Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người đẩy, đúng là đạo lý đối nhân xử thế cực kỳ đặc sắc, Quốc Hoa Thụy đã kịp thời quay lưng trước khi Nha Nội thất thế, phù hợp với tính cách của gã.
Hạ Tưởng cũng không cự người ngoài ngàn dặm, cười ha hả:
- Được, được, tôi nghe đây.
Quốc Hoa Thụy nhận thấy Hạ Tưởng không có ý chối từ nên lại càng thêm can đảm:
- Cảm ơn chủ tịch Hạ đã tin tưởng, mấy năm nay tôi đi theo Nha Nội nên không ưa những gì ông ta làm…
- Thế này nhé…
Hạ Tưởng cười ha hả, ngẫm nghĩ:
- Hoa Thụy, giờ tôi rất bận, có việc gì cứ trao đổi trực tiếp với Dương Uy nhé.
Quốc Hoa Thụy hơi tự ái, Hạ Tưởng không trực tiếp nghe gã báo cáo, hiển nhiên là khinh thường gã nhưng suy cho cùng, gã và Hạ Tưởng đâu có giao tình gì, người ta đường đường là chủ tịch tỉnh lại đang là lực lượng hậu bị trổi dậy nhanh chóng, làm gì có thời gian mà nghe gã báo cáo về những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi của Nha Nội.
Mọi việc đều phải suy xét về lâu dài sau này là tốt nhất, chỉ cần chủ tịch Hạ đồng ý nhận gã thì lương hưu tuổi già không đáng lo ngại. Đầu năm nay, thật khó khăn, ai cũng chẳng muốn già cả, chứ sống mà chỉ dựa vào mấy ngàn hưu trí thì đúng là thời buổi cùng cực, thật là đáng sợ.
Đúng là Hạ Tưởng quá lợi hại, nắm được vấn đề dưỡng lão chẳng những khiến cho người bên Nha Nội tan rã, ngay cả Quốc Hoa Thụy cũng lâm trận phản chiến có thể thấy dưỡng lão đúng là chuyện lớn, ngay cả những người chức cao vọng trọng như Nha Nội và Quốc Hoa Thụy cũng không dám phớt lờ huống hồ là bách tính mỗi ngày đều phải tính kế sinh nhai?
Theo sắp đặt bước đầu của Hạ Tưởng là tối nay sẽ về thành phố Yến, trước là gặp mặt đám người Bành Vân Phong, thảo luận chi tiết hơn một chút, vì, ngày mai sẽ mở đại hội.
Sau khi chia tay Nha Nội, Hạ Tưởng về nhà họ Ngô gặp mặt Liên Nhược Hạm rồi cùng cô đến thành phố Yến, nhưng cô tay dắt tay bồng cũng có phần bất tiện, trước tiên phải thu xếp cho Liên Hạ và Liên Tâm, đúng lúc khởi hành, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên.
Nhận điện thoại của Phó Tiên Tiên chẳng có gì là lạ, nhưng lạ là không ngờ Phó Tiên Tiên lại đang ngồi cùng với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm.
Tính cách của Phó Tiên Tiên như ngựa thần lướt gió tung mây: cô ta giữ mối quan hệ bình thường với tất cả mọi người cho dù đó là Quý Như Lan, Nghiêm Tiểu Thì hay là Cổ Ngọc, mối kết giao giữa họ bình thường như nước, có thể nói, cô hoàn toàn tự do ở vòng ngoài giữa những người phụ nữ quanh Hạ Tưởng.
Mối quan hệ giữa Nghiêm Tiểu Thì và Quý Như Lan khá tốt, sau này cô cũng thân thiết với Cổ Ngọc, trở thành mẹ nuôi của con trai Cổ Ngọc mà những năm tháng sau này Quý Như Lan và Lý Thấm cũng thiết lập được tình bạn mật thiết không thể tách rời.
Mối quan hệ thân tình mật thiết giữa Vệ Tân và Tống Nhất Phàm như chị em.
