Sáng sớm hôm sau, người đứng lên rửa mặt chải đầu ăn chút điểm tâm, liền tự đi làm. An Tại Đào vừa mới lên lầu, còn chưa tiến vào văn phòng, liền phát hiện Tống Lượng đã sớm tới rồi. Hắn đi đến cửa Tống Lượng, chào hỏi, thấy Tống Lượng đang vội vàng chuẩn bị tài liệu gì, trong lòng hiểu được, đại khái là báo cáo cơ quan trong sạch.
Tới cuối năm rồi, các loại báo cáo tổng kết nhiều vô số, tuy đây là chuyện của đám nhân viên, các cán bộ lãnh đạo đều bận rộn tự báo cáo công tác thanh liêm. Báo cáo của lãnh đạo lớn tự nhiên có thư ký hoặc người của phòng Tổng hợp làm giúp, báo cáo của loại giai tầng tầm trung giống như Tống Lượng này cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
...
...
Đến lúc này, toàn bộ cơ quan Thành ủy thật ra chỉ có An Tại Đào thành nhàn nhất. Hắn tới muộn, không cần ghi công tác tổng kết, mà công tác báo cáo công tác thanh liêm của các lãnh đạo có người khác làm, hắn cũng vui vẻ được thanh nhàn.
Ngồi trong phòng làm việc xem báo chí, Hạ Thiên Nông liền gọi điện tới, An Tại Đào nhận điện thoại, chỉ biết là vì chuyện Hạ Hiểu Tuyết xuất ngoại lưu học. Ngoài ý liệu của hắn, Hạ Thiên Nông chẳng những không phản đối, trái lại cực kỳ ủng hộ, chính là Thạch Thanh hơi luyến tiếc, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng chỉ là một năm nhiều nhất hai năm cô sẽ trở lại, cũng không ngăn cản nữa.
An Tại Đào hiểu được trong lòng, Hạ Thiên Nông gọi cuộc điện thoại này là tôn trọng ý kiến của con rể tương lai hắn trên mặt mũi. Tuy rằng biết con gái chắc chắn đã sớm thương lượng qua chuyện này với An Tại Đào, nhưng làm cha vợ, ông vẫn muốn làm bộ dáng, nếu không để con rể nói ra vài lời, mặt mũi bề trên của ông hướng đi đâu?
Đương nhiên, điều này chủ yếu là vì địa vị của An Tại Đào trong lòng Hạ Thiên Nông hiện giờ cô cùng quan trọng. Người con rể này đã mang tới rất nhiều niềm vui bất ngờ cho ông, trong vô tình, ông đã đặt con rể ở một vị trí rất quan trọng trong lòng, có lẽ bản thân ông còn không ý thức được.
- Tiểu Đào à, Hiểu Tuyết nói là muốn xuất ngoại nghiên cứu, chuyện này con có biết không?
- Đúng vậy, cha, đây là con và Hiểu Tuyết thương lượng xong, dù sao cô ấy không thích ngồi cơ quan... Nếu cô ấy thích kinh doanh, vậy đi học thạc sĩ, chờ sau khi về nước, nhà của chính ta cũng có rùa biển rồi.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói đùa với Hạ Thiên Nông, Hạ Thiên Nông cười ha ha trong điện thoại:
- Con ủng hộ là tốt rồi, ừ, dù sao thời gian cũng không dài, rất nhanh có thể trở về...
...
...
Nói chuyện qua điện thoại với Hạ Thiên Nông xong, An Tại Đào lại xem báo chí. Công việc ở chính phủ kỳ thật vô cùng nhàm chán, tuy rằng cũng có lúc bận rộn, nhưng phần lớn thời gian đều dựa vào xem báo uống trà cho hết giờ, sau đó sân chơi giải trí inte thông dụng, người xem báo giấy trở nên rất ít, trong chính phủ người lên mạng chơi đánh bài trong giờ làm chỗ nào cũng có.
Đột nhiên, Đỗ Canh xuất hiện tại cửa phòng hắn, sắc mặt hơi khó coi.
An Tại Đào đứng dậy theo bản năng, chào đón:
- Bí thư Đỗ.
- Tiểu An, hiện giờ cậu đi Ban Tổ chức cán bộ, đón Bí thư Cao Dương tới chỗ này của tôi.
