Sau khi biết được tin tức này, Hạ Thiên Nông cảm thấy rất tức giận. Trong lòng cũng biết rằng ông tức giận là vì Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Tôn Phúc Lợi có mối quan hệ không tồi với ông. Nguyên ông vốn tưởng rằng Tôn Phúc Lợi sẽ ủng hộ cho ông nhưng không ngờ là ông ta đã đứng cùng một phe cánh với Mông Hổ.
Thạch Thanh cũng cảm thấy tức giận đến nỗi quát tháo inh ỏi ở nhà. Vì muốn lôi kéo Tôn Phúc Lợi mà bà đã không ít lần quan hệ giao lưu với vợ của Tôn Phúc Lợi. Ngày thường qua lại cũng tốn không ít tiền. Nhưng cuối cùng lại không thu được kết quả gì.
Đề cập đến các mối quan hệ ở tỉnh, Hạ Thiên Nông không khỏi thở dài một tiếng. Cha vợ của ông ở Thạch gia đã hoàn toàn xuống dốc. Cho dù mặt dày mày dạn tìm tới một lãnh đạo của tỉnh, người ta cũng không chắc có thể nói một tiếng nào cho cấp dưới của mình. Dù sao thì không phải dựa vào quan hệ bình thường mà có thể làm được.
Nếu lãnh đạo phía dưới của Tỉnh ủy nói rằng đây là ý kiến của lãnh đạo cấp trên thì hiển nhiên Hạ Thiên Nông không thể có một chỗ dựa thực sự vững chắc. Nếu không thì ông cũng sẽ không ngồi mãi cái chức Phó chủ tịch thành phố nhiều năm như vậy.
Thạch Thanh nhìn thấy bộ dạng mặt mày cau có của Hạ Thiên Nông thì không khỏi có chút đau lòng. Bà ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Anh Hạ, không phải anh nói là sẽ đi thăm hỏi Trần Cận Nam một chút sao? Ông ta hẳn sẽ nói giúp được giùm cho anh. Con gái của chúng ta gả cho con trai của ông ấy. Chẳng lẽ ông ấy không thể nói giúp thay cho anh sao?
Hạ Thiên Nông thở dài:
- Thạch à, lần trước anh đến tỉnh một chuyến, chủ yếu là đi thăm hỏi Trần Cận Nam. Nhưng đáng tiếc là người ta lấy cớ đi công tác mà từ chối gặp anh. Sự thật là anh biết ông ấy đang ở tỉnh.
Thạch Thanh hơi chút tức giận nhưng lập tức thở dài một tiếng:
- Sao lại như vậy? Nếu không thì nhờ Tiểu Đào....
Bà còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Thiên Nông trừng mắt. Ông liếc mắt về phía phòng ngủ của Hạ Hiểu Tuyết, nghe thấy Hạ Hiểu Tuyết vẫn còn đang nói chuyện với Mạnh Cúc, lúc này mới cúi đầu nói:
- Việc này sao có thể? Cá tính của con em không biết sao? Nó căn bản không có khả năng đi.
Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết kỳ thật ở trong phòng cũng nghe thấy được Thạch Thanh nói chuyện nhưng Mạnh Cúc hiển nhiên không hứng thú với việc đấu tranh trong quan trường. Mà Hạ Hiểu Tuyết tuy rằng cũng hy vọng cha mình có thể thăng chức nhưng thăng chức một cách thuận lợi. Cô nghĩ cha cô có thể ngồi ở vị trí này cũng tốt hơn là không có gì mà. Dù sao thì cũng đều là Phó chủ tịch thành phố cả.
Nói thật, Hạ Hiểu Tuyết tuy rằng xuất thân trong gia đình làm quan nhưng cô lại không có cái gen làm chính trị như ba của cô Hạ Thiên Nông. Cô căn bản là không nghĩ đến một người làm quan đối với quyền cao chức trọng luôn có sự chờ mong và cuồng nhiệt. Đương nhiên, chức tước cao không chỉ là đạt được quyền lực không thôi mà còn là một loại chiến tích, là một sự công nhận trong kiếp sống làm quan.
Một người thợ xây dựng thì mong muốn được trở thành một kiến trúc sư, thậm chí là người giảng dạy về kiến trúc. Còn Chủ tịch huyện thì muốn lên làm Phó chủ tịch thành phố. Phó chủ tịch thành phố thì muốn lên làm Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố thì muốn lên làm Bí thư Thành ủy. Những mong muốn trên cơ bản đã trở thành một đạo lý trong cuộc sống.
Hạ Hiểu Tuyết lặng lẽ đóng cửa lại, tiếp tục nói chuyện với Mạnh Cúc. Sau khi Mạnh Cúc đến Tân Hải, cô đã xin nghỉ phép vài ngày để ở nhà đưa Mạnh Cúc đi tham quan một vài thắng cảnh ở Tân Hải. Nhưng Tân Hải nhỏ như vậy, một vài thắng cảnh rất nhanh chóng được tham quan xong. Tuy nhiên, cũng không thể để cho người ta ở nhà của mình mà chỉ toàn là ngồi nói chuyện phiếm, nên Hạ Hiểu Tuyết muốn dẫn Mạnh Cúc đi núi Lão Hổ để ăn những món đặc sản thôn quê.
