Trần Phong làm việc thật đúng là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, Cao Hải giữa trưa gọi điện thoại, buổi chiều 3h, đoàn người đã tới phố Bắc Đại. Bên cạnh Trần Phong chỉ có Cao Hải và thư ký cùng đi, cũng không thông báo cho quận mà hoàn toàn trong trạng thái tùy tiện, cũng không xuất động tin tức truyền thông. Sở Tử Cao là người nhận xây dựng quảng trường thư giãn, cũng bị Trần Phong điểm danh cùng đi, khiến Sở Tử Cao mừng rỡ tìm không thấy Đông Tây Nam Bắc, cũng quên sạch việc Trần Phong không gọi truyền thông đi theo phỏng vấn, tận hết sức lực đi theo sau, bất cứ lúc nào cũng chờ Thị trưởng Trần hỏi han.
Trần Phong 48 tuổi, không có dáng người béo mập như đàn ông trung niên bình thường, tóc không dài, mặt dài mắt to, phi thường giỏi giang, nhất là đôi mắt rất có thần, khi nhìn người, ánh mắt cực kỳ linh hoạt, sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Ông ta chắp tay sau lưng, đi nhanh như bay, dạo một vòng quanh quảng trường thư giãn, sau đó đứng ở trung tâm quảng trường, nhìn về phía con đường đối diện, vừa lúc nhìn thấy một mảng xanh hóa bên bờ sông Bách Tính, có mấy chiếc ghế băng, còn có hai ngôi đình nhỏ, xanh tươi mát dịu, du khách nhàn nhã, và quảng trường thư giãn vừa lúc phối hợp với nhau, hiện ra vẻ đẹp hài hòa.
Trần Phong gật đầu, tay phải vẽ một vòng trên không trung:
- Lão Sở, quảng trường thư giãn xây dựng không tồi, chẳng những bố cục hợp lý, ý tưởng thiết kế cũng rất sáng tạo, hiếm thấy, phi thường hiếm thấy, hẳn là không phải sản phẩm của Viện quy hoạch nhỉ? Thiết kế của Viện Quy hoạch luôn quá mức bảo thủ, không đủ cách tân, mà quảng trường này của ông lớn mật cách tân, rất nhiều chỗ mới nhìn không thấy có đạo lý nhưng phải đích thân tới mới có thể cảm nhận được chỗ tốt trong đó. Không đơn giản, rất giỏi!
Được Thị trưởng Trần khích lệ trước mặt mọi người, lại trực tiếp xưng hô mình là "lão Sở", Sở Tử Cao sống đã hơn 40 tuổi nhưng hôm nay lần đầu tiên cảm giác mê muội như đang say, dưới chân mềm nhũn như đứng trên mây, hạnh phúc không biết đông tây nam bắc gì nữa, suýt nữa không đi nổi, lật đật đi tới trước mặt Trần Phong, cười như địa chủ được mùa:
- Thị trưởng Trần thật lợi hại, quả thực như thần, ánh mắt thật chuẩn, liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ khác thường của quảng trường thư giãn. Không dối gạt ngài, quảng trường thư giãn là tôi cố ý tìm người thiết kế...
- Là chuyên gia nào thiết kế? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trần Phong hứng thú hỏi. Cách thiết kế đầy thực dụng và mới mẻ của quảng trường thư giãn khiến ông ta cảm thấy tò mò, bởi vì trong quá trình cải tạo thôn nội đô, ông ta cũng đã làm quen với không ít chuyên gia quy hoạch. Tuy nhiên khiến ông ta thất vọng chính là các chuyên gia đó đều phi thường bảo thủ, không chịu thay đổi cách suy nghĩ, không đưa ra được ý kiến gì có giá trị trong việc cải tạo thôn nội đô, đa số người còn không bằng người thường như ông ta, khiến ông ta rất bất mãn.
Không ngờ một quảng trường thư giãn nho nhỏ cũng có những ý tưởng thiết kế rất độc đáo lý thú, hoa cỏ tôn lên nhau, ghế dài nghỉ ngơi, các bố trí cảnh điểm rất vừa khéo, không tự mình đi tới không thể cảm nhận được điểm hay của thiết kế đó. Điều này khiến ông ta mừng rỡ, đồng thời không kìm nổi cảm thán, ai bảo thành phố Yến không có nhân tài phương diện thiết kế?
Sở Tử Cao thừa dịp Trần Phong không chú ý, lặng lẽ lui về phía sau một bước, lén liếc Cao Hải một cái, thấy Cao Hải làm bộ không nhìn thấy mình, ánh mắt nhìn về phía mảng xanh hóa đối diện. Trong lòng y rất rõ ràng ý tứ của Cao Hải, quảng trường thư giãn là do y bỏ vốn thiết kế, việc mời người thiết kế là quyền của y, hoàn toàn là quyết định của bản thân y, không có quan hệ gì tới Cao Hải cả.
Thị trưởng khích lệ, Cao Hải không tranh công, trong lòng Sở Tử Cao khá cảm kích Cao Hải. Kỳ thật y không biết là Cao Hải không muốn khiến Trần Phong suy nghĩ sâu xa, không muốn vì hắn giới thiệu Hạ Tưởng cho Sở Tử Cao thiết kế quảng trường thư giãn mà khiến Trần Phong cho rằng hắn thích nhúng tay lung tung.
- Không phải chuyên gia, là một sinh viên mới tốt nghiệp một năm, tên là Hạ Tưởng....
Sở Tử Cao nhớ Hạ Tưởng rất kỹ, chủ yếu là cũng cho rằng Hạ Tưởng khẳng định rất có tiền đồ, cho nên tận hết sức lực khen ngợi Hạ Tưởng, cuối cùng còn nói:
- Vốn bãi đất trống đối diện vẫn bị người vứt rác bừa bãi, suýt nữa biến thành bãi rác, Hạ Tưởng liền đề nghị tôi san phẳng, dọn sạch, sau đó trồng cây cỏ, làm thành một mảng xanh hóa... Dù sao mặc kệ là quảng trường thư giãn hay là mảng xanh hóa đối diện, tất cả đều là chủ ý của cậu ta.
- Mới 23 tuổi, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chàng trai này không đơn giản, có đầu óc, hậu sinh khả úy!
Trần Phong quay đầu lại nói với thư ký đi theo:
- Có cơ hội bảo các chuyên gia Viện quy hoạch cũng đi thăm một chút, nhìn thiết kế của một thanh niên 23 tuổi so với trình độ bọn họ là cao hay là thấp?
Thư ký của Trần Phong là Giang Thiên vội vàng rút sổ tay ra ghi lại.
Khiến Sở Tử Cao thất vọng chính là, Trần Phong thị sát quảng trường thư giãn xong liền trực tiếp lên xe, khiến tính toán mời Thị trưởng Trần tới Sở Phong Lâu ăn cơm bị thất bại. Y hưng phấn muốn gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, nói cho hắn tin tức tốt này mới phát hiện lúc trưa nhận được điện thoại của Cao Hải, hưng phấn quá ném hỏng di động mất, mà số điện thoại của Hạ Tưởng lại chỉ lưu trong di động, khiến y luôn mồm kêu xui xẻo, không thể là người đầu tiên thông báo tin tốt cho Hạ Tưởng, bỏ lỡ mất cơ hội kéo gần thêm quan hệ.
Hôm nay Cao Hải cũng rất kinh ngạc vì Trần Phong đột nhiên bốc đồng muốn tới thị sát quảng trường thư giãn. Tuy nhiên sau khi kinh ngạc qua đi, thấy Trần Phong cực kỳ tán thưởng thiết kế quảng trường thư giãn của Hạ Tưởng, Cao Hải rất mừng rỡ. Hạ Tưởng thật đúng là không đơn giản, khiến Thị trưởng Trần luôn nghiêm khắc cũng phải khen ngợi mấy câu. Phải biết rằng, Trần Phong luôn rất ít khi khen ai, cho dù khen một người cũng chưa từng khen không dứt miệng ngay trước mặt người khác như vậy.
Tuy nhiên trong lòng Cao Hải biết rõ, Trần Phong cực lực khích lệ Hạ Tưởng, thậm chí còn đề xuất muốn các chuyên gia phương diện quy hoạch tới thăm quảng trường thư giãn, không phải là bắn tên không đích, mà là gần đây trong quá trình cải tạo thôn nội đô, ông ta đang gặp phải lực cản trước giờ chưa từng có.
Không chỉ áp lực đến từ tỉnh, ngay cả các chuyên gia quy hoạch ở thành phố cũng không khiến Trần Phong bớt lo. Chẳng những các phương án thiết kế không làm ông ta hài lòng, hơn nữa trong phương án còn rất nhiều đường cụt, ngõ cụt, rất lạc hậu. Điều này khiến Trần Phong rất căm tức, sau lưng không ít người mắng mấy người Trần Phong là bảo thủ, thậm chí toàn bộ thành phố Yến cũng không có chuyên gia nào ra hồn.
Bởi vì việc cải tạo thôn nội đô đề cập tới các mặt lợi ích, Trần Phong phải chịu đựng áp lực thế nào thì trong lòng Cao Hải biết rất rõ. Thành phố Yến có hơn 30 thôn nội đô to nhỏ trong thành, hiện tại đã giải phóng mặt bằng được khoảng một nửa, rất nhiều người đều khuyên Trần Phong nên làm chậm rãi, bất cứ việc gì cũng không thể làm một lần là xong, phải chừa lại chút đường sống. Hiện tại cải tạo được một nửa thôn nội đô đã là cục diện trước giờ chưa từng có ở thành phố Yến. Có thể hoãn lại hai năm, xây dựng xong toàn bộ khu vực thôn nội đô đã giải phóng mặt bằng, sau đó lại cải tạo nốt nửa số thôn nội đô còn lại cũng không muộn. Ít nhất cũng có thể dùng những khu vực đẹp đẽ mới xây làm tấm gương, khiến các thôn dân tử thủ của các thôn nội đô kia biết sau khi cải tạo thành công, bọn họ sẽ nhận được lợi ích lớn tới mức nào.