Dường như chỉ có một mình Phó Tiên Tiên là giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Nhưng may mà Phó Tiên Tiên thân là đại tiểu thư nhà họ Phó vừa không cô đơn cũng chẳng thiếu thân tình, mình cô một cõi cũng không sao khiến Hạ Tưởng lo lắng được, điều Hạ Tưởng không ngờ là sao cô lại ngồi cùng Vệ Tân và Tống Nhất Phàm?
- Anh ngạc nhiên thế sao?
Phó Tiên Tiên đoán biết Hạ Tưởng rất kinh ngạc, cười nói:
- Anh ngạc nhiên cũng phải thôi, sau này em còn làm nhiều việc khiến anh ngạc nhiên hơn nữa. Đừng có xem thường em, em luôn luôn cất giấu bản lĩnh thật sự của mình mà.
Hạ Tưởng cười hì hì:
- Anh sẽ chờ một ngày em cho anh thấy bản lĩnh thật sự.
- Không cần đâu, bây giờ anh đến đây là được, em, Vệ Tân và Nhất Phàm đợi anh ở biệt thự Tây Sơn.
Vừa dứt lời, Phó Tiên Tiên liền ngắt máy.
Đùa trò gì thế này, nhà họ Ngô cách biệt thự Tây Sơn một quãng, nếu mà tới đó cũng phải mất ít nhất hơn một tiếng, Hạ Tưởng nhìn đồng hồ tay, còn chưa nói, Liên Nhược Hạm đã mở miệng.
- Lại em nào hẹn gặp anh?
Mở miệng ra là giễu cợt.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ buông tay:
- Em nào chứ, công việc thôi, thành viên tổ chức kinh tế…
- Dù sao cũng quá quen với việc anh nói dối không máy mắt rồi.
Liên Nhược Hạm nhéo Hạ Tưởng một cái, không đau cũng không quá đau:
- Không phải em lo cho anh đâu mà là muốn cảnh cáo anh, sau này anh là người phải lo việc lớn, không cần vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, phải đứng thẳng đứng đường hoàng thì mới có thể xử lý chu toàn mọi việc được.
Nếu như mấy câu nói trước là khá khéo léo và rất mực độ lượng thì câu cuối cùng chính là khẩu khí của hoàng hậu nương nương, xử lý chu toàn mọi việc? Giống như là Hạ Tưởng cần đối xử bình đẳng với những người phụ nữ của mình mà không được thiên vị một ai.
Đương nhiên, lý giải thành bảo Hạ Tưởng đối đãi bình đẳng với mỗi một thành viên tổ chức kinh tế cũng được, tóm lại một câu, Liên Nhược Hạm ám chỉ chính là nhắc nhở Hạ Tưởng nên thu lại được rồi, lại không khiến Hạ Tưởng quá mức khó chịu
Hạ Tưởng cười ha hả, ôm Liên Nhược Hạm:
- Nếu là thời cổ đại em sẽ là cô bồ nhí đáng kính nhất.
- Thôi đi, anh là bồ nhí thì có.
Liên Nhược Hạm cười mắng một câu.
- Nếu là thời cổ đại em còn không có danh phận gì sao? Ít nhất phải là một danh phận nagng với vợ cả.
- Ha ha ha.
Hạ Tưởng cười lớn.
- Không đúng, nếu là thời cổ đại em sẽ là Liên Quý phi của trẫm.
- Vậy nếu như chẳng may hoàng hậu ốm chết thì em có phải là hoàng hậu đường đường chính chính không?
Liên Nhược Hạm cười ác ý, cố ý nói với một giọng trầm trầm.
- Thôi đi, trò cung đình xem nhàm rồi, hậu cung trong hoàng thất nơi nơi đều có những lục đục như thế?
Hạ Tưởng vui vẻ, Liên Nhược Hạm vẫn là Liên Nhược Hạm của năm xưa dám yêu dám hận dám làm dám chịu, mười mấy năm rồi vẫn luôn ôm trong mình mối tình đầu không đổi.
- Được rồi, nếu hẹn với giai nhân thì mau đi đi. Em sẽ không đến thành phố Yến cùng anh đâu, em đi trước đây, em muốn gặp Lý Thấm trước đã để thương lượng một chút chuyện.
Liên Nhược Hạm đập đập vào vai Hạ Tưởng, vô cùng rộng lượng:
- Coi như anh thành thật không như những người khác, số của gái thì lưu thành lãnh đạo cấp trên, số của em ba là Thị trưởng, em tư là Bí thư tỉnh ủy, Thị trưởng và Bí thư mà gọi tới thì tới ngay cả bà xã cũng cổ vũ chồng khẩn trương đến gặp lãnh đạo để báo cáo công tác, còn khích lệ ông xã cố mà làm cho tốt…
Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm giễu cho tới nỗi không thể nói được gì, chỉ có thể ha hả cười mãi không ngừng.
Liên Nhược Hạm đến thành phố Yến trước một bước, theo sau, Hạ Tưởng tới chào ông cụ và Ngô Tài Dương, sau đó đến thẳng biệt thự Tây Sơn.
Lần trước, Hạ Tưởng cùng đến xem căn biệt thự với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, dưới sự giám sát của Vương Chi Chí, một tháng sau ngôi biệt thự đã tu sửa xong và được đưa vào sử dụng. Sự biết ơn của Vương Chi Chí dành cho Hạ Tưởng không thể diễn tả nổi bằng lời, ông ta đã dốc toàn bộ tình cảm của mình vào căn biệt thự này khiến cho tốc độ tu sửa không những nhanh chóng mà còn sử dụng toàn những vật liệu thân thiện với môi trường.
Cốt lõi nhất chính là Vương Chi Chí không nhận bất cứ một xu nào.
Vệ Tân vốn muốn qua một thời gian nữa mới dọn về ở, cô ta và Hạ Tưởng đều là người hoài niệm, nhà cũ khó quên. Nhưng Tống Nhất Phàm lại có lòng muốn cô dọn tới, lại bị sự háo hức của Tống Nhất Phàm mời gọi, Vệ Tân đã đồng ý.
Nhà mới quả thật khá tốt, có ban công rộng rãi, có hồ bơi, trước sau đều có hoa viên lại thêm hòn non bộ, không khí trong lành, quả đúng là một vùng đất trù phú phong thủy tốt dễ thích nghi
Vệ Tân rất vui vẻ!
Hạ Tưởng tới biệt thự Tây Sơn, gõ cửa phòng Vệ Tân nhưng người mở cửa là Phó Tiên Tiên.
Vừa thấy Hạ Tưởng Phó Tiên Tiên đã nhăn nhó:
- Sao, không ngờ là em à? Không ngờ em lại đến đây mà lại còn có thể làm bạn với Vệ Tân và Tống Nhất Phàm chứ gì? Nói cho anh hay, bản lĩnh em khá mà chỉ là anh không biết thôi.
Hạ Tưởng chịu thua.
- Có ai nói bản lĩnh em nhỏ đâu, không phải người câm cũng đâu cần phải líu ra líu ríu đến để chứng minh đâu.
- Anh lại muốn mắng khéo em à?
Phó Tiên Tiên khoanh tay trước ngực không cho Hạ Tưởng vào, không ngờ khí thế hăng hái của cô lại bị người ta kéo sang một bên.
- Anh vào nhanh đi, đợi anh lâu lắm rồi.
Là Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm chẳng để ý Phó Tiên Tiên là ai, không ai có thể ngáng đường Hạ Tưởng. Phó Tiên Tiên đành phải trở về hình dáng cũ, nhẹ nhàng bước theo sau Hạ Tưởng, bộ dạng y chang như một đứa trẻ mắc lỗi.
Hạ Tưởng cũng không đếm xỉa tới cô, bị bàn tay nhỏ của Tống Nhất Phàm kéo lên ban công tầng hai. Trên đó có ô che nắng và mấy chiếc ghế dựa, Vệ Tân vội vàng sắp dưa hấu và các loại hoa quả mang lên.
Hạ Tưởng cười hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Làm gì vậy? Nhưng anh nói trước hai tiếng nữa anh phải tới thành phố Yến nên không rảnh rang đâu.
- Không mất nhiều thời gian của anh đâu.
Vệ Tân lau lau mồ hôi trên trán, lọn tóc của cô nhẹ nhàng xõa xuống chặn mất tầm nhìn, Hạ Tưởng tiện tay giúp cô vén lên nhưng ngay tức khