành rượu Quy Ninh lừa gạt người tiêu thụ” sẽ không còn tồn tại nữa.
An Tại Đào tiếp nhận, nhìn lướt qua.
- Vốn nên như thế. Vấn đề là ở chỗ, đây vốn là một công nghệ mới nhưng xí nghiệp lại không công khai nên dân chúng không rõ ràng lắm. Và nó tạo điều kiện cho giới truyền thông nhảy vào. Đương nhiên, giới truyền thông chỉ sợ cũng không hiểu điều này. Tôi cũng được Lý Kiệt nhắc nhở nên mới chú ý đến. Cô đã xem qua chưa? Nếu đã xem qua thì tôi không cần xem lại.
- Cô bảo Lý Kiệt đi in ra nhiều bản mà dùng. Khi chúng ta đến thủ đô hoạt động thì còn cần đến nó.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Đúng rồi, cô lập tức bảo người đem công báo này đến thành phố, trực tiếp tìm Tổng biên tập ngành báo Phòng Sơn Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn tuy rằng là Chủ tịch ngành báo Phòng Sơn nhưng cô đồng thời cũng là Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy. Cho nên, khi công khai thì xưng hô tên. Còn bình thường thì hay gọi cô là Tổng biên tập Lưu.
Mã Hiểu Yến và Lưu Ngạn cũng đã có vài lần giao tiếp qua, mơ hồ cũng đoán được quan hệ giữa cô ấy và An Tại Đào. Nghe An Tại Đào nói như vậy, cô lập tức ý thức được, ý đồ cứu vớt ngành rượu Quy Ninh khỏi dư luận đã chính thức mở màn. Cái gọi là “thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà”. Nếu danh tiếng của ngành rượu Quy Ninh bị hủy trong tay giới truyền thông thì cũng nên từ giới truyền thông mà khôi phục lại.
Mã Hiểu Yến gật đầu rồi vội vàng rời đi.
An Tại Đào nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, rồi cúi đầu xem kỹ thông cáo báo chí.
Trong thông cáo trình bày: Những năm gần đây, thế giới đã phổ biến sử dụng một loại phương thức sản xuất. Để làm thương hiệu nổi tiếng, sản lượng bình thường không thể thỏa mãn được nhu cầu thật lớn của thị trường. Do đó cần phải nhờ đến sự trợ giúp của các nhà máy khác. Cũng chính vì thế mà một phương thức sản xuất mới đã ra đời, giúp cho thương hiệu nhanh chóng được biết đến, và thỏa mãn nhu cầu của thị trường. Ngành sản xuất rượu trắng là ngành phát triển dựa theo xu thế mới, áp dụng sản xuất công nghệ cao.
Đồng thời, trong thông cáo còn lấy danh nghĩa tập thể, công khai hứa hẹn, đưa ra chiến lược mục tiêu của ngành sản xuất rượu trắng tỉnh Đông Sơn trong vòng năm năm tới với ba điểm chính. Thứ nhất là phát triển sản phẩm theo hướng từ phục vụ cho đối tượng trung tầng trở lên. Thứ hai là thu hẹp khu vực, xác định Đông Sơn làm thị trường trọng điểm. Cuối cùng, mượn inte để làm mạng lưới tiêu thụ, từng bước nắm giữ quyền khống chế tiêu thụ trên inte, tiến thêm một bước gia tăng độ mạnh trên thị trường.
Dưới sự trợ giúp của Lưu Ngạn, bản “thông cáo báo chí” đã làn truyền khắp phương tiện thông tin đại chúng trong địa phương. Không lâu sau, lại được giới truyền thông ngoài tỉnh đăng lại. Bởi vì “thông cáo báo chí” này đề cập đến rất nhiều xí nghiệp địa phương trong tỉnh, giới truyền thông các nơi cũng phá lệ để ý. Bởi vì có chung một suy nghĩ về thương hiệu và sự phát triển lâu dài, cho nên lãnh đạo ủy ban Kinh tế thương mại cũng coi trọng.
Đương nhiên, “tuyên ngôn của trăm xí nghiệp rượu trong tỉnh” sở dĩ có thể được chính quyền ở trên thừa nhận còn có sự thúc đẩy mạnh mẽ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Phòng Sơn phía sau.
Hiện tại, dư luận đang triển khai thảo luận về việc rượu trắng pha chế lừa bịp người tiêu thụ. An Tại Đào đã cùng với Mã Hiểu Yến, Lý Kiệt đến Yên Kinh để chuẩn bị cử hành buổi họp báo.
An Tại Đào tắm rửa xong, đang ở trong phòng hút một điếu thuốc thì Mã Hiểu Yến bước vào. Tóc của cô cũng ướt sũng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng, nhìn qua là biết cô mới tắm xong.
- Lãnh đạo, chiều nay chúng ta phải đến tòa soạn Nhật báo Kinh tế để xin lỗi phóng viên kia sao?
Mã Hiểu Yến nhìn An Tại Đào, ngồi xuống bên cạnh hắn.
An Tại Đào gật đầu, trầm ngâm một chút:
- Tôi đã liên hệ với Trưởng ban tin tức Nhật báo Kinh tế Mã Quang Bình. Còn có gã phóng viên Triệu Khải đó nữa. Chờ một lát, ba người chúng ta sẽ đến tòa soạn Nhật báo Kinh tế, giáp mặt xin lỗi người ta.
Mã Hiểu Yến do dự:
- Lãnh đạo, nếu không anh cũng đừng ra mặt, vài người chúng tôi đi là được rồi.
- Không, Nhật báo Kinh tế là tờ báo lớn của Trung ương. Chúng ta đến thủ đô phải hoàn toàn xoay chuyển thương hiệu rượu Quy Ninh. Nhất định phải hạ thấp thái độ. Tôi muốn đích thân xóa đi quá khứ. Như vậy thì người ta mới cảm thấy huyện của chúng ta có thành ý.
An Tại Đào khoát tay:
- Không có việc gì, lại không sợ mất mặt. Có sai thì sửa, còn gì tốt hơn nữa.
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Nói là nói như vậy, nhưng tôi chỉ sợ tổn hại đến hình tượng của lãnh đạo mà thôi.
- Haha, nếu hình tượng về rượu suy sụp thì hình ảnh huyện chúng ta cũng suy sụp. Chủ tịch huyện tôi thể diện cũng không còn.
An Tại Đào nhún vai.
Mã Hiểu Yến trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng thì không nói gì nữa. Cô thấy, tổ ong vò vẽ này là do Lãnh Mai làm ra, tại sao Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai không đi xin lỗi mà phải là An Tại Đào. Còn nữa, chỉ là một phóng viên nho nhỏ, cho dù là có xin lỗi thì cũng là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân và Bí thư Đảng ủy nhà máy rượu Quy Ninh đi xin lỗi thì cũng đã nể mặt y lắm rồi, không đáng để cho An Tại Đào phải tự thân mà đi.
Cô không biết rằng Nhật báo Kinh tế là giới truyền thông trung ương, đơn vị cấp Thứ trưởng, ngạo mạn ngút trời không chịu nổi. không cần cán bộ chính quyền cấp phòng như cô, cho dù là An Tại Đào thì chưa chắc người ta đã nhìn cho.
Để liên lạc được với Mã Quang Bình, An Tại Đào đã thông qua Lưu Ngạn mất không ít nước miếng, người ta mới miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi.
Kỳ thật thì đến Nhật báo Kinh tế xin lỗi không phải là điều quan trọng. Bởi vì vài ngày trước, chính quyền huyện Quy Ninh đã đem những đương sự liên quan đến việc dùng bạo lực kháng cự phỏng vấn xử lý, đem đến một lời giải thích cho Nhật báo Kinh tế. Đây cũng là một loại chính thức tỏ thái độ của chính quyền. Nhưng An Tại Đào lại dự tính, lần này hắn cần có Nhật báo Kinh tế hợp ý cùng hắn. Dù sao thì tờ báo này cũng có ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực kinh tế. Nếu tòa soạn này đồng ý phối hợp với An Tại Đào, thì việc xoay chuyển luồng dư luận sẽ có thành công rất lớn.
Đầu giờ chiều, An Tại Đào cùng với Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đến tòa soạn Nhật báo Kinh tế. Tại đại sảnh tòa soạn, An Tại Đào gọi điện thoại cho Trưởng ban Tin tức Mã Quang Bình, nhưng người tiếp điện thoại không phải là Mã Quang Bình mà là một giọng nữ.
- Xin hỏi Trưởng ban Mã có ở đây không?
An Tại Đào nhẹ nhàng hỏi.
- Trưởng ban Mã đang bận, xin hỏi anh là ai?
- Vậy phiền cô chuyển lời cho Trưởng ban Mã, tôi là An Tại Đào ở huyện Quy Ninh, lúc trước đã có liên hệ qua với Trưởng ban Mã.
An Tại Đào cười nói.
Giọng nữ hơi ngưng lại một chút, sau một khoảng thời gian mới lên tiếng:
- Mọi người chờ ở phòng họp gần thang máy tầng 6. Trưởng ban Mã chúng tôi đang bận, khi nào rảnh mới có thời gian gặp mọi người.
Cái này còn không hiểu sao?
An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì cả, liền cùng với Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đến chỗ thang máy. Khi lên đến tầng sáu, bên ngoài thang máy đã có một cô gái mặc quần áo hợp mốt, nhìn thấy ba người thì thần sắc có chút lãnh đạm, dẫn ba người đến phòng họp:
- Mọi người cứ chờ ở đây!
Nói xong thì cô gái liền quay đầu rời khỏi, ngay cả câu mời ngồi cũng không có, một câu chào hỏi cũng không.
Bị lãnh đạm như vậy, Mã Hiểu Yến đỏ mặt lên, nhíu mày nói:
- Lãnh đạo, thái độ như vậy là thái độ gì? Anh đã đến đây, tốt xấu gì cũng là đại biểu của Ủy ban nhân dân. Lãnh đạo bọn họ cũng không ra mặt tiếp đãi. Thật không biết ra làm sao.
An Tại Đào trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng ngay trước mặt Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt cũng khó mà nói cái gì, chỉ biết thản nhiên nói:
- Hiểu Yến, Lý Kiệt, đừng nóng nảy. Chủ tịch huyện tôi trong mắt người ta cũng chẳng là cái gì. Thôi thì cứ chờ một lát. Công việc tòa soạn người ta bận rộn, điều này cũng đúng thôi. Tôi hiểu rất rõ mà. Hơn nữa, chúng ta là người đã phạm sai lầm, khi đến xin lỗi thì người ta trong lòng cảm thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Thấy An Tại Đào đã không quan tâm thì Mã Hiểu Yến cũng cắn chặt răng, không nói gì nữa, im lặng ngồi xuống. Nhưng cả ba người đều chờ hơn hai tiếng đồng hồ đến 4h chiều cũng không thấy Mã Quang Bình đến. Mà trong khoảng thời gian lâu như vậy, trong tòa soạn báo cũng không có một ai đến tiếp đãi một chút.
An Tại Đào trong lòng không khỏi có chút tức giận. Hắn xuất thân từ giới truyền thông, quy trình công tác biết rất rõ ràng. Nếu nói một phóng viên, biên tập bình thường bận một chút cũng còn hợp tình, nhưng những trưởng ban các phòng ban, nhất là lãnh đạo phòng ban một tòa soạn lớn bất kể như thế nào cũng không thể bận như thế. Ban Tin tức Nhật báo Kinh tế ở dưới có rất nhiều phòng ban nghiệp vụ. Mã Quang Bình chỉ làm quản lý, không dính dáng nhiều đến nghiệp vụ. Sao lại bận đến như thế?
Mặc kệ nói như thế nào, An Tại Đào cũng là chủ quản của huyện Quy Ninh. Hiện giờ, đại diện cho chính quyền nhân dân một huyện đến xin lỗi cho ngành rượu Quy Ninh, thì về tình lý cũng nên ra mặt tiếp đãi một chút.
Hơn nữa, còn có mặt mũi của Lưu Ngạn trong đó.
An Tại Đào chậm rãi bước ra cửa phòng họp, thần sắc có chút âm trầm. Thấy hắn rời khỏi, Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt cũng khẩn trương đứng dậy.
An Tại Đào đi dọc theo đường hành lang, đi đến một căn phòng có đề tấm biển “Trưởng ban Tin tức”. Cửa phòng làm việc mở rộng. Một người đàn ông trung niên hơi hói đầu đang ngồi trước máy vi tính, có lẽ là đang chơi trò chơi. Mã Hiểu Yến đi trước, nhẹ nhàng gõ cửa:
- Xin hỏi ngài có phải là Trưởng ban Mã, Mã Quang Bình không ạ?
Người đàn ông trung niên kia theo bản năng mà trả lời:
- Vâng, là tôi!
Mã Hiểu Yến vừa nghe ông ta trả lời mình là Mã Quang Bình thì cơn tức trong người liền bốc lên, muốn nói: “Lãnh đạo chúng tôi đã ở trong phòng hội nghị hơn hai tiếng đồng hồ. Ngài ở trong này lại chẳng làm việc gì. Đúng là khinh người quá đáng”.