An Tại Đào đang ở ký túc xá của trường Đảng trung ương, gấp rút làm luận văn tốt nghiệp của mình. Nếu một bản thảo bình thường 4000 chữ thì đối với hắn mà nói chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành. Nhưng bản thảo này có quan hệ trọng đại, cho nên cách hành văn của An Tại Đào phải hết sức cẩn thận. Cách dùng từ ngữ và sự logic phải được gọt dũa rồi mới đưa vào. Sau hơn hai ngày phác thảo bản thảo, An Tại Đào tiến hành sửa lại từng câu từng chữ, cố gắng tuyệt đối không để có sự sai sót nhầm lẫn.
Cùng ở một phòng ký túc xá với hắn, cán bộ của cơ quan Thành đoàn thành phố Lục Đảo Trương Hân lại không quá đầu tư cho bản thảo của mình. Anh ta cho rằng chỉ làm cho có mà thôi, chủ yếu là dùng mối quan hệ với cấp trên để chạy chọt. Hơn nữa, nhà của anh ta lại ở thủ đô. Cho nên mấy ngày nay anh ta rất ít khi ở lại ký túc xá.
An Tại Đào ngồi tại bàn sửa lại bản thảo thì một cánh cửa mở ra, Trương Hân bước vào:
- Này, chú em à, cậu ở trong phòng hút thuốc khiến cho cả căn phòng khói mù mịt cả lên. Căn bản là người khác không thể ở được. Cũng may là nhà tôi ở đây, nếu không tôi sẽ không bao giờ cho người nghiện thuốc ở chung.
An Tại Đào cười ngượng ngùng, dúi điếu thuốc đang cầm trong tay, đứng dậy bước đến chào hỏi:
- Anh đã về rồi à? Để em mở cửa sổ thoáng khói. Haha!
Trương Hân cười ha hả. Anh ta tuy tuổi không lớn, chỉ hơn An Tại Đào khoảng hai, ba tuổi, nhưng trong cách cư xử rất khéo léo, biết cách đưa đẩy. Chỉ có điều là con mắt của anh ta với con ngươi hay đảo qua đảo lại khiến cho người khác có cảm giác có chút lỗ mãng, không giống như An Tại Đào, làm cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là sự trầm ổn.
- Thôi đi, tôi cũng quen rồi. Ở Thành Đoàn của chúng tôi, mười người hết chín là nghiện thuốc lá. Tuy nhiên, ngửi khói thuốc lá thì cũng rất có hại.
Trương Hân cười bước đến, cúi đầu nhìn bản thảo của An Tại Đào, kinh ngạc hỏi:
- An Tại Đào, cậu cặm cụi viết bài văn này ư? Đây là bài văn của cậu?
Trương Hân nhìn tiêu đề của bài văn An Tại Đào viết, hít một hơi thật sâu nói:
- “Những thất bại trong hình thức cải cách tài chính và thuế vụ của các doanh nghiệp nhà nước ở Thanh Thành”. An Tại Đào, cậu nghi ngờ điều này ở Thanh Thành?
Phản ứng của Trương Hân đã sớm nằm trong dự kiến của An Tại Đào. Hắn cười nói:
- Cũng không thể nói là nghi ngờ, chẳng qua là quan điểm của cá nhân tôi mà thôi.
Trương Hân lắc đầu:
- Chú em à, chúng ta dù sao cũng học cùng một khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, lại chung một phòng. Tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, hình thức cải cách ở Thanh Thành dù gì cũng là do lãnh đạo ở trung ương tán thành đưa vào làm thí điểm. Tuy rằng trong vài năm nay đã có không ít điều tiếng, nhưng cũng không ai dám đứng ra công khai phản đối. Tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng viết lại một bản mới. Dù sao thì đây cũng chỉ là một bản thảo, sẽ sửa lại nhanh thôi.
An Tại Đào cũng không nói gì, lấy lại bản thảo của mình.
- Tôi không nghi ngờ những hình thức ở Thanh Thành. Tôi chỉ là nói lên quan điểm của mình mà thôi.
- Đúng là cổ hủ mà, cậu sẽ phải chịu thiệt đó. Làm chính trị không giống như phóng viên các cậu viết bài, không thể trực tiếp yêu cầu cái này cái nọ. Thôi đi, nếu như cậu không nghe thì tôi cũng không muốn nói nữa. Được rồi, chúng ta sắp kết thúc khóa học. Hôm nay mọi người đi ăn một bữa cơm đi, thuận tiện cũng giới thiệu một người cho cậu biết, cũng là học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Người đó cũng làm phóng viên giống như cậu và là bạn học cũ của tôi.
An Tại Đào giật mình, mở miệng hỏi:
- Không phải là phóng viên Lưu Ngạn của nhật báo Kinh tế chứ?
Trương Hân có chút kinh ngạc:
- Hai người quen biết nhau à?
An Tại Đào cười ha hả nói:
- Đã gặp qua vài lần nên cũng có thể gọi là quen.
Ngoài cổng của trường Đảng Trung Ương có một quán bán thịt dê, quy mô tuy không lớn lắm nhưng người đến ăn rất nhiều. Trương Hân cùng với An Tại Đào đến quán thịt dê, Lưu Ngạn đã chờ sẵn trong đó. Cô dường như sớm biết sẽ có An Tại Đào nên không ngạc nhiên lắm. Ba người ngồi xuống, trên bàn bày một cái nồi, một ít rau xanh và một dĩa thịt dê nghe nói là được nuôi ở nội mông đại thảo nguyên. Trương Hân bật cười ha hả:
- Vốn muốn giới thiệu hai người với nhau vì dù sao hai người cũng cùng một ngành, nhưng không ngờ là hai người đã biết nhau từ trước. Xem ra thì việc tôi làm hơi bị thừa rồi.
Khóe miệng Lưu Ngạn hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn An Tại Đào.
- Trương Hân, bữa cơm này tôi mời. Tôi đã sớm muốn mời phóng viên An dùng một bữa cơm. Phóng viên An, tuy rằng quan điểm của tôi với bài báo của anh không giống nhau. Nhưng dù sao anh cũng có ơn cứu mạng tôi. Tôi suốt đời này sẽ không quên đâu. Tôi xin mời anh một ly.
Lưu Ngạn phóng khoáng uống cạn một hơi.
An Tại Đào bất đắc dĩ cười uống cạn ly rượu. Bình thường thì hắn không uống được rượu. Chỉ một ly thôi thì trong bụng sẽ nóng như lửa đốt, rất là khó chịu.
Trương Hân kinh ngạc hỏi:
- Chú em, giữa cậu và Lưu Ngạn mà cũng có chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” như thời xưa sao? Haha, nói cho tôi nghe một chút xem nào?
An Tại Đào chỉ cười mà không nói gì. Lúc này, điện thoại di động trong túi Lưu Ngạn reo lên. Cô móc ra chiếc điện thoại còn mới bật nút nghe. Khi nghe điện thoại, cô liền nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nghe tiếp câu chuyện của đối phương, liền tắt máy ngay.
Nhìn sắc mặt không được tốt của Lưu Ngạn, Trương Hân cười nói:
- Lưu Ngạn, lại là cái tên tiểu tử kia à? Tôi nói rồi, cái tên tiểu tử này cũng được đấy, theo đuổi cô là theo đuổi liền. Tuy nhiên, cậu ấy so với cô nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, tôi thấy cặp chị em luyến ái này khó mà thành lắm.
Lưu Ngạn và Trương Hân hiển nhiên là rất quen thuộc với nhau nhưng do sự có mặt của An Tại Đào ở đây, Lưu Ngạn không muốn nói nhiều, chỉ hừ một tiếng rồi cúi đầu vào nồi thịt dê.
Bữa cơm này tuy không thú vị lắm nhưng nói chung thì không khí cũng vẫn được. Chỉ có điều là Trương Hân trong lúc vô tình đã nói đến nội dung bản thảo của An Tại Đào. Lúc này Lưu Ngạn mới vểnh lỗ tai lên nghe thì nghe thấy rằng An Tại Đào đi ngược lại chủ trương của chính mình nên trong lòng cũng có chút khó chịu. Cô liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái:
- Phóng viên An xem ra đã chuẩn bị luận chiến với tôi. Sao anh lại nói tôi đá hậu anh? Rõ ràng là chuyện tốt nhưng anh lại muốn làm ngược lại. Tuy nhiên, đừng trách là tôi không nhắc nhở anh. Lúc trước thì anh có thể làm hài lòng Bí thư Thành ủy Tân Hải nhưng lần này thì anh chọc vào tổ ong vò vẽ đấy nhé.
An Tại Đào không cho là đúng, chỉ lắc đầu cười.
- Phóng viên Lưu tại sao lại nói như vậy? Tôi chỉ là luận sự, chứ không nhắm vào phóng viên Lưu. Về phần viết bài lên án việc nịnh bợ lãnh đạo, tôi lúc này không cần phải giải thích gì cả. Đề ra quan điểm của bản thân, cùng lắm là đi theo đằng sau phóng viên Lưu mà nói rằng” Xin chào, tất cả mọi người đều rất tốt!”
Lưu Ngạn ngẩn ra, thầm nghĩ rốt cuộc hắn là người như thế nào? Nếu nói hắn là người trời sinh a dua, nịnh hót thì hắn không thể không biết nặng nhẹ. Phải biết rằng trình bày quan điểm khác với đề xuất của Thanh Thành thì có khả năng khiến cho chính trị xảy ra rủi ro nhưng hắn lại cố tình làm như thế. Chẳng lẽ hắn muốn muốn đối nghịch với mình. Như vậy, hắn….? Chẳng lẽ hắn…?