Hạ Hiểu Tuyết mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, chân mang một đôi giày cao gót, mái tóc được kẹp bằng một chiếc nơ bướm màu xanh thành một chiếc đuôi ngựa, cổ quấn một khăn choàng màu hồng, dáng người rất thanh nhã, xuất trần. Cô có chút tò mò nhìn bốn phía tân khách. Cô chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, nên cảm thấy có chút mới mẻ.
Đối với ân oán của mẹ con An Tại Đào với An gia, cô cũng không đồng tình. Ngồi ở trên xe, nghe An Tại Đào lải nhải, cô cũng hiểu được ít nhiều. Người dân thôn An Cư sẽ không đón tiếp chồng và mẹ chồng của mình.
An Nhã Chi do dự một chút, lấy lại bình tĩnh, rồi cười nói với An Đại Lực một câu:
- Anh à, hôm nay em đến đây là muốn chúc mừng anh. Nhà của em vẫn còn có chút việc, nên em phải trở về. Chúc Tiểu Vĩnh trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
An Đại Lực trong lòng cũng có chút băn khoăn nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì Tôn thị đã mang đến một gói kẹo:
- Đã đến đây thì chính là khách. Nếu mọi người phải đi thì chúng tôi cũng không lưu lại. Tuy nhiên, cũng xin gửi mọi người một chút bánh kẹo cưới.
Nhìn thấy mẹ đang chuẩn bị đưa tay ra nhận kẹo thì An Tại Đào nhíu mày, nhanh chóng kéo tay bà, hướng ánh mắt sang Hạ Hiểu Tuyết:
- Mẹ, chúng ta quay về.
An Nhã Chi đang muốn nói mấy câu khách sáo với vợ chồng An Đại Lực thì thấy con trai đang ra sức kéo tay của mình thì trong lòng âm thầm thở dài, hướng vợ chồng An Đại Lực gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi ra.
Hạ Hiểu Tuyết một tay nắm An Nhã Chi, một tay nắm Trúc Tử, chậm rãi đi về phía cửa. An Tại Đào đi ở cuối cùng, lướt qua ánh mắt phẫn nộ của mọi người, khóe miệng nhếch lên, chẳng có gì lưu luyến, xoay người bước đi.
Trong một bàn tại nhà chính, Chiêm Càn Hữu, Mã Diệu và một số vị bề trên đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy mấy người An Nhã Chi đi vào trong sân. Bề trên của thôn An Cư hiện nay chỉ còn một người là chú tư của An Nhã Chi, năm nay 71 tuổi. Cụ An nhíu mày, nhìn người anh em chú bác của An Đại Lực là An Quốc Khánh, cúi đầu nói:
- Kia là con gái của anh ba à?
An Quốc Khánh là con trai của chú hai An Nhã Chi, là Bí thư chi bộ thôn An Cư. Y gật đầu, đứng dậy nói:
- Chú tư, là con gái của chú ba.
Cụ An đặt mạnh ly rượu xuống bàn, giận tái mặt nói:
- Nó đến đây làm gì? Có ai mời nó đâu? Muốn nối lại quan hệ à?
Những người đồng lứa thì không quan trọng sự việc năm đó của An Nhã Chi. Nhưng bề trên duy nhất còn sống của thôn An Cư là cụ An thì lại canh cánh việc đó trong lòng. Bởi vì An Nhã Chi có thai trước khi cưới nên thôn An Cư bị cười chê.
Chiêm Càn Hữu thì cười xu nịnh với các trưởng bối. Nhưng Mã Diệu lại tò mò liếc mắt vào trong sân. Y liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn nhưng lãnh đạm của An Tại Đào.
Y bỗng nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa là lật đổ cái bàn. Y rót đầy một ly rượu. Chiêm Càn Hữu nhíu mày nói:
- Tiểu Mã, cậu muốn làm gì vậy?
Mã Diệu căn bản không nghe thấy lời nói của Chiêm Càn Hữu. Y đột nhiên đẩy chiếc ghế, sải bước ra ngoài khiến ông cụ An và An Quốc Khánh phải giật mình kinh hãi.
Khi Mã Diệu đang chạy ra ngoài sân thì An Tại Đào đã bước gần đến cửa chính, mắt thấy Mã Diệu đang bước vội đến, hô to một tiếng:
- Thư ký An, xin dừng bước!
An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Phó chủ tịch thị trấn Mã mà hắn gặp ngày hôm qua, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên. Hắn dừng lại, tươi cười nói:
- Hóa ra là Chủ tịch thị trấn Mã. Thật là trùng hợp, không ngờ gặp được anh ở đây.
Mã Diệu liền bước đến, bắt tay An Tại Đào, nở nụ cười thật tươi:
- Thư ký An, thật là trùng hợp, rất trùng hợp. Tại sao mọi người lại về?
Mã Diệu trừng mắt nhìn hai vợ chồng An Đại Lực đang há hốc mồm bên kia:
- Anh chị họ, sao không nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho khách chứ? Thư ký An là lãnh đạo ở thành phố, rất vất vả mới đến thị trấn Mã Kiều chúng ta một chuyến. Sao lại có thể để ngài đi chứ?
Mã Diệu thật sự là cảm thấy đây là cơ hội từ trên trời rơi xuống. Y chỉ là một cán bộ xã, thị trấn, có thể kết bạn với thư ký của Bí thư Thành ủy thì đối với y có giá trị quá lớn. Hơn nữa, đây cũng là con rể của Phó chủ tịch thành phố. Bối cảnh như vậy cũng không phải là bình thường. Y bất kể như thế nào cũng không ngờ, nhà anh họ của mình lại có một thân thích làm lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng y nhảy dựng lên, vẻ mặt hí hửng liếc nhìn Hạ Hiểu Tuyết, cười làm lành nói:
- Vị này hẳn là thiên kim của Phó chủ tịch thành phố?
An Tại Đào khẽ mỉm cười, còn Hạ Hiểu Tuyết thì đi đến nắm tay An Tại Đào:
- Đúng vậy, đây là vị hôn thể của tôi, Hạ Hiểu Tuyết. Còn đây là Phó chủ tịch thị trấn Mã Kiều.
Hạ Hiểu Tuyết làm sao mà để ý đến một cán bộ xã, thị trấn chứ. Hơn nữa, nhìn thấy đám người kia tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút khó chịu. Tuy nhiên, tính tình của cô cũng rộng lượng, liền hướng Mã Diệu mỉm cười gật đầu chào:
- Xin chào, Phó chủ tịch thị trấn Mã.
Lúc này, Chiêm Càn Hữu đã nhìn thấy An Tại Đào. Tuy nhiên, gã khác với Mã Diệu, nên có chút do dự. Dù sao thì ngày hôm qua, ở vườn trại rau quả, gã đã từng có một phen xung đột với An Tại Đào. Gã cũng là người trong chốn quan trường, tự biết biết đâu nặng đâu nhẹ, cho nên cần phải lợi dụng cơ hội này để hóa giải rắc rối với An Tại Đào, trừ phi gã là thằng ngốc. Hơn nữa, có thể có mối quan hệ thân thích với thư ký của Bí thư Thành ủy, con rể của Phó chủ tịch thành phố thì con đường làm quan của gã sẽ rộng mở.
Suy nghĩ như vậy, gã lấy lại bình tình, nở nụ cười thật tươi, bước ra sân nói:
- Thật đúng là lũ lụt lọt đến long vương miếu. Thư ký An, tiểu thư Hạ, chúng ta không ngờ lại là thân thích với nhau.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, nhận ra là Chiêm Càn Hữu nhưng hắn không biết gã là cán bộ nào của huyện Cao Lãm. Nhìn thấy thần sắc của hắn, Mã Diệu nhanh chóng giới thiệu:
- Thư ký An, đây là Trưởng Phòng Nông nghiệp huyện Cao Lãm Chiêm Càn Hữu, cũng là em rể của chị họ tôi.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, Chiêm Càn Hữu cũng giơ tay ra bắt tay An Tại Đào, liên tục cười nói:
- Lãnh đạo thành phố đến một địa phương nhỏ như chúng ta, quả thực là rất vẻ vang. Anh chị họ, các người có một khách quý như vậy mà không sớm giới thiệu cho chúng tôi được biết.
Chiêm Càn Hữu và Mã Kiều cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng. Trong mắt An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết chẳng là cái gì. Nhưng trong mắt người nông dân thì là một nhân vật quyền thế, khi đi đâu cũng có xe con đưa rước, phê một chữ ký có thể mang lại lợi ích rất lớn cho bọn họ. Nhưng hai vị quan lớn này lại đối với An Tại Đào nhiệt tình như thế, thậm chí là có vài phần cung kính khiến cho người của An gia cảm thấy khiếp sợ.
Tuy rằng không biết lý do tại sao nhưng bọn họ cũng không phải là những thằng ngốc, cũng mơ hồ đoán ra được con trai của An Nhã Chi có tiền đồ lớn như thế nào. Nếu không thì Trưởng phòng Chiêm và Chủ tịch thị trấn Mã sao lại tỏ ra cung kính như vậy.
An Đại Lực cảm thấy vô cùng hối hận, còn vợ của ông thì cũng vậy. Hai vợ chồng khẩn trương tiến lên giữ chặt tay của An Nhã Chi, hỏi han ân cần. Còn những người thân thích thôn An Cư đều đứng dậy, xúm lại một bên, không biết xấu hổ mà tiếp cận, thái độ cung kính khác thường.
Cả cụ An và An Quốc Khánh ở trong nhà cũng đi ra.
Cảnh tượng Mã Diệu bắt tay An Tại Đào, mọi người ở trong nhà đều nhìn thấy.
Thái độ thay đổi của người An gia khiến cho An Tại Đào cảm thấy khinh thường. Con người thay đổi cũng là chuyện bình thường nhưng hắn thật sự không muốn giao tiếp với người nhà An gia. Cho nên, hắn rút tay ra khỏi tay của Mã Diệu, thản nhiên cười:
- Phó chủ tịch Mã, Trưởng phòng Chiêm, mọi người cứ uống rượu vui vẻ, tôi không thể uống được rượu. Vả lại nhà tôi cũng còn có chút việc, không tiện ở lâu. Mẹ, chúng ta đi.
Giọng nói của An Tại Đào lãnh đạm và kiên định. An Nhã Chi cũng biết tính cách của con trai mình, chỉ biết thở dài. Bà cũng chẳng có tâm trạng trò chuyện với bà con thân thích, nắm tay Hạ Hiểu Tuyết và Trúc Tử cùng với An Tại Đào đi ra.
Mã Diệu và Chiêm Càn Hữu đi theo, luôn miệng muốn dùng xe của mình đưa An Tại Đào về nhưng đều bị hắn từ chối.
Chiêm Càn Hữu và Mã Hiệu có chút buồn bực mà quay về sân, thần sắc không được tốt. Thật vất vả mới có cơ hội tốt như vậy mà không thể nắm lấy. Nhìn thấy vợ chồng An Đại Lực bước ra đón, Mã Diệu liền có chút giận dỗi nói:
- Tôi nói cho anh chị biết, các người thật là mắt chó mà không biết nhìn người. Có một thân thích là khách quý như vậy đến trước cửa, chủ động chúc mừng con trai anh chị, mà anh chị lại chậm trễ không tiếp đón người ta. Hây dà, thật là không xem được.
Chiêm Càn Hữu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn bà xã Tôn Linh, không biết trong lòng đang tính toán việc gì.
Tôn thị do dự một chút, cúi đầu nói:
- Em họ, cậu ấy là...
Mã Diệu oán giận nói:
- Đúng là bó tay với các người mà. Đó là thư ký của Bí thư Thành ủy Đỗ Canh, là tâm phúc của Bí thư. Hơn nữa, cậu ấy lại là con rể của Phó chủ tịch thành phố Hạ. Các người có thấy cô gái mặc chiếc áo màu vàng nhạt kia không? Là thiên kim tiểu thư của Phó chủ tịch thành phố đấy. Các người đúng là có mắt như mù. Tôi không biết nói với các người như thế nào nữa.
