An Tại Đào ngồi ở ngăn bàn của mình, thấy Tôn Lan chưa quay lại, mà các đồng nghiệp khác đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, cũng đứng dậy theo đoàn người xuống lầu dưới.
Trước khi ra đến cửa, Mã Hiểu Lệ đột nhiên dừng chân, liếc nhìn An Tại Đào đang đi phía sau các cộng sự, cười nói:
- Này, tôi đang cao hứng, mời mọi người đi vũ trường. Ở gần nhà ga mới mở một sàn nhảy, nghe nói sàn nhà làm bằng lò xo, âm thanh cực đỉnh, cảm giác cực phê, mọi người muốn tới không?
Phóng viên Lý Tương hào hứng nói:
- Tốt, chị Mã, tôi thích nhất là đi vũ trường.
Mấy phóng viên khác cũng phụ họa theo.
Phóng viên Âu Dương Long đã hơn 30 tuổi nhíu mày lại, anh ta liếc mắt nhìn Mã Hiểu Lệ có vẻ ngạc nhiên:
- Mã Hiểu Lệ, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à? Cô mà cũng mời mọi người đi vũ trường sao?
Mã Hiểu Lệ trừng mắt nhìn Âu Dương Long, hừ nhẹ:
- Tiểu tử thối, tôi sao không thể mời bạn bè đi vũ trường? Có muốn đi hay không, không thì dẹp!
Âu Dương Long bĩu môi, cũng không nói gì thêm. Anh ta và Mã Hiểu Lệ vào Thần báo gần như đồng thời, rất hiểu tính Mã Hiểu Lệ. Nhìn bên ngoài cô có vẻ rất quyến rũ nhưng thực thế là người bảo thủ một cách đặc biệt. Ngày thường những chỗ ăn chơi như thế cô căn bản là không để mắt tới. Hôm nay đột nhiên mời khách đi vũ trường, hỏi sao không lạ?
Mạnh Dương và Hổ Dũng hai người trẻ tuổi hơn nên cũng không để ý nhiều, được mời là sướng rồi. Mạnh Dũng đẩy Âu Dương Long một cái, lừ mắt nhìn anh ta:
- Bạn tốt, mấy khi chị Mã có nhã hứng mời khách đi đập phá, anh đừng có mà làm chị ấy tụt cảm xúc vậy chứ?
Hồ Dũng nhìn An Tại Đào:
- Đi thôi, Tiểu An, mấy khi chị Mã mời, chúng ta phải phá một trận thỏa thích.
An Tại Đào nhớ tới mẹ vẫn còn đang ở nhà chờ mình, hơn nữa, hắn cũng không có thói quen đi chơi đêm, lắc đầu nói:
- Cám ơn chị Mã, ở nhà tôi còn có chút việc, tôi không đi được, chào các anh chị, chúc vui nhé!
An Tại Đào nói xong, liền đi xuống bậc thang của tòa cao ốc Thần báo, dọc theo con đường mờ tối đi thẳng về nhà, không bao lâu, đã khuất dạng.
Mã Hiểu Lệ thấy An Tại Đào nói đi là đi liền, đuôi lông mày nhảy lên, vẻ mặt không giấu nổi sự thất vọng tràn trề, bộ ngực nóng bỏng phập phồng, cắn chặt răng, ảm đạm cúi đầu xuống.
Âu Dương Long nhìn bóng dáng An Tại Đào rời đi, lại nhìn Mã Hiểu Lệ thay đổi hẳn sắc mặt, chợt hiểu ra, trong lòng âm thầm ngạc nhiên: “Hóa ra con quỷ nhỏ này đúng là có tình ý với An Tiểu Đào”.
Mấy nữ phóng viên nhìn nhau tinh quái. Lý Tương chun cái mũi xinh xắn trên gương mặt mỹ miều, gật gù như nghĩ ra cái gì, mỉm cười hỏi:
- Chị Mã, Tiểu An đi rồi, chị còn mời chúng tôi đi nữa không?
Mã Hiểu Lệ chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt ăm đạm biến mất, cô trừng mắt nhìn Lý Tương, dẫm mạnh chân:
- Đi, chúng ta đi đập phá một trận, mấy khi tôi nổi hứng, ai không đi sẽ hối hận.
Mã Hiểu Lệ lao xuống bậc thang, đứng ở bên đường đón một chiếc taxi màu vàng.
Hồ Dũng và Mạnh Dương liếc nhìn nhau, bảy tám phóng viên xuống cầu thang rồi xúm xít bước vào.
Mã Hiểu Lệ năm nay đã 29 tuổi nhưng chưa có bạn trai, nghe nói cũng có một mối tình với một chuyên viên Sở nội vụ nhưng không biết vì sao đột nhiên cắt đứt, mấy năm nay đã thề sẽ sống độc thân suốt đời, chẳng hiểu sao bỗng dưng sinh lòng tương tư nam tử, khiến các cộng sự của cô tò mò không ít.
Khi đám người đi đến sàn nhảy, thì An Tại Đào cũng về đến nhà. Vừa mới đến cửa, đã nghe trong nhà vang lên tiếng gõ, An Tại Đào đoán là Tôn Kế Phúc đến sửa chữa cái gì trong nhà.
Mấy năm nay, Tôn Kế Phúc toàn tâm toàn ý với An Nhã Chi, toàn bộ cánh nhà giáo cấp hai ở Tân Hải không ai không biết, không cần nói các giáo viên, ngay cả học sinh cũng còn biết. Nhưng ngay cả An Tại Đào cũng thắc mắc, không hiểu vì sao An Nhã Chi không nhận lời Tôn Kế Phúc.
Công bằng mà nói, Tôn Kế Phúc là người trung hậu thật thà hiếm thấy. Mặc cho An Nhã Chi lạnh nhạt, ông vẫn yên lặng ở bên cạnh giúp đỡ An Nhã Chi, cứ cách mấy ngày lại ghé một lần, xem có gì cần làm thì xắn tay vào làm.
Suốt thời gian An Tại Đào đi học đại học, mấy việc linh tinh trong nhà đều do Tôn Kế Phúc lo liệu.
An Tại Đào trong lòng cũng thấy khó hiểu. Hắn rất am tường tính tình của mẹ, nếu An Nhã Chi không có chút tình cảm nào với Tôn Kế Phúc thì chắc chắn sẽ không nhận sự giúp đỡ của ông. An Tại Đào rất hy vọng mẹ sẽ có thể tìm được một chỗ dựa tốt. Nhưng vì sao mẹ nhất định vẫn không nhận lời tái giá?
Chẳng lẽ mẹ mình đúng là không thể quên người kia? An Tại Đào không kìm nổi cắn chặt răng lại, cố gắng kiềm chế cơn phẫn uất trong lòng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, An Nhã Chi ra mở, cười nói:
- Tiểu Đào, hôm nay về sớm a.
An Tại Đào cười cười, thấy Tôn Kế Phúc đang cầm cây kìm trong tay sửa chữa hệ thống lò sưởi ở phòng khách, liền chào một tiếng:
- Chú Tôn đến đấy à, lại làm phiền chú rồi, cháu có thể giúp gì không?
Tôn Kế Phúc cười hiền khô:
- Tiểu Đào a, hệ thống lò sưởi của nhà cháu thế nào mà lại không tỏa nhiệt, nhất định là vì đường dẫn có trục trặc, tiện thể đang mùa hè, chú đến tu sửa chút, kẻo sang mùa đông không có dùng thì khổ.
Tiễn Tôn Kế Phúc xuống lầu, nhìn ông đạp xe khuất xa, An Tại Đào lúc này mới lê bước lên cầu thang. Lúc nãy nhìn thấy gương mặt thật thà chất phác ướt đẫm mồ hôi của Tôn Kế Phúc, trong lòng hắn dội lên cảm giác ray rứt.
Đây là một người đàn ông có thể tin cậy mà phó thác cả quốc đời, nhiều năm như vậy, như mưa dầm thấm lâu, khiến An Tại Đào sinh lòng cảm mến, nhưng mẹ…
Hắn thở dài.
Về đến nhà, An Nhã Chi đã bật quạt trần mức cao nhất, quạt quay vù vù, còn bà thì đang lui cui lau sàn.
An Tại Đạo nhẹ nhàng thở ra, định bụng sẽ nói chuyện thật chân tình với mẹ một lần.
Mẹ!
Hắn gọi.
An Nhã Chi cầm giẻ lau nhà đứng dậy, cười rất tươi:
- Tiểu Đào, mẹ có dành phần dưa hấu trong tủ lạnh cho con, ăn đi, cho mát.
- Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ!
An Tại Đào chưa hết câu, sắc mặt An Nhã Chi đã thay đổi, bà cầm giẻ lau trong tay thả vào một góc tường, nhíu nhíu mày:
- Tiểu Đào, không còn sớm nữa, nhanh chóng tắm rửa, rồi ngủ đi, mai còn đi làm sớm.
- Mẹ!
An Nhã Chi không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng ngủ.