Nhưng Mã Hiểu Yến cũng không phải là người dễ kích động và không biết phân nặng nhẹ, biết mình đến đây là để làm cái gì. Cô lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Chào ngài, Trưởng ban Mã. Tôi là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh. Còn đây là Chủ tịch huyện An của chúng tôi và Bí thư Đảng ủy của công ty rượu Quy Ninh Lý Kiệt.
Mã Quang Bình liếc nhìn An Tại Đào và Lý Kiệt đang đứng phía sau Mã Hiểu Yến, ồ lên một tiếng, cũng không đứng dậy, khoát tay nói:
- Tôi biết rồi, các người cứ chờ thêm một lát, tôi đang bận. Các người cứ chờ ở phòng họp, lát nữa tôi gọi phóng viên Dương đến.
Một Chủ tịch huyện nho nhỏ trong mắt Mã Quang Bình cũng chẳng tính là cái gì. Tại đây, cán bộ cấp Bộ nhiều như sao trên trời, đối với Nhật báo Kinh tế, một tờ báo cấp trung ương, một cán bộ huyện cấp cục căn bản không coi ra gì. Nếu không vì giao tình với Lưu Ngạn, ông ta căn bản sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của An Tại Đào.
Sở dĩ tảng lờ An Tại Đào, không phải chỉ là do Mã Quang Bình là cán bộ trung tầng cấp truyền thông trung ương nên sinh ra ngạo mạn mà còn có hai nguyên nhân mấu chốt nữa. Thứ nhất, huyện Quy Ninh đã làm một thông cáo của trăm xí nghiệp rượu trắng đến với người tiêu thụ. Đây không phải là đánh vào mặt của họ sao, bảo là tin tức bọn họ đưa là không đúng, phóng viên không hiểu kiến thức phổ thông. Thứ hai, là tờ báo lớn của trung ương, phóng viên Nhật báo Kinh tế khi đi phỏng vấn cũng chưa bao giờ gặp phải bạo lực. Huyện Quy Ninh gây ra chuyện như vậy nên bọn họ trong lòng mang một cỗ oán giận, chuẩn bị phá tan nhuệ khí của An Tại Đào.
Đương nhiên, ông ta cũng không biết mối quan hệ đích thực giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn. Nếu không thì ông ta cũng sẽ không có thái độ này.
Có thể nói, thái độ của Mã Quang Bình hôm nay có chút quá đáng, đã làm sức chịu đựng của An Tại Đào đến cực hạn. Hắn đứng ở cửa, thản nhiên nhìn Mã Quang Bình, lạnh lùng cười, không nói gì nữa, quay đầu bước đi.
- Chúng ta đi!
An Tại Đào khoát tay.
Đứng ở đại sảnh tòa soạn, An Tại Đào nói:
- Mã Hiểu Yến, cô và Lý Kiệt về nhà khách trước đi. Tôi còn có chút chuyện cần làm.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, nhưng không hỏi gì thêm, liền hướng Lý Kiệt nhìn rồi cùng ra xe lái đi.
Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đi rồi, An Tại Đào quay đầu nhìn lại tòa nhà nhật báo Kinh tế. Dưới ánh nắng chiều, màu xanh của tòa nhà càng thêm mê muội, có sắc thái mờ ảo. Hắn nhìn thật lâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.
Hắn liền quay đầu bước đi.
Mạnh Cúc mới về nước chưa được hai ngày thì đã bận sứt đầu mẻ trán. Nghiệp vụ của công ty An Hạ phát triển không ngừng, đã trở thành một xí nghiệp sản xuất phần mềm công nghệ cao nổi danh ở Mỹ. Sau khi đưa ra thị trường còn có Triệu gia âm thầm giúp đỡ. Thương hiệu dân tộc càng ngày càng được nhiều người biết đến, dần dần vượt qua những công ty sản xuất phần mềm diệt virut, trở thành công ty số một trong cả nước.
Có thể nói, công ty An Hạ có sự phát triển huy hoàng như ngày hôm nay, không thể không nhắc đến công của Mạnh Cúc. Thậm chí có thể nói, nếu không có Mạnh Cúc thì công ty An Hạ không thể như ngày hôm nay. Hiểu Tuyết tại Mỹ dù sao cũng còn bận việc, bài vở rất nhiều, phải nhờ vào sự giúp đỡ của người công ty Tiếu thị. Còn Mạnh Cúc thì cứ bay qua bay lại giữa trong nước và nước ngoài để mở rộng thị trường. Nếu trông cậy vào một mình Hiểu Tuyết thì công ty An Hạ cho đến nay chỉ là một xí nghiệp không ai biết đến.
