Lãnh Mai đột nhiên giật mình tỉnh lại, cô chợt quay đầu lại nhưng lập tức quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, miễn cưỡng cười cười.
Không biết như thế nào, đột nhiên cô cảm thấy tâm phiền ý loạn. Bóng dáng cao lớn phóng khoáng của An Tại Đào kia, tay trái mang bánh ngọt tay phải xách lẵng hoa, ở trước mắt của nàng mỗi lúc mỗi rõ ràng hơn, dần dần hoà nhập vào ánh đèn nê-ông nhấp nháy trong bóng đêm thành thị bên ngoài cửa sổ.
Mình làm sao vậy? Đột nhiên trong lòng cô run lên, ánh mắt hơi loé sáng rồi lập tức ngưng đọng, trở nên lạnh lẽo như băng giá.
- Khụ khụ!
Trương Quốc Lực nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhưng liếc thấy vé mặt Lãnh Mai có chút chán ghét, liền vội vàng che miệng.
Mãi cho đến đêm, khi đến giờ bắt đầu chương trình, tâm trạng Lãnh Mai vẫn rối bời. Ngay trước lúc vào studio của đàì truyền hình, tâm trí cô vẫn không thể bình tĩnh lại được. Đợi đến khi nhân viên đài truyền hình thúc giục, cô mới xốc lại tinh thần rồi đi vào.
An Tại Đào và Lưu Ngạn tình cảm nồng nàn thắm thiết, tránh ở phòng ăn ăn một chút cơm sau đó mới lặng lẽ thuê một phòng trong một khách sạn không quá nổi tiếng ở Phòng Sơn. Tâm tình hai người rất tốt, đều đã hơi động tình. Vừa tiến vào phòng liền ôm lấy nhau ngã lên giường, liên tục yêu nhau hai lần mới cảm thấy thoả mãn, nằm trên giường vừa vuốt ve nhau vừa trò chuyện.
Lưu Ngạn đi tắm rửa, An Tại Đào nhìn đồng hồ thấy đã 7 giờ 40, liền mở ti vi, chuyển đến kênh của đài truyền hình Phòng Sơn
Trên màn hình, Lãnh Mai và Trương Quốc Lực làm khách quý đặc biệt ngồi trong studio, đang được cô dẫn chương trình xinh đẹp phỏng vấn trực tiếp, đề tài xoay quanh lượng tiêu thụ khổng lồ rượu Quy Ninh và chuyện công ty rượu Quy Ninh thúc đẩy sự phát triển kinh tế Quy Ninh.
Lưu Ngạn mặc áo ngủ ra khỏi phòng vệ sinh, vừa dùng khăn tắm lau mái tóc ướt sũng nước, vừa ngồi một bên giường cười nói:
- Ồ, Bí thư Lãnh của các anh lên ti vi?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cô ta càng trèo cao rồi sẽ càng té đau. Tôi thật sự muốn nhìn, rốt cuộc sau này cô ta phải làm sao để kết thúc vụ này cho ổn!
Một khi công ty rượu Quy Ninh phá sản, công ty nộp thuế lớn nhất huyện Quy Ninh sụp đổ, sẽ tạo ra cơn chấn động long trời lở đất ở Quy Ninh! Sở hữu nhà nước! Chưa nói đến tài sản bị mất đi, cũng không nói đến lãng phí tài chính, đất đai và các loại tài nguyên, chỉ riêng việc tạo một hình tượng tệ hại trước chính phủ, các món nợ ngân hàng to lớn cùng với việc sắp xếp cho hơn một ngàn công nhân thất nghiệp đã có thể làm Lãnh Mai chịu không nổi.
Lưu Ngạn nhíu mày:
- Đào, anh làm thế nào có thể khẳng định như vậy? Rằng doanh nghiệp này sẽ sụp đổ? Tôi thấy cũng không chắc chắn như vậy đâu, những xí nghiệp tương tự thế này trong nước có rất nhiều, chỉ là khéo vận dụng vay mượn tài chính, nhưng nếu điều hành thật tốt, cũng không phải không có triển vọng! Giống như doanh nghiệp này…
An Tại Đào lắc đầu, không nói gì thêm. Hắn không cách nào giải thích cho Lưu Ngạn cũng không muốn giải thích, dù sao thời kỳ “hoàng kim” của doanh nghiệp này cũng không kéo dài lâu. Đến giáp tết âm lịch, ngày lành của công ty rượu Quy Ninh cũng từ từ kết thúc. Đến lúc đó, rốt cuộc Lãnh Mai sẽ được nếm trải từng chút một hương vị trái đắng do chính tay cô ta gieo trồng.
Đương nhiên, Lưu Ngạn không hề cảm thấy hứng thú đối với chuyện này. Lãnh Mai như thế nào, quan trường Quy Ninh như thế nào, đều không quan hệ đến cô. Toàn bộ tâm tư của cô chia làm hai, một nửa đặt ở tập đoàn báo chí Phòng Sơn do chính tay cô vất vả sáng lập, một nửa đặt ở trên người An Tại Đào.
Trong thế giới của cô, những chuyện khác đều không làm cô có chút hứng thú nào, chỉ cần An Tại Đào bình an không việc gì, ngay cả ngoài kia có ngập trong cơn đại hồng thuỷ thì cô cũng chẳng quan tâm.
Cô cười hì hì, lên giường chui vào tấm chăn ấm áp, nhích người nằm vào trong lòng An Tại Đào. Theo bản năng An Tại Đào nắm lấy bầu ngực căng tròn no đủ của cô, dịu dàng bóp nhẹ, Lưu Ngạn “ưm” một tiếng, đỏ mặt lên, khẽ gắt:
- Hư đốn, đừng làm chuyện xấu nữa, tôi mệt lắm, tôi muốn anh ôm tôi ngủ!
An Tại Đào thuận tay dùng điều khiển từ xa tắt ti vi, cười ha hả chui vào chăn, cúi đầu xuống bộ ngực trắng nõn mềm mại, mịn màng của Lưu Ngạn, tham lam hôn hít, sau đó liền ngậm lấy đầu vú trắng hồng.
Ôi!
Cảm giác tê dại rần rần từ ngực chạy xuống tay chân rồi lan khắp cơ thể, mặt Lưu Ngạn đỏ au như trái táo chín, cô đưa ngón tay vốn luôn trắng xanh đặt ngang trước đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng uốn éo thân hình thon dài, nở nang, đôi mắt quyến rũ như tơ, tựa như xấu hổ, lên lén liếc nhìn An Tại Đào một cái, cả người lại một lần nữa đắm chìm trong cảm xúc đam mê hoang dại.
Bởi vì quan hệ đến tiền đồ của mình, đối với chuyện điều tra, Chủ nhiệm Giang Ba làm rất cẩn thận. Y huy động phòng tổ chức Uỷ ban nhân dân huyện, phòng giám sát và phòng điều tra tạo thành tổ điều tra, đến Cục vệ sinh điều tra hai ngày, rốt cuộc viết được một bản “Điều tra báo cáo” dài đến năm trang giấy, các mục điều tra ghi chép cẩn thận, kết quả điều tra rõ ràng, ngay cả An Tại Đào cũng có phần bất ngờ khi xem.
Không chỉ như vậy, Giang Ba còn thông qua nhiều con đường khác nhau tra ra bản ghi chép chi phí thu chi từ công quỹ của Cục trưởng Cục vệ sinh Hoàng Liên Trung, trong đó không ngờ có rất nhiều số liệu, tài liệu về hai bệnh viện công lập thuộc Cục vệ sinh và công ty dược liệu. Đi kèm bản điều tra này, còn có chữ ký của một số người bị điều tra và một số thư nặc danh tố cáo.
Tóm lại, cuộc điều tra này, có thể nói Giang Ba đã moi ra tất cả những khuất tất, khí thế rầm rộ, giương cao “cờ hiệu” của Uỷ ban nhân dân huyện và Chủ tịch huyện An, chẳng coi thế lực của Hoàng Liên Trung vào đâu cả.
An Tại Đào ngồi cả nửa ngày xem tài liệu, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Ba một cái, cười cười:
- Chỉ có chừng này thôi à?
- Vâng, Chủ tịch huyện An, theo chỉ thị của ngài, tổ điều tra chúng tôi và một số đơn vị rải ra điều tra…Cái gì nên tra đều đã tra xét! Nếu Chủ tịch…chúng tôi có thể tiếp tục điều tra sâu thêm!
Giang Ba cúi đầu nói.
- Chủ tịch huyện An, thật sự là không tra không biết, điều tra một cái liền giật mình. Ngân quỹ phòng y tế huyện thâm hụt nghiêm trọng, làm người ta nhìn thấy mà giật mình. Chỉ mới điều tra ở phòng tài vụ đã thu được hơn trăm sổ sách hoá đơn tạm, tổng số tiền lên đến nhiều vạn tệ! Hơn nữa, có đồng chí bên Cục vệ sinh tố cáo, Hoàng Liên Trung thường xuyên dẫn một số cán bộ cấp trung trong Cục đi ra quán uống trà, đánh bài, rồi bảo Giám đốc Chu của bệnh viện nhân dân huyện đến thanh toán…
Tiền ăn uống lấy từ công quỹ của Hoàng Liên Trung trong ba năm lên đến hai trăm mười nghìn tệ… Còn có tố cáo nói, ngày nghỉ lễ, y dẫn vợ con đến khu phụ cận chơi, rồi gọi người phụ trách của công ty dược liệu đến, dùng công quỹ thanh toán chi phí ăn uống cho y…
Giang Ba mở bản ghi chép của mình ra, vừa quan sát vẻ mặt của An Tại Đào, vừa cẩn thận báo cáo.
Khoé miệng của An Tại Đào nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn Giang Ba với vẻ nghiền ngẫm cân nhắc.
Hắn thầm cười trong lòng, chỉ cần như vậy là đủ rồi, nhưng ngươi thật ra thủ đoạn ra tay cũng khá độc, không ngờ moi móc ra nhiều vậy. Chưa nói bị cách chức, cho dù giao cho cơ quan tư pháp xử theo pháp luật. Hoàng Liên Trung đều “đủ tư cách”!
Đột nhiên phát giác sắc mặt An Tại Đào có chút “nhìn thấu tim đen” mình, Giang Ba xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt thản nhiên và bình tĩnh của An Tại Đào.
Thật ra trong lòng Giang Ba cũng hiểu rõ, điều y làm tuy rất rõ ràng minh bạch, dường như có vẻ không được “thuần thục” cho lắm, rất nôn nóng, hấp tấp. Đương nhiên, trong con mắt người khác, đó là vì y nóng lòng muốn cho Chủ tịch huyện An được vui vẻ, nhưng, thật ra y làm như vậy vì cái gì, sao An Tại Đào lại có thể không biết?
- Ha ha, anh làm tốt lắm, tổ điều tra làm việc rất hiệu quả, ừ, tôi rất hài lòng. Chỉ có điều, Chủ nhiệm Giang này, vì lợi ích công việc chung của huyện, ý kiến của tôi là thế này…anh soạn tài liệu thành hai bản khác nhau, một bản đơn giản thôi, một bản chi tiết hơn một chút, ý tứ của tôi anh có hiểu không?
An Tại Đào không muốn lãng phí thời gian với Giang Ba về vấn đề này, hắn đã có chủ ý, sẽ không chú trọng vào quá trình, chỉ coi trọng kết quả.
- Tôi đã biết, Chủ tịch huyện An, tôi sẽ nhanh chóng soạn lại tài liệu, chiều nay sẽ nộp cho ngài!
Giang Ba lập tức đứng dậy, kính cẩn hướng về phia bàn làm việc của An Tại Đào, đi tới hai bước, cúi đầu nói.
- Tốt.
An Tại Đào khoát tay.
