Quan Thanh

Chương 323: Độc chiếm một vùng

Trước Sau

break
Trong phòng hội nghị, âm thanh tranh luận to nhỏ tứ phía. Lương Mậu Tài ngồi ở đó, trong lòng run lập cập, sắc mặt trắng nhợt.

Người chưa từng làm quan thì không thể cảm nhận được một người trong quan trường đột nhiên bị miễn chức sẽ có cảm giác như thế nào. Cái cảm giác cực kỳ hỗn loạn, cực kỳ phức tạp, cực kỳ tuyệt vọng, cực kỳ lo sợ không yên và chua xót.

Lương Mậu Tài môi run run.

Bên tai truyền đến những thanh âm hoặc là tò mò hoặc là khiếp sợ hoặc là vui vì người khác gặp họa, đáy lòng y như rơi vào vực sâu hun hút, đầu váng mắt hoa, như thể có thể ngất tại chỗ được.

Trước đó, thứ nhất, không hề có chuyện tổ chức nói chuyện như theo lệ thường, thứ hai, không có chuyện lãnh đạo “tâm sự”, nên Lương Mậu Tài ngay cả thời gian chuẩn bị tư tưởng cũng không có. Đột ngột bị bãi miễn, loại tình huống này thực sự rất ít gặp. Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, chỉ có hai khả năng: Hoặc là lãnh đạo cực kỳ bất mãn với mình, hoặc là mình đã phạm vào một sai lầm lớn.

Mà chính vì như vậy mới khiến cho mọi người ở khu kinh tế mới tin rằng Lương Mậu Tài tám phần là đã xong đời. Kỳ thật, không cần nói là cán bộ trung tầng, cho dù là trong bộ máy lãnh đạo của Khu kinh tế mới cũng chỉ có Tôn Hiểu Linh là đoán được “Động tác” cảu An Tại Đào trước khi tin tức truyền đến Huyện.

Điều kỳ lạ chính là người thong báo cho Tôn Hiểu Linh không phải An Tại Đào mà là Lãnh Mai. Hôm qua, Bí thư huyện ủy Lãnh Mai chính thức tìm Tôn Hiểu Linh nói chuyện, nói Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có sự điều chỉnh đối với bộ máy thành viên khu kinh tế mới, bảo cô cố gắng ổn định lại cục diện khu kinh tế mới.

Phó trưởng ban Trương nhìn Lương Mậu Tài một cái, khóe miệng nhếch lên, lại cao giọng nói một câu:

- Về phần đồng chí Lương Mậu Tài, tổ chức sẽ có bổ nhiệm khác.

Mấy chữ “Có bổ nhiệm khác” khiến đáy lòng Lương Mậu Tài dường như lại lóe lên tia hy vọng, giống như là người rơi xuống nước, trước mắt đột nhiên lại hiện ra một cọng rơm cứu mạng, y liều mạng vươn tay ra, muốn túm chặt kiên quyết không rời.

Ngày thứ ba sau khi Ban Tổ chức cán bộ đến Khu kinh tế mới tuyên bố bổ nhiệm, Mã Hiểu Yến phải đến Ủy ban nhân dân huyện làm. An Tại Đào dời Văn phòng từ tòa nhà huyện ủy sang tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện, lý do là để tiện việc công tác.

Tuy rằng hành động của An Tại Đào có chút phá vỡ quy tắc quan trường Quy Ninh, nhưng cũng được thông qua. Chủ tịch huyện chủ trì công tác toàn diện của Ủy ban nhân dân huyện nhưng lại làm việc ở bên Huyện ủy, nhân viên cấp dưới muốn xin chỉ thị cũng không thuận tiện, chạy đi chạy lại rất lãng phí thời gian và sức lực. Cho nên, người trong Huyện ủy chỉ tò mò, bàn tán vài câu rồi thôi.

Nhưng trong mắt Lãnh Mai, hành động này của AN Tại Đào là có ý đồ “phân biệt” giữa Đảng và Chính quyền, cho nên Lãnh Mai đặc biệt không vui, đang làm ở Huyện ủy vội vàng chạy qua văn phòng của An Tại Đào, nói mỉa nói mai dăm ba câu.

Nhưng An Tại Đào hiển nhiên không để ý, cũng không vì chuyện nhỏ này mà giằng co với Lãnh Mai.

Văn phòng An Tại Đào chuyển đến nằm ở căn đầu tiên phía tây tầng ba của Tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện. Đây là một phòng làm việc được thông hai gian, ban đầu là văn phòng của Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn. Sau khi Khâu Côn được điều nhiệm làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy thì căn phòng liền bỏ trống.

Phòng làm việc của Mã Hiểu Yến cũng ở tầng ba, ngay cạnh phòng An Tại Đào. Cô vội vàng sắp xếp văn phòng một chút, làm mấy việc đơn giản rồi vui vẻ đi sang gõ cửa Văn phòng của An Tại Đào.

- Lãnh đạo cũ!

Mã Hiểu Yến bước chân nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc của An Tại Đào, thuận tay xếp gọn lại đống báo chí và tài liệu trên bàn hắn.

- Hiểu Yến, cô phải nhanh chóng thích ứng với cương vị mới, mau mau bắt tay vào làm việc.

An Tại Đào đưa tay tắt cửa sổ chat với Lưu Ngạn, ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Yến một cái, cười nói.

- Vâng, tôi biết rồi. Tôi muốn hỏi lãnh đạo một chút, ngoại trừ công việc hàng ngày, công tác trọng tâm trong thời gian tới của tôi là gì?

Mã Hiểu Yến vô cùng chuyên nghiệp xin chỉ thị của lãnh đạo. Là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nói trắng ra chính là lãnh đạo Văn phòng chuyên phục vụ cho An Tại Đào. Cô đương nhiên biết mình nên làm gì, không nên làm gì.

- Ha ha, cô làm quen một chút với tình hình của Ủy ban nhân dân huyện, cái này cô đã rất quen thuộc, tôi cũng không nói dài dòng nữa. Tôi chỉ nói một chút về suy nghĩ của tôi. Ủy ban nhân dân huyện trước mắt đang làm hai việc, một là chỉnh đốn tác phong kỷ luật, nâng cao hiệu suất làm việc, hai là kiến thiết thành trấn, thí điểm một thị trấn đặc sắc làm nguồn cung cho thị trường nông nghiệp sinh thái. Liên quan đến các công tác này, cô có thể kết nói với Giang Ba một chút. Nói cách khác, cô sẽ là trợ thủ của tôi trong hai phương diện này.

Về phần các công việc của Ủy ban nhân dân huyện, cô tự mình dần dần triển khai đi. Ý kiến của cá nhân tôi là tăng cường ý thức phục vụ, nhất là ở các cơ quan xử lý hành chính. Về việc này thì cô hiểu rõ hơn tôi. Ha ha. Đúng rồi, cuối năm, tôi còn muốn đến thăm hỏi một số lãnh đạo của Huyện đã về hưu, cô cũng thay tôi chuẩn bị một chút.

Tổng thể là như vậy. Sắp sang năm mới rồi, rất nhiều công việc phải sang năm sau mới triển khi được, đầu năm tạm thời làm tốt các công tác chuẩn bị đã.

An Tại Đào vừa muốn đứng dậy cầm lấy cốc đi đến chỗ bình nước, Mã Hiểu Yến đã liếc nhìn thấy, nhanh tay đoạt lấy, lắc lắc cặp mông đầy đặn đi đến chỗ bình nước lấy cho hắn một cốc nước đầy.

- Cảm ơn lãnh đạo, tôi hiểu rồi.

Mã Hiểu Yến quay đầu đang muốn rời khỏi, rồi lại do dự một chút, dừng lại bước chân đến đỏ mặt cúi đầu nói:

- Tôi sẽ không làm ngài thất vọng.

Mã Hiểu Yến nói xong lại nhằm hướng cửa đi đến, đang muốn đẩy cửa ra thì nghe thấy có người đập cửa, cô giật mình kinh hãi rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghe An Tại Đào trầm giọng nói:

- Mời vào!

Không ngờ là Lương Mậu Tài với vẻ mặt xấu hổ.

Lương Mậu Tài đứng ở cửa, tay chân co rúm lại, Mã Hiểu Yến liếc y một cái, thản nhiên nói:

- Lão Lương, sao lại tới đây? Ồ, tìm Chủ tịch Huyện à? Tôi về trước làm việc.

Mã Hiểu Yên đi nhanh qua Lương Mậu Tài, để lại một làn gió thơm. Gần đây, thấy Lương Mậu Tài bởi vì Tôn Hiểu Linh được đề bạt mà sinh ra “Tâm lý dao động mãnh liệt”, cô không khỏi âm thầm có chút khinh miệt. Thầm thấy người này thật sự là một lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân, không chỉ có thái độ cực kỳ hẹp hòi mà ý thức còn vô cùng nông dân cá thể, ánh mắt nhìn nhận vấn đề rất thiển cận, cũng không biết lúc trước sao An Tại Đào lại trọng dụng y.