Thư ký của Bí thư Thành ủy? Con rể của Phó chủ tịch thành phố Hạ? An Đại Lực và Tôn thị lập tức trợn mắt há mồm. Bọn họ không thể nào ngờ được, mẹ con An Nhã Chi mà họ luôn khinh thường lại lập tức trở thành người cho bọn họ ngưỡng mộ như vậy. Cái tên nghiệt chủng năm đó không ngờ bây giờ lại có tiền đồ như vậy.
Bốn phía truyền đến sự kinh ngạc và thán phục của nhóm thân thích thôn An Cư.
Chiêm Càn Hữu nhướng chân mày, ôn hòa cười với An Đại Lực:
- Tôi nói cho anh rể thế này. Người ta đã đến đây chúc mừng, lại còn tặng phong bao lì xì. Đợi ngày mai, tôi sẽ lái xe chở hai vợ chồng Tiểu Vĩnh đến Tân Hải để cảm ơn, cũng là để cho hai vợ chồng Tiểu Vĩnh biết nhà của thân thích mình ở Tân Hải chứ? Có phải hay không?
An Đại Lực gật đầu, còn Mã Diệu thì cười lạnh:
- Tôi nghĩ hay là thôi đi. Đừng làm cho người ta đuổi mình ra khỏi cửa là được rồi.
Chiêm Càn Hữu cười, nhưng không cho là đúng. Trải qua việc như vậy, tâm trạng của Chiêm Càn Hữu và Mã Diệu trở nên không được tốt. Hai người cùng nhau trở lại bàn, ăn uống qua loa rồi tự mình lái xe quay về. Trên đường về, Chiêm Càn Hữu luôn cân nhắc việc lợi dụng mối quan hệ thân thích, cùng An Tại Đào tạo nên quan hệ như thế nào. Quen biết với An Tại Đào, chẳng khác nào là quen biết với Bí thư Thành ủy Đỗ và Phó chủ tịch thành phố Hạ. Chiêm Càn Hữu bất kể như thế nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Tôn Linh nhìn thấy chồng mình không tập trung tinh thần lái xe thì không khỏi nhắc nhở một câu:
- Ông xã, anh chạy chậm một chút, cẩn thận chứ.
Chiêm Càn Hữu quay đầu sang nhìn vợ mình, đột nhiên tâm tình hưng phấn lên. Y bỗng nhiên nhìn thấy người vợ của mình ngày thường giống như hoa tàn ít bướm nay lại trở nên có chút mê người, mơ hồ còn có vài phần thướt tha. Hạ bộ của gã giống như có một trận lửa đốt, dục vọng không khỏi nổi lên, liền cười ha hả nói:
- Anh nói cho em biết, bên huyện vừa mới mở một phòng tắm hơi. Bên trong có phòng dành cho vợ chồng. Anh và em cùng đến đó đi?
Tôn Linh ngẩn ra, nhận thấy trong giọng nói của Chiêm Càn Hữu có vài phần mờ ám nên mặt không khỏi đỏ lên.
Bốn người An Tại Đào rời khỏi thôn An Cư bằng xe xe buýt. Khi chiếc xe dần dần tiến vào trong thị trấn, tâm tình của An Tại Đào cũng dần bình tĩnh trở lại. Hạ Hiểu Tuyết nhẹ kéo vạt áo hắn, cười nói:
- Ông xã, chúng ta đến đây cũng đã trưa rồi, vẫn chưa ăn cái gì. Trở lại Tân Hải, anh phải mời em và mẹ, Trúc Tử ăn một bữa tiệc lớn.
An Tại Đào gật đầu, quay đầu lại nhìn An Nhã Chi và Trúc Tử.
- Mẹ, sau khi trở về chúng ta đến nhà hàng Hải Thiên ăn lẩu đi. Con nghe nói ở đó có món thịt dê rất ngon.
An Nhã Chi ừ một tiếng, trong lòng vẫn còn chưa bình phục. Bà có chút hối hận khi đến đây. Bà âm thầm thở dài, từng gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ, dối trá, hoặc lạnh lùng nhất nhất hiện ra trước mắt bà. Chiếc xe buýt này dằn xốc quá khiến đầu óc bà có chút choáng vàng, hoa mắt muốn nôn mửa.