Buổi chiều lúc hơn ba giờ, An Tại Đào cầm trong tay bản tài liệu đã được Giang Ba soạn lại, chầm chậm đi đến phòng họp của Uỷ ban nhân dân huyện. Khi hắn đi vào phòng họp, vài lãnh đạo khác của huyện bao gồm trợ lý Chủ tịch huyện Tôn Hiểu Linh đều đã có mặt.
Giang Ba cầm trong tay một cuốn sổ ghi chép, đứng ở một bên.
Thấy An Tại Đào bước vào, các lãnh đạo huyện đều đứng dậy chào hỏi hắn. An Tại Đào cười:
- Các đồng chí, mời ngồi, chúng ta họp.
An Tại Đào ngồi xuống, mỉm cười nhìn lướt qua mọ người, cao giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, hôm nay chúng ta mở một cuộc họp nhằm nghiên cứu vấn đề của phòng y tế huyện. Giang Ba, anh báo cáo một chút về tình hình điều tra.
Giang Ba kính cẩn đáp ứng, không kìm nổi ngẩng đầu lên dùng khoé mắt liếc qua khuôn mặt hơi âm trầm của Phó chủ tịch huyện Trần Tân đang ngồi ở kia, trong lòng biết hệ thống vệ sinh này là do Trần Tân phân công quản lý, mà Hoàng Liên Trung lại là người do Trần Tân đề bạt lên, rõ ràng mình đã đắc tội với Trần Tân.
Nhưng bất kể như thế nào, vì tiền đồ của chính mình, y cũng bất chấp. Đương nhiên, theo hắn thấy, trước một Chủ tịch huyện An quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, mấy Phó chủ tịch huyện trở thành vật bài trí, chỉ cần y cố sống cố chết hướng về An Tại Đào, Trần Tân sẽ không thể làm gì được y.
Hơn nữa, cũng cần phải nói, y là do Lãnh Mai đề bạt lên.
- Khụ khụ!
Giang Ba đằng hắng vài tiếng, cầm sổ ghi chép của mình, bắt đầu nói về tình hình của cục vệ sinh, đưa ra vài ví dụ thực tế về việc dùng công quỹ để chi trả cho việc ăn uống cùng với vài con số để làm nổi bật tính nghiêm trọng của vấn đề. Đương nhiên, so với bản báo cáo y nộp cho An Tại Đào lúc sáng đã khác hẳn về nội dung, lúc này đây y chĩa mùi dùi về phía Cục vệ sinh, không cụ thể nhằm vào bản thân Hoàng Liên Trung.
Nghe xong báo cáo, mấy Phó chủ tịch huyện đều im lặng.
Tới lúc này, ai cũng hiểu, Hoàng Liên Trung đã nhất định phải trở thành vật hy sinh để An Tại Đào lập uy. An Tại Đào đã muốn xử y, không ai có thể cứu được y!
- Các đồng chí, chuyện này không thể không làm thẳng tay. Đã hơn một năm, chỉ là một Cục vệ sinh sống phóng túng, tiêu xài công quỹ cả vạn tệ; trừ công tác xã giao ra, cứ hai ngày mở tiệc chiêu đãi một lần. Thật là buồn cười! Cứ thế mãi, bộ máy chính quyền của chúng ta sẽ trở nên xấu xa đến thế nào trong mắt dân chúng? Say tuý luý đi làm, ngủ đã mắt rồi về? Một ngày không chè chén, ba bữa nuốt không trôi?
An Tại Đào vẻ mặt nghiêm nghị, lời lẽ nghiêm khắc, vỗ mạnh lên bàn, khiến cái rung lên:
- Một hộ nông dân ở huyện chúng ta một năm có thể thu vào bao nhiêu tiền? Chưa đủ trả cho vài lần chè chè chén của bọn chúng…Làm người ta hết sức đau xót!
Vài Phó chủ tịch huyện trong lòng âm thầm khinh miệt, thầm nghĩ ngươi giả vờ giả vịt như vậy diễn trò cho ai xem chứ? Nhưng thoáng nhìn ánh mắt nghiêm nghị, đầy uy thế của An Tại Đào quét tới, họ liền cúi đầu che giấu ý nghĩ của mình.
An Tại Đào cười nói:
- Đồng chí Trần, anh là người phụ trách phân công quản lý hệ thống y tế huyện, anh nói xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?
Sắc mặt Trần Tân hơi khó coi. Y biết, không đơn giản là chỉ Hoàng Liên Trung rơi vào đường cùng, ngay cả mình cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, tối thiểu, bề ngoài là như thế.
Y hơi cúi đầu ngồi đó, phải nhìn kỹ lắm mới có thể nhận ra đầu vai y hơi run lên. Đến lúc y ngẩng đầu lên, trên mặt đã hiện lên vẻ tươi cười nhẹ nhàng, y thở dài, nói:
- Chủ tịch huyện An, tôi phân công quản lý hệ thống vệ sinh, công quỹ bên cục vệ sinh bị thâm hụt nghiêm trọng như thế, là trách nhiệm của tôi! Tôi muốn nghiêm khắc kiểm điểm trước cuộc họp!
An Tại Đào cười ha hả, phẩy tay:
- Đồng chí Trần, tốt lắm, tốt lắm, chỉ cần kiểm điểm một chút lập tức xong ngay.
Phó chủ tịch thường trực Cổ Trường Lăng cũng cười, chen vào nói:
- Chủ tịch huyện An, đồng chí Trần, tôi thấy huyện phải làm cho Cục vệ sinh trở thành một điển hình về sự tiêu cực, nghiêm túc xét xử. Nhân dịp này, tiến thêm một bước chỉnh đốn tác phong và kỷ luật để mở rộng thành quả!
- Chủ tịch huyện An, các đồng chí, tôi đề nghị điều chỉnh bộ máy lãnh đạo cục vệ sinh… Vấn đề nghiêm trọng như vậy, Hoàng Liên Trung đã không thích hợp tiếp tục với cương vị này, trực tiếp cách chức đi?
Cổ Trường Lăng nói xong, thoáng nhìn về phia An Tại Đào.
- Tốt, các đồng chí còn có ý kiến gì, có thể nói thoải mái!
An Tại Đào nhìn mấy Phó chủ tịch huyện còn lại, cả đám trong lòng cười khổ, lần lượt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Tốt, cứ định như vậy đi. Tuy nhiên, bên uỷ ban chúng ta chỉ có thể miễn chức vụ Cục trưởng của Hoàng Liên Trung, về chức vụ Bí thư đảng tổ, còn phải đợi Huyện uỷ bãi miễn. Giang Ba, sau cuộc họp, tóm tắt lại nội dung và ý kiến xử lý cuộc họp lần này của Chủ tịch huyện, Uỷ ban nhân dân huyện đối với việc dùng công quỹ ăn nhậu của Cục vệ sinh, kèm theo báo cáo của tổ điều tra, báo cáo lên Huyện uỷ.
An Tại Đào khoát tay, quay lại nhìn về phía Giang Ba đang ghi chép lại nội dung cuộc họp. Giang Ba trong lòng mừng như điên, cố gắng kìm chế tâm tình kích động, kính cẩn đứng dậy đáp:
- Vâng, Chủ tịch huyện An, tôi biết rồi.
An Tại Đào gật đầu, trước mắt lại hiện lên gương mặt xinh đẹp quyến rũ mà lạnh lùng của Lãnh Mai. Hắn hiểu, kể từ bây giờ, cuộc đụng chạm trực tiếp giữa hắn và Lãnh Mai cũng đã bắt đầu.
Cổ Trường Lăng đột nhiên cười nói:
- Chủ tịch huyện An, các vị lãnh đạo, tôi thấy chúng ta thuận tiện nghiên cứu một chút, sau khi Hoàng Liên Trung bị bắt, ai sẽ tới tiếp nhận Cục vệ sinh đang rối rắm kia.
Lời này vừa nói ra, lập tức Giang Ba cảm thấy vô cùng hồi hộp.