Đỗ Canh trầm giọng nói, khoát tay áo liền rời đi nhanh, để lại một tiếng đóng cửa nặng nề.
Trái tim An Tại Đào nhảy lên, cảm thấy hơi quái lạ: Cao Dương đến đây?
Hắn nghĩ rằng, sau khi có loại quan hệ mờ ám với Cao Dương Dương, Đỗ Canh sẽ ra mặt giúp Cao Lâm Lâm trút cơn giận này rất nhanh, đổi cho cô ta cương vị cấp Trưởng phòng thực quyền. Đường đường một Bí thư Thành ủy, nếu muốn an bài một cán bộ cấp Trưởng phòng, đó là một chuyện dễ dàng, an bài trong chính phủ không được, còn có các Cục ủy, thật sự không được ocnf có các cơ quan quận huyện. Đương nhiên, An Tại Đào cũng không cho rằng, Đỗ Canh sẽ bỏ được cô gái mình vừa đắc thủ đẩy ngã xuống dưới.
Nhưng điều này cần thời gian, còn phải tìm cơ hội.
Mà ngay lúc này, Cao Dương chạy tới Thành ủy làm gì? Nghe nói sau khi ông ta lui xuống, chưa bao giờ bước vào tòa nhà Thành ủy một bước. Hôm nay mắc vào bệnh gì, chẳng lẽ đến trút giận thay con gái mình? Không thể nào, Cao Dương sẽ không mất kiềm chế như vậy chứ?
Nhưng An Tại Đào thật sự nghĩ sai rồi, Cao Dương quả thật là đến trút giận cho Cao Lâm Lâm. Nhưng Cao Dương cũng là một cáo già, ông ta đến lần này rốt cuộc là hướng về phía Lý Bình, hay là mượn đề tài nói chuyện của mình chỉ cây dâu mắng cây hòe hướng về Mông Hổ, thuận tiện giải phóng một chút oán khí tích tụ đã lâu trong lòng, cũng chỉ có ông ta rõ ràng.
An Tại Đào đi xuống lầu, vội vàng chạy đến tầng 3 cao ốc chính của cơ quan Thành ủy, các khoa phòng Ban Tổ chức cán bộ và lãnh đạo trên cơ bản đều ở tầng 3. Lý Bình làm ủy viên thường vụ kiêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, có văn phòng trên tòa nhà ủy viên thường vụ, nhưng bà ta cũng không quá thích làm việc ở đó, nương theo nguyên nhân thuận tiện công tác, liền mở một căn phòng ở tòa nhà chính.
Hắn vừa mới lên thang lầu, chợt nghe chỗ văn phòng Lý Bình ở cuối hành lang truyền đến tiếng trách cứ nghiêm nghị tức giận của Cao Dương, hắn vượt qua hành lang, thấy cửa một số phòng Ban Tổ chức cán bộ đều khép hờ, nhân viên Ban Tổ chức cán bộ thêm các lãnh đạo muốn đi xem náo nhiệt lại không dám, đành phải khép hờ cửa, nghe động tĩnh một chút.
- Bộ trưởng Lý, Lão Cao tôi tuổi tác đã cao, đã làm việc hơn 30 năm tại Tân hải, từ Trưởng phòng mãi cho đến làm tới Bí thư Thành ủy, nhưng tôi sống lâu như vậy, làm cán bộ Đảng nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua loại người như cô!
- Bộ trưởng Lý, cái gì gọi là mượn gió bẻ măng, biết không? Cô giờ gọi là mượn gió bẻ măng!
- Lão Cao tôi làm việc hơn 30 năm cho Tân Hải, tôi không có lợi dụng chức quyền kiếm chút tư lợi, hiện giờ con tôi chẳng qua là một cán bộ cấp phòng, con gái tôi vừa mới thăng lên cấp Phó phòng không tới hai ngày ---- trái lại xem con cái mấy người, cháu các người, co người nào không phải quần áo chỉnh tề ra vào phô trương?
An Tại Đào nhẹ nhàng dọc theo hành lang đi tới.