Lương Mậu Tài chậm rãi đi vào, cúi đầu nói:

- Chủ tịch huyện An!

- Ồ, Lão Lương à? Đến đây, mời ngồi!

An Tại Đào mỉm cười khoát tay. Thái độ của hắn rất khách khí, rất nhiệt tình, thậm chí còn tự mình đi rót nước cho Lương Mậu Tài. Nhưng An Tại Đào càng như vậy, Lương Mậu Tài càng lo sợ không yên. Y do dự thật lâu rồi mới ấp a ấp úng nói ra suy nghĩ trong lòng. Thực ra, lần này đến đây, y là muốn thử xem rốt cuộc An Tại Đào sẽ xử lý y thế nào.

“Có bổ nhiệm khác” rốt cuộc là kết cục như thế nào.

An Tại Đào trên mặt mỉm cười, trong lòng lại đang cười lạnh.

Khách quan mà nói, Lương Mậu Tài này có chút năng lực, ý thức phục vụ cao, suy nghĩ cũng linh hoạt, nhưng tật xấu nhất của y chính là quá coi trọng hiệu quả và lợi ích. Y thuộc loại “Ai cho sữa thì người đó là mẹ”, trong lòng tính toán nhỏ nhặt quá nhiều.

An Tại Đào cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là một người bảo thủ. Lương Mậu Tài khi đảm nhiệm chức Trợ lý Trưởng ban và Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư đã nhận không ít tiền hối lộ, hắn có thể làm bộ như không nhìn thấy. Nước trong quá ắt không có cá, một số vấn đề tiểu tiết có thể bỏ qua được. Nhưng điều mà hắn không thể tha thức được chính là Lương Mậu tài giám âm thầm tố cáo lão Lộ, đem đến cho Tôn Hiểu Linh một chướng ngại lớn ngay khi vừa thiết lập cục diện Khu kinh tế mới. Không nể mặt Tôn Hiểu Linh cũng được, tố cáo lão Lộ cũng thế, trong mắt An Tại Đào đều là một loại khiêu khích đối với quyền uy của hắn, giống như tội phản bội.

Cho nên hắn rất nhanh chóng đưa ra quyết định “vứt bỏ” Lương Mậu Tài.

“Những gì anh có được hôm nay đều từ tôi mà có, tôi cũng có thể làm cho anh thành hai bàn tay trắng”. Nhìn gương mặt sạm đen mang theo nỗi sợ hãi và ninh nọt của Lương Mậu Tài, hắn cười lạnh trong lòng.

Nhưng thanh âm hắn nói ra lại rất dịu dàng, rất bình tĩnh:

- Lão Lương à, lần này bộ máy Khu kinh tế mới điều chỉnh là quyết định của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nếu là ý kiến cá nhân tôi thì tôi không muốn anh rời khỏi Khu kinh tế mới. Nhưng anh cũng biết đấy, cán bộ điều chỉnh từ trước đến nay đều là thông lệ trong công tác Đảng của chúng ta. Huyện ủy sau khi xem xét toàn cục đã quyết định như vậy. Ừ, anh không nên có tư tưởng gánh nặng gì, đều là vì Đảng, vì nhân dân phục vụ cả mà. Ở Khu kinh tế mới cũng được, ở đơn vị khác cũng thế, đều giống nhau cả thôi.

Về phần cương vị công tác tiếp theo của anh, ở Huyện đang tiến hành sắp xếp, anh yên tâm đi. Được rồi, tôi còn có một cuộc họp, anh cứ về trước bình tĩnh chờ đợi. Năm cũ cũng còn có mấy ngày thôi, chắc sẽ phải qua năm sau.

An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cười.

Lương Mậu Tài khóe miệng giật giật, trong lòng dần cảm thấy tuyệt vọng.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, An Tại Đào đi bộ về Ủy ban nhân dân huyện. Gió thổi mạnh, dòng người tràn về Bắc Kinh như thoi đưa. Tuy rằng còn hơn mười ngày nữa mới đến Tết, nhưng trong huyện Quy Ninh đã có vài phần hơi thở của Tết.

Chẳng trách càng là huyện thị nhỏ thì không khí Tết càng dày đặc, mà càng là thành phố lớn thì không khí này lại càng nhạt nhòa.

Tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện và Huyện ủy đều ở cùng một phía, cách nhau không xa, ước chừng hơn trăm mét.Con đường phía trước Tòa nhà đã được sửa chữa lại một lần vào năm kia, xem như con đường trung tâm của huyện Quy Ninh. Tuy rằng không phải con phố buôn bán phồn hoa nhất nhưng con đường này cũng đi xuyên qua toàn Huyện.

Đi được vài bước, An Tại Đào ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy trên cột điện ven đường có treo một biển quảng cáo, là biển quảng cáo của Nhà máy rượu Quy Ninh: Một cô gái xinh đẹp cầm trong tay một chiếc bình dán nhãn “Rượu đặc biệt Tư Hà”.

An Tại Đào lúc này mới phóng tầm mắt nhìn lại, nhìn thấy cửa hàng giới thiệu sản phẩm của Nhà máy rượu Quy Ninh, không khỏi nhíu nhíu mày.

Lai đi tới trước vài bước, trên biển báo giao thông ven đường cũng có thể thấy mấy chữ quảng cáo to màu trắng “Đại lộ Nhà máy rượu Quy Ninh” vô cùng bắt mắt. An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ: “Đến đường cái cũng cho Nhà máy rượu Quy Ninh lấy tên sao?”

Cái này không thể làm bừa được!

Kiếp trước, An Tại Đào vô cùng phản cảm với việc bán đấu giá tên đường của Chính phủ. Tên đường là tài nguyên công cộng, có tính công cộng rất mạnh, sao nói sửa liền sửa được? Hơn nữa, khi một địa danh được sửa lại thì thông tin Chứng minh thư nhân dân, thông tin Hộ khẩu đều phải có sự điều chỉnh tương ứng.

Loại bán đấu giá tên đường này rất đơn giản, ai trả nhiều tiền thì thắng, bình thường đều có thời gian kỳ hạn, một con đường vài năm nay gọi là “Đường gì gì đó”, vài năm sau nữa lại đổi thành “Đường gì gì đó”, loạn vô cùng.

An Tại Đào đi thêm một đoạn, thấy trạm xe bus cách đó không xa cũng treo biển quảng cáo của Nhà máy rượu Quy Ninh. Đến nhà ga, trạm xe bus đều như thế, chẳng ra cái gì cả.

An Tại Đào đứng đó một lúc, thấy một chiếc xe bus đi đến liền leo lên. Đi một vòng dạo quanh thị trấn, An Tại Đào kinh ngạc phát hiện, trong thị trấn biển quảng cáo mọc lên như nấm, không có gì khác, đều là quảng cáo của Nhà máy rượu Quy Ninh.

Đây là cái mà Lãnh Mai gọi là “Thành phố buôn bán”? An Tại Đào trong lòng cười khẩy, thầm nghĩ: “Cô thật cũng khéo mò tiền. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dưới sự thúc đẩy của cô, huyện Quy Ninh trở thành thế giới biển quảng cáo như thế này đấy”.

Quảng cáo thì không vấn đề gì lắm, nhưng đổi tên đường là không ổn, rất không ổn. An Tại Đào xuống xe bus liền vội vàng quay lại cơ quan, đi vào văn phòng gọi điện thoại kêu Bành Quân đến.

- Sếp, ngài tìm tôi?

Bành Quân cười cười, thuận tay cầm lấy gạt tàn thuốc lá trên bàn của An Tại Đào, đi đến đổ vào thùng rác.

Kỳ thật An Tại Dào không thích cách gọi “Sếp”, nhưng đây là lệ thường trên quan trường, hắn có không thích cũng không có cách nào. Mới đầu còn nói nhiều, thấy Bành Quân vẫn bướng bỉnh gọi như vậy liền mặc kệ.

- Bành Quân, cậu đi tìm Trưởng phòng Quy hoạch Mạnh Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Tề Đan Chi và Trưởng phòng dân chính Phong Hiểu Xuân, nói bọn họ lập tức đến đây, tôi ở Văn phòng chờ bọn họ.

An Tại Đào khoát tay, nói xong liền cúi người xuống máy tính tìm kiếm các điều khoản luật pháp liên quan đến quản lý địa danh thành thị.

Không bao lâu, hắn tìm được “Điều lệ quản lý địa danh” do Quốc vụ viện ban bố, từ trong đó tìm ra được điều gì đó.

Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, An Tại Đào thần sắc biến đổi. Lúc này, hắn đột nhiên có một ý tưởng.

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc