Đối với Đỗ Song Lâm mà nói thì có một cơ hội khiến Trương Tín Dĩnh phát điên, sao y có thể bỏ qua? Khi không được Lý Đinh Sơn nhắc từ trước, y có thể chủ động đề bạt Trương Tín Dĩnh, đây là biểu hiện trí tuệ chính trị, hơn nữa cái tát kia cứ thế mà ăn sao? Đương nhiên đây cũng là kết quả mà Hạ Tưởng lén giao tiếp với Đỗ Song Lâm. Hạ Tưởng coi như đoán được tính cách của Đỗ Song Lâm. Đỗ Song Lâm xuất thân là giáo viên, có khí khái, ít nhất ngoài mặt sẽ xử lý một chuyện làm cho người ta không thể tìm ra sơ hở. Tên này tuy có thủ đoạn, cũng có chút tâm tư nhưng không dám làm quá đáng. Cho nên hắn hiểu nếu để Đỗ Song Lâm đứng bên Lý Đinh Sơn, công khai chống đối đám người Lưu Thế Hiên là không có cửa. Nhưng nếu Lý Đinh Sơn ra mặt khiến Đỗ Song Lâm có thể làm người tốt, đồng thời lại có thể thầm đâm Trương Tín Dĩnh một phen, cũng có thể xả giận với Trương Thục Anh đáng ghê tởm kia, còn có thể làm Lưu Thế Hiên có nỗi khổ không nói thành lời, y đột nhiên sẽ lập tức đồng ý.
Hạ Tưởng đúng là bởi vì thấy Đỗ Song Lâm muốn đối phó với Trương Tín Dĩnh nên làm vậy. Về phần Đỗ Song Lâm và Trương Thục Anh còn có ân oán nào khác không thì tạm thời hắn không cần hiểu rõ. Dù sao hắn cũng có đủ thời gian phân tích triệt để từng người mà.
Tối Hạ Tưởng và Ngô Anh Kiệt ăn uống vui vẻ. Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng giành trước đi thanh toán. Ngô Anh Kiệt là thường vụ, Chánh văn phòng Huyện ủy, đối phương chủ động mời hắn ăn cơm đã là tỏ thái độ rồi. Hắn nếu làm Ngô Anh Kiệt trả tiền thì có nghĩa cái đuôi vểnh lên quá cao. Vấn đề thái độ không được có sự sơ hở, chỉ cần đến lúc quan trọng Ngô Anh Kiệt đồng ý ra mặt thì chút tiền cơm có đáng gì? Hơn nữa sự nhiệt tình của Ngô Anh Kiệt làm Hạ Tưởng thầm than thở đây là nhân tài vì đối phương là thường vụ mà có thể hạ thấp mình như vậy.
Hai ngày sau Hạ Tưởng không nhận được tin trên Bắc Kinh, cũng không nghe thấy tin Trương Tín Dĩnh tìm Đỗ Song Lâm gây rối. Nhưng hắn lại đợi được Phùng Húc Quang đến. Làm cho Hạ Tưởng không ngờ đó là Phùng Húc Quang không chỉ đến một mình, còn mang theo cả Tiếu Giai.
So sánh với lần trước thì Tiếu Giai gầy hơi, cằm nhọn hơn, thêm đôi mắt lúng liếng, thân hình đầy quyến rũ của cô đứng trước mặt làm người ta không nhịn được thấy thương tiếc. Hạ Tưởng thầm lắc đầu, đúng là yêu tinh quyến rũ chết người không đền mạng. Tiếu Giai đúng là một cô gái quyến rũ tận xương tủy.
Phùng Húc Quang đến nhanh như vậy không làm Hạ Tưởng kinh ngạc mấy. Hắn biết đối phương là người làm ăn nên rất quyết đoán. Chẳng qua hắn không ngờ Tiếu Giai lại cùng Phùng Húc Quang đến Huyện Bá. Khi hắn thấy Tiếu Giai cười hì hì xuống xe theo Phùng Húc Quang, vẫy tay phải với hắn. Trên cổ tay phải đeo sợi dây màu đỏ, trên sợi dây còn có một chiếc răng bạc rất khéo léo. Tay cô vung lên khiến chiếc chuông kêu leng keng làm cho hắn ngẩn ra. Hắn đột nhiên nghĩ tất cả cảnh trước mặt đều là trong cơn mơ.
Tiếu Giai đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đột nhiên nhớ tới buổi ân ái đêm đó nên miệng lưỡi khô khốc mà nói:
- Sao em lại đến đây?
Mặt Tiếu Giai đỏ lên vì không quá thích ứng với không khí vùng cao nguyên cao hơn mặt nước biểu nhiều, hai mắt như có sương mù nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng. Hạ Tưởng có cảm giác cả người bị ánh mắt của Tiếu Giai bao phủ, rơi vào trong mây mù và không thể thoát ra.
- Nhìn anh ngẩn ra kìa, không biết vui mừng vì gặp Tổng giám đốc Phùng, hay là không ngờ em sẽ đến, sợ em làm hỏng chuyện tốt của anh và Tổng giám đốc Phùng?
Tiếu Giai thấy Hạ Tưởng không hề ngạc nhiên như cô nghĩ liền cố ý nói hắn. Uổng công cô ngày đêm nghĩ về hắn, hắn lại ít gọi điện cho cô, hơn nữa hình như chưa từng nói lời yêu đương nào cả.
Hạ Tưởng thấy Phùng Húc Quang cười cười đứng bên, nháy nháy mắt với mình làm hắn có chút xấu hổ. Lần trước khi hắn giới thiệu Tiếu Giai với Phùng Húc Quang thì chỉ nói là đồng nghiệp cũ, không nói có quan hệ gì đặc biệt cả. Cảnh vừa rồi đã bị Phùng Húc Quang thấy, không cần nói thì ai cũng có thể nhìn ra Tiếu Giai đang làm nũng và nhớ về hắn.
- Sao không báo trước cho anh đã đột nhiên tới rồi? Định đột nhiên tập kích sao? Ông anh cũng đúng là, dẫn Tiếu Giai đến cũng phải báo cho em trước một tiếng chứ, để em tắm rửa trước hay gì đấy. Nếu không với hình ảnh này mà đi ra gặp người thì quá mất mặt.
Hạ Tưởng không muốn tỏ vẻ quá thân mật với Tiếu Giai trước mặt người khác nên đành lấy cớ trêu Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang ho khan một tiếng, đóng cửa xe Audi lại, châm một điếu thuốc lá rồi nói:
- Đột nhiên có quyết định, tôi định đi thì Tiếu Giai mới quyết định muốn đi theo, còn dặn tôi không được lộ tin. Tiếu Giai rất lợi hại, tôi sợ cô ấy nên sao dám không nghe lời? Chẳng qua nói thật đó Hạ Tưởng, Tiếu Giai không giúp tôi quản lý siêu thị Giai Gia đúng là tổn thất quá lớn. Trên đường tôi đã không ngừng đề nghị với cô ấy, rất thú vị đó. Tôi lần đầu tiên phục một người phụ nữ, không là một cô gái, một cô bé nhỏ hơn tôi chục tuổi, đơn giản là có đầu óc giỏi.
Phùng Húc Quang nói chuyện vài câu liền nhắc đến việc kinh doanh. Y đúng là luôn suy nghĩ việc Tiếu Giai không đồng ý gia nhập siêu thị Giai Gia, luôn muốn cô thay đổi ý đồ.
- Hạ Tưởng, hay là chú khuyên Tiếu Giai, bảo cô ấy gia nhập siêu thị Giai Gia. Tôi chia cho cô ấy 1% cổ phần.
Phùng Húc Quang vừa nói vừa cười cười xấu xa với Hạ Tưởng, sau đó lại quay đầu lại nhìn phản ứng của Tiếu Giai.
Tiếu Giai nháy mắt, nũng nịu nói:
- Được đó Tổng giám đốc Phùng. Hay là tôi làm trợ lý của anh, mỗi ngày ở bên anh. Đi qua đi lại trước mắt chị dâu, anh đồng ý không?
Phùng Húc Quang cũng không chịu được sự quyến rũ của Tiếu Giai, y run lên nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Trợ lý thì thôi. Để vợ tôi thấy tôi có trợ lý như vậy thì không giết tôi mới lạ. Bỏ đi, không muốn vào siêu thị Giai Gia thì thôi, đỡ làm cô đến công ty chúng tôi sẽ hại đám thanh niên công ty cả ngày ngây ngô, làm thế nào mà công tác được?
Y thân thiết ôm vai Hạ Tưởng rồi nói:
- Đi ăn thôi, đói chết mất, vừa ăn vừa nói chuyện, để anh nghe tư tưởng kỳ diệu của chú.
Thị trấn Huyện Bá không lớn, không có mấy nhà hàng lớn. Hạ Tưởng ngồi trong xe Audi, chỉ Phùng Húc Quang đến nhà hàng hôm trước hắn ăn cùng Ngô Anh Kiệt, tên là Lạc Anh Tuyển. Hạ Tưởng phát triển ở thành phố Chương Trình cũng vậy, Huyện Bá cũng vậy, tuy không giàu nhưng có một điểm thú vị đó là tên nhà hàng đều được đặt rất nho nhã. Mới đầu hắn đến chỗ ăn mà Hồ Tăng Chu nói ở thành phố Chương Trình gọi là An Định Uyển – Tử Khí Các thì còn nghĩ Hồ Tăng Chu đây là học đòi văn vẻ. Nhưng sau khi đến Huyện Bá thì hắn mới phát hiện tất cả các nhà hàng Huyện Bá, cho dù là mấy cửa hàng buôn bán đồ dùng sinh hoạt đều đặt tên dễ nghe có ý thơ.
Khí hậu một nơi nuôi ra người nơi đó, lời này không sai.
- Ông anh, anh mua xe Audi này từ bao giờ thế, không phải đang thiếu tài chính sao?
Hạ Tưởng ngửi xe thấy toàn mùi mới, lại thấy Phùng Húc Quang lái xe không quá thạo nên đột nhiên nhớ lần trước xe của đối phương hình như là xe Santana
- Mượn thôi.
Phùng Húc Quang cũng không giấu Hạ Tưởng, đỗ xe xong liền nói:
- Bây giờ không phải là lúc mua xe tốt, có tiền dư dả còn không bằng đầu tư, mua Audi gì chứ? Tôi mượn một người bạn. Xe đểu kia của tôi đi đường dài không được, rất mệt. Lại nói đi Audi đến đây bàn chuyện làm ăn, cũng phải có thứ làm mặt tiền chứ?