Cửa văn phòng Lý Bình mở rộng, Lý Bình sắc mặt âm trầm ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, bả vơi hơi run rẩy. Mà Cao Dương sắc mặt đổ lên, an vị trên một chiếc ghế đặt ở cửa, cái đầu già nua hơi run. Cao Lâm Lâm sắc mặt khó chịu đứng sau ông ta, muốn nói lại thôi. Mà Phó Ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Trần Bộ Tuyên xấu hổ mà xoa tay, đứng trước người Cao Dương miễn cưỡng cười:
- Bí thư Cao, chúng ta có chuyện có thể từ từ nói, thân thể của ngài không tốt, đừng tức giận tổn hại sức khỏe, như vậy, ngài có vấn đề gì, khó khăn gì, tôi cùng Bộ trưởng Lý nhất định giải quyết giúp ngài, được không?
Cao Dương rống giận một tiếng:
- Không được!
Lập tức, ông ta lại khoát tay áo:
- Đều là những thứ gì vậy? Còn không tiếp điện thoại của Lão Cao tôi, đã quên lúc trước vỗ mông ngựa trước mặt tôi rồi à? Đã quên lúc trước như nào từ nữ Chủ nhiệm ở huyện đề bạt lên làm lãnh đạo thành phố rồi hả? Đã quên lúc trước chạy đến phòng làm việc của tôi gọi cha nuôi như nào rồi hả?
Lời này vừa ra, An Tại Đào vừa vặn đi tới, hắn lập tức cười sặc sụa trong lòng: Bí thư Cao Dương này thật sự tài tình!
Cao Dương thấy An Tại Đào nhưng làm bộ như không thấy, dường như ông ta một lòng muốn làm lớn chuyện tình, không để ý thần sắc xấu hổ và giận dữ khó kìm nén của Lý Bình, không ngờ quay đầu về phía hành lang lại lớn tiếng trách cứ:
- Cầm thú không bằng! Cầm thú không bằng a! Hiện giờ trong tay mấy người có quyền có thế, nhanh chóng bắt Lão Cao ta lại đi!
Nhìn thấy Lý Bình khó chịu như vậy, An Tại Đào nở hoa trong lòng. Đối với người phụ nữ ghê tởm này, trong lòng hắn rất chán ghét, mừng rỡ cười châm biếm xem bà ta. Hắn dừng một chút, không có lập tức đi đến khuyên can Cao Dương.
Bô Tuyên truyền Trần chau màu, cúi người xuống lôi kéo cánh tay Cao Dương, thấp giọng nói:
- Bí thư Cao, ngài bớt giận, bớt giận! .... Không nên tức giận làm hại bản thân, như vậy, công việc của Trưởng phòng Cao, tôi sẽ làm chủ ----
Cao Dương cười lạnh một tiếng:
- Tuy rằng Lão Cao tôi không giàu có, nhưng nuôi một cô còn gái còn nuôi được rất tốt. Từ sau này, con gái của tôi không công tác nữa, không phải là một cấp Phó phòng bỏ đi sao, tôi mặc kệ ---- hãu ở lại nhà, Lão Cao tuôi nuôi! Tiểu Trần, anh không cần giở thủ đoạn trước mặt Lão Cao tôi, hôm nay tôi đến chính là muốn một lời giải thích ---- không phải là muốn tổ chức khảo sát nghiêm khắc và nguyên tắc tổ chức sao, được thôi, trước bắt đầu từ Tiểu Trần anh, sau đó là Lý Bình, thậm chí Mông Hổ!
Cao Dương run rẩy đứng dậy, ngón tay chỉ chỉ:
- Điều tra từ mấy người các ngươi, xem rốt cuộc mông ai không sạch sẽ!
...
...
Cao Dương tiếp tục đứng đó “nháo”. Ông ta đương nhiên là muốn mượn đề tài nói chuyện của mình nhân tiện giải phóng một chút oán giận ứ đọng đã lâu trong lòng, nhưng bên trong, cũng trộn lẫn một chút cảm xúc cá nhân.
Lúc ông ta còn tại vị, Lý Bình này chủ động nhào vào lòng, hai người rất nhanh liền khanh khanh tôi tôi duy trì quan hệ tình nhân thật lâu. Cao Dương đi công tác bên ngoài, không lần nào không mang theo Lý Bình. Nếu không có Cao Dương dốc sức đề bạt, Lý Bình sao có thể ngồi vào cương vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ ủy viên thường vụ Thành ủy có thực quyền?
-----o0o-----
Nhưng ông ta không nghĩ tới, người phụ nữ này đã vậy còn không nhớ tình cũ. Người khác điệu bộ thì thôi, Lý Bình thì không được! Nhớ tới lúc trước Lý Bình ở dưới thân mình uyển chuyển cầu hoan, lại nhìn thấy sắc mặt vô sỉ mắt chó thấy người thấp của bà hiện giờ, lửa giận trong lòng Cao Dương sao có thể không nháy mắt tăng vọt lên.
Đối với Cao Dương “chửi mắng”, Lý Bình không có nói gì chống đỡ. Bà không thể đáp lại, muốn thoát đi, lại bị Cao Dương chặn ở cửa, nhớ tới hình tượng lãnh đạo của mình hiện giờ bị Cao Dương này nháo hủy hoại chỉ trong chốc lát, trong lòng bà giống như một con sói cái hận không thể nhào tới xé nát yết hầu Cao Dương, nhưng bà không dám, chỉ có thể cắn chặt răng cúi đầu nhẫn nại, chỉ hy vọng lão già kia nhanh chóng không có khí lực cút đi.
Người phụ nữ này cũng đủ độc, nếu là phụ nữ khác gặp phải chuyện này, đã sớm xấu hổ khóc lóc, nhưng bà ta không có, trong lòng chỉ có xấu hổ, giận dữ và oán hận thiêu đốt!
Kỳ thật cũng không phải Lý Bình không nghĩ đến tình cũ một chút nào, chỉ có điều chỉ bà không dám vi phạm chỉ thị của Mông Hổ. Mông Hổ rất bất mãn đối với việc Đỗ Canh an bài Cao Lâm Lâm vào Ban Tuyên giáo, nhưng lại nói không ra lời khác, đành âm thầm dặn Lý Bình ngăn cản Cao Lâm Lâm ở lần đề bạt này.
Đỗ Canh ông muốn bán ân tình cho Cao Dương, muốn thu mua lòng người, tôi lại không cho ông thực hiện được!
Nghe giọng nói Cao Dương dần nhỏ lại, lại thường dùng khóe mắt quét trên người mình, An Tại Đào mỉm cười trong lòng một tiếng, mặt không đổi sắc đi tới, lấy tay đỡ Cao Dương, ôn tồn nói:
- Bí thư Cao, Bí thư Đỗ biết ngài đã tới, để cho tôi tới mời ngài qua!
Cao Dương mượn cớ xuống thang, được An Tại Đào nâng đỡ giọng nói nhỏ lại:
- Uống nước đừng quên người đào giếng, ai cũng có một ngày lui xuống! Hừ, giờ tôi đến hỏi Bí thư Dỗ, Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải hiện tại có còn là cơ quan Đảng hay không, có còn là chính phủ của nhân dân hay không, hiện giờ trong mắt cán bộ lãnh đạo Tân Hải còn những cán bộ lão thành chúng ta hay không!
- Bí thư Đỗ giải quyết không được, Lão ao tôi liền tới Tỉnh ủy, Tỉnh ủy giải quyết không được, tôi sẽ đi Trung ương! Tôi cũng không tin, thiên hạ này không còn phải trái!
Cao Dương vừa nói, vừa được An Tại Đào và Cao Lâm Lâm đỡ tới đầu hành lang bên kia.
Cán bộ Trưởng phòng một khoa Trương Mông vừa mới thò đầu ra ngoài nhìn, còn chưa kịp rụt đầu trở về, Cao Dương liền hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu Trương tên nghịch ngợm, thằng nhóc thối này, nhìn thấy tôi cũng không ra ngoài chào hỏi? Đã quên là ai điều cậu tới nơi này à?
Trương Mông xấu hổ mà đứng ra cười khổ một tiếng:
- Bí thư Cao!
Cao Dương ngạo mạn hừ một tiếng, quay đầu không nhìn Trương Mông nữa, chậm rãi đi tới đầu cầu thang dưới sự nâng đỡ của An Tại Đào và Cao Lâm Lâm.
…
…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của An Tại Đào, Đỗ Canh tới dưới lầu đón, từ xa thấy Cao Dương liền cười hô:
- Bí thư Cao, xem, đến nơi này cũng không nói trước cho tôi một tiếng.
Cao Dương vốn là tới gây rối giải phóng cảm xúc, làm sao lại thật sự tức giận. Lúc này, ông đã sớm bình tĩnh hòa nhã lại:
- Bí thư Đỗ, lão tới đây khiến ngài thêm phiền toái.
Trên mặt Cao lâm Lâm lộ ra một chút ửng đỏ, cỏ lếc nhìn Đỗ Canh một cái, cúi đầu nói:
- Bí thư Đỗ, tôi khuyên cha tôi ông không nghe, muốn tới ---
Đỗ Canh cười ha ha, đi tới thay Cao lâm Lâm đỡ một bên tay Cao Dương, khóe mắt An Tại Đào phát hiện tay ông ta nhẹ nhàng nhéo Cao Lâm Lâm, mà khuôn mặt Cao Lâm Lâm càng thêm đỏ.
An Tại Đào nhảy dựng trong lòng, thầm nghĩ, hôm nay Cao Dương đến nháo trò hay này, sẽ không phải là Đỗ Canh đã thương lượng tốt với Cao Lâm Lâm trước đó chứ? Nghĩ tới lại thấy không quá có thể, Đỗ Canh sẽ không ngây thơ đến trình độ này, mà Cao Dương cũng không phải thằng ngốc, cũng tuyệt đối sẽ không bị Đỗ Canh lợi dụng.
Chuyện hôm nay, chỉ có thể nói rõ, oán khí tích tụ đã lâu trong lòng Cao Dương, nương theo cơ hội con gái chịu ủy khuất liền bộc phát ra, mục đích đơn giản chỉ là khiến Lý Bình và Mông Hổ xấu hổ thôi. Đương nhiên, nói từ ý nghĩa nào đó, coi như là một loại hồi báo khác đối với việc Đỗ Canh chiếu cố Cao gia.
Đỗ Canh thân thiết đỡ Cao Dương lên lầu, cảnh tượng này lọt vào mắt Mông Hổ đứng ở cửa sổ tầng ba nhìn xuống, sắc mặt Mông Hổ đã không phải khó coi bình thường, mà là xanh mét. Hơn nữa, trong nháy mắt tiến vào hàng hiên, ông ta thấy rõ ràng Lão Cao kia ngẩng đầu lên khiêu khích nhìn về phía cửa sổ của mình, điều này khiến Mông Hổ hung hăng nắm chặt tay.
Vào văn phòng Đỗ Canh, An Tại Đào rót một ly nước cho Cao Dương, sau đó liền lui ra ngoài. Cao Dương nhìn thấy bóng lưng An Tại Đào, cười nói:
- Bí thư Đỗ, Tiểu An này thật không tồi, rất điềm đạm, chắc chắn! Ông mạnh hơn so với tôi lúc trước đó, tìm được một thư ký tốt như vậy!
Đỗ Canh cười ha ha, ngồi bên người Cao Dương, nói chút chuyện với Cao Dương, lúc này Đỗ Canh mới cười đứng dậy dùng điện thoại gọi Tống Lượng tiến vào:
- Lão Tống, cậu lập tức gọi điện thoại thông báo Ban Tổ chức cán bộ nhanh chóng tiến hành khảo sát đối với đồng chí Cao Lâm Lâm, nhanh chóng đưa ra một bản báo cáo khảo sát ----
Tống Lượng ứng lời, gật đầu với cha con Cao Dương, nhanh chóng rời đi.
Đỗ Canh nâng chén trà lên uống một ngụm:
- Bí thư Cao, ông yên tâm, vấn đề công tác của đồng chí Cao Lâm Lâm, tôi sẽ đặc biệt đề xuất nghiên cứu tại hội nghị thường vụ lần này, nếu Ban Tổ chức cán bộ giải quyết không được, như vậy tôi sẽ mượn hội nghị thường vụ giải quyết! Không cần nói xem mặt mũi lãnh đạo cũ, cho dù bản thân đồng chí Cao Lâm Lâm, năng lực công tác cũng rất mạnh, lại là Đảng viên, cũng nên đề bạt!
Trong lòng Cao Dương thật sự hơi kích động và cảm kích. Ông ta biết rõ Đỗ Canh là cố ý thể hiện thiện ý với mình, lợi dụng hơi nóng còn thừa của mình trợ giúp Đỗ Canh nắm giữ quyền lực Tân hải, nhưng trong lòng ông ta vẫn hơi cảm kích.