Đương nhiên, công ty An Hạ bây giờ cũng là sản nghiệp của Mạnh Cúc. Cô và Hạ Hiểu Tuyết không chỉ có cùng chung chí hướng mà tình cảm còn rất thân thiết. Chẳng qua là bất kể là Hạ Hiểu Tuyết hay là Mạnh Cúc thì đối với tiền tài và của cải đều không coi trọng. Điều mà các cô coi trọng chính là sự nghiệp và giá trị nhân sinh của con người.
Nghe nói An Tại Đào muốn đến thủ đô, Mạnh Cúc trong lòng rất vui mừng. Sáng nay, cô không có đến công ty mà đi siêu thị mua rất nhiều đồ, chuẩn bị tối nay làm một bữa ăn dưới ánh nến đèn cầy. Hai người tuy rằng đã xác định mối quan hệ nhưng thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Cho nên Mạnh Cúc rất quý trọng cơ hội được ở chung với An Tại Đào.
Cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa, thì nhận được điện thoại của An Tại Đào. Cúp điện thoại, cô liền vội vàng lái xe đến Nhật báo Kinh tế đón An Tại Đào rồi chạy về nhà. Vừa vào đến cửa, Mạnh Cúc liền nhào vào An Tại Đào, hai người hôn nhau thắm thiết rồi diễn ra một trận giao hoan.
Xa cách đã lâu nên khi gặp lại cả hai người đều cảm xúc tuôn trào. Sau trận giao hoan kịch liệt, cả hai người lúc này mới vuốt ve nhau chìm vào giấc ngủ.
Khi An Tại Đào tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống. Hắn sờ soạng bên cạnh, thấy trống không thì liền hô lên:
- Cúc tỷ!
Mạnh Cúc mặc một chiếc áo rộng thùng thình, mái tóc dài buông xõa sau vai, nét xuân tình và quyến rũ vẫn còn vương trên mặt khiến An Tại Đào cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.
- Đào, chị mới vừa chuẩn bị cơm xong. Em đi tắm trước rồi chúng ta dùng bữa.
Mạnh Cúc cười đứng ở cửa:
- Mau đi tắm rửa đi!
Nghe An Tại Đào nói chiều nay hắn đến Nhật báo Kinh tế, sắc mặt Mạnh Cúc liền sa sầm xuống. Cô nằm vào lồng ngực của An Tại Đào, mặc cho hắn vuốt ve khắp người, hừ nhẹ một tiếng:
- Một Trưởng ban Tin tức nho nho mà làm ra vẻ vậy sao? Tiểu Đào, chị không thể để em chịu mất mặt như vậy. Để chị đi tìm Tổng biên tập của bọn họ.
- Bộ chị biết lãnh đạo của Nhật báo Kinh tế sao?
An Tại Đào mơ hồ đoán được điều gì nhưng không có nói thẳng.
Mạnh Cúc cười hì hì:
- Công ty của chúng ta là khách hàng lớn của bọn họ. Một năm tiền quảng cáo không ít. Hợp đồng đã ký, chị không tin bọn họ không nể mặt chị.
An Tại Đào nhếch miệng:
- Phải rồi, tìm một thời điểm thích hợp thể hiện áp lực đối với bọn họ. Dù sao, sau này em còn phải hoạt động nữa. Đúng rồi, Cúc tỷ, chị giúp em tìm một luật sư giỏi ở thủ đô đi.
- Luật sư?
Mạnh Cúc ngẩn ra, ngồi dậy:
- Tìm luật sư để làm gì?
- Em…
An Tại Đào hung hăng vỗ vào cặp mông đẫy đà của Mạnh Cúc rồi cười ha hả:
- Em muốn xin lỗi trước, sau đó tố cáo bọn họ ra tòa.
Mạnh Cúc hoảng sợ:
- Tiểu Đào, em muốn đưa ai ra tòa?
- Phóng viên Nhật báo Kinh tế Dương Khải.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói.
- Tố cáo?
Mạnh Cúc cười khổ:
- Tiểu Đào, cho dù em có tố cáo thì em cũng không thắng đâu. Nhật báo Kinh tế dù sao cũng là tờ báo lớn của trung ương, hậu trường rất vững. Hơn nữa, em tố cáo người ta về cái gì? Như vậy đi, để chị tìm Lý Đại Niên, bảo ông ấy gọi điện thoại cho Giám đốc thông tấn xã Hoàng, cho mọi người một bài báo để làm sáng tỏ hiểu lầm. Thôi đi, coi như là làm nổi danh nhà máy rượu ở huyện của em.
- Kiện không thắng thì em cũng phải kiện. Em thật không quan tâm đến việc thắng hay không. Dù sao chỉ là đầu cơ thôi mà.
An Tại Đào cười ha hả:
- Cũng không cần bài báo của họ đâu. Em đã tìm các nhà truyền thông trung ương khác rồi. Em vốn muốn kết nối với bọn họ một chút, cho tòa soạn bọn họ chút mặt mũi, để giải quyết nhanh gọn chuyện này. Nhưng thật không nghĩ đến Nhật báo Trung ương lại vênh váo ngút trời như vậy. Nếu đã như vậy thì em không cần xin lỗi nữa. Trong cuộc họp báo sau này, em sẽ trước mặt mọi người xin lỗi nhưng đồng thời cũng sẽ kiện bọn họ ra tòa.
An Tại Đào hôn lên trán của Mạnh Cúc:
- Chị giúp em tìm Lý Đại Niên, khiến cho lãnh đạo Nhật báo Kinh tế không thực hiện được áp lực đối với tỉnh và thành phố, quấy rầy kế hoạch của em.
Nói xong, An Tại Đào lưu luyến buông tay:
- Cúc tỷ, tối nay em ngủ lại nhà khách. Ở huyện còn mấy người đi theo em.
Mạnh Cúc sớm biết An Tại Đào sẽ không lưu lại, cô sâu kín nhìn An Tại Đào:
- Em cứ đi, nhưng ngày mai em phải đến chỗ chị. Xong rồi, chị còn muốn em ở lại thủ đô hai ngày.
Mạnh Cúc lái xe chở An Tại Đào về nhà khách, sau đó đậu xe ven đường, trước sau gọi hai cuộc điện thoại. Một cuộc là gọi cho thư ký của Triệu lão kiêm Chánh văn phòng Lý Đại Niên, yêu cầu ông ta kết nối với Giám đốc thông tấn xã Hoàng của Nhật báo Kinh tế. Còn cuộc thứ hai là gọi cho Phó tổng của công ty An Hạ trong nước, ra lệnh ngưng lại tất cả hợp đồng quảng cáo với Nhật báo Kinh tế, đình chỉ kinh phí đầu nhập quảng cáo cho Nhật báo Kinh tế.
Đối với các khách hàng sử dụng dịch vụ quảng cáo của Nhật báo Kinh tế, công ty An Hạ là một trong những công ty lớn nhất. Đề xuất ngưng hợp đồng quảng cáo một cách đột ngột như vậy khiến cho giám đốc bộ phận quảng cáo của Nhật báo Kinh tế cảm thấy bất ngờ. Nhưng mặc kệ có hỏi như thế nào thì người của công ty An Hạ cũng không chịu nói.
9h sáng hôm sau, Giám đốc thông tấn xã kiêm Tổng biên tập Nhật báo Kinh tế Hoàng Thu Sinh đột nhiên nhận được cuộc điện thoại riêng từ Trung Nam hải. Nhìn dãy số, Hoàng Thu Sinh ngẩn ra nhưng lập tức nghe điện thoại ngay.
- Xin chào, Tổng biên Hoàng, tôi là Lý Đại Niên của văn phòng Triệu lão.
Hoàng Thu Sinh trong lòng run lên, khẩn trương chào hỏi Lý Đại Niên. Ông ta tuy là cán bộ cấp tỉnh nhưng ông ta chỉ thuộc giới truyền thông chứ không phải chân chính là cơ quan nhà nước. Mà ngay cả là cơ quan nhà nước, đối với lãnh đạo quan trọng của trung ương như Triệu lão thì ông ta trong lòng cũng cảm thấy kính sợ vô cùng. Lý Đại Niên là người của Triệu lãi, có thể nói là phụ tá đắc lực, ông ta làm sao dám chậm trễ.
Sự kính sợ của Hoàng Thu Sinh đối với lãnh đạo quan trọng của trung ương thì hoàn toàn khác xa sự kính sợ của một cán bộ huyện cấp cục với một lãnh đạo cấp tỉnh.