Người già rồi, vẫn dễ dàng kích động, cho dù là người từng là Bí thư Thành ủy oai phong một cõi, nhưng Cao Dương hiện tại chỉ là một ông lão gần đất xa trời. Cao Dương run rẩy đứng dậy, nắm tay Đỗ Canh một phen, run giọng nói:
- Bí thư Đỗ, Lão Cao tôi nhớ kỹ ân tình của ngài!
Ông hồn nhiên không cảm giác, Cao Lâm Lâm quyến rũ đứng phía sau đang đỏ mặt quăng cái nhìn tràn đầy tình cảm thậm chí là tình ý tới Đỗ Canh.
Nếu nói ngay từ Đỗ Canh chiếu cố đối với Cao gia khiến Cao Lâm Lâm sinh ra thiện cảm nào đó với ông ta, vậy tiếp theo Đỗ Canh tự mình an bài công tác cho cô, khiến trong lòng Cao Lâm Lâm có chút ý đồ có ơn lo báo.
Mà hai ngày trước dưới sự động tình hai người thành chuyện tốt, sau đó Đỗ Canh chăm sóc và hứa hẹn với cô, lại khiến trái tim tĩnh mịch thật lâu của cô hoạt động trở lại. Từ trên người Đỗ Canh, dưới vầng sáng quyền lực của Đỗ Canh, cô cảm thấy một loại kích thích và khoái cảm khác thường, loại khoái cảm này khiến hai ngày nay cô vẫn không thể quên, thậm chí cự tuyệt cùng phòng với ông xã mình.
…
…
Cao Dương Dương cảm thấy tốt đẹp mà rời đi, Đỗ Canh để An Tại Đào tự mình mang xe đưa ông trở về. Trên đường quay về Cao gia, Cao Lâm Lâm đột nhiên nhìn An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Thư ký An, không biết người nhà Bí thư Đỗ công tác ở nơi nào?
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta muốn thay thế Tôn Ngạn làm nương nương chính cung của Đỗ Canh chứ? Hắn cười cười:
- Hai ngày trước cô Tôn vừa mới điều vào dạy học ở trường chuyên, Trưởng phòng Cao,
Cao Lâm Lâm ồ một tiếng, cúi đầu không nói cũng không biết nghĩ đến tâm sự gì. Cao Dương liếc nhìn con gái mình một cái, cười ha ha nói:
- Lâm Lâm, hôm nào con phải tới nhà Bí thư Đỗ cảm ơn Bí thư Đỗ, ừ đúng rồi, đồng chí Tiểu An, ở nhà tôi còn lưu lại hai bình Mao Đài mười năm tốt nhất, cậu xong việc mang về nói cho Bí thư Đỗ, nói là Lão Cao tôi mời ông ấy uống rượu!
An Tại Đào cười đáp ứng, lại tán gẫu chút chuyện với cha con Cao Dương, xe liền chạy đến cửa nhà Cao gia.
Cao Lâm Lâm nhảy xuống xe, giúp đỡ Cao Dương xuống xe, mỉm cười với An Tại Đào:
- Thư ký An, bác tài, tiến vào ngồi uống chén trà rồi đi!
An Tại Đào cười ha ha, đi theo cha con Cao Dương vào cửa lại hàn huyên vài phút, lúc này mới xách hai bình Mao Đài Cao Dương tặng cho Đỗ Canh đi tới cửa xe. Xe đã đi xa, hắn nhìn lại, Cao Lâm Lâm còn đứng ở xa mà vẫy cánh tay nhỏ bé, trên mặt dường như lộ ra nụ cười mỹ mãn.
An Tại Đào cười lạnh lại thở dài trong lòng:
- Lại là một chiếc đèn chưa cạn dầu ---- Đỗ Canh, sợ là sẽ có phiền toái.
Tài xế kỳ quái liếc An Tại Đào một cái, thấy khóe miệng hắn nở ra nụ cười cổ quái, không kìm nổi ho khan một tiếng:
- Thư ký An, trực tiếp quay về Thành ủy hay là?
An Tại Đào nhớ sắp tới lễ mừng năm mới, buổi sáng mình đáp ứng mẹ sẽ đi chợ mua vài thứ, liền cười cười:
- Bác tài, lúc này còn sớm, nếu không chúng ta đi tới cao ốc bách hóa Tân Hải mua chút đồ rồi mới trở về?
Lái xe ừ một tiếng, đạp chân ga xe chạy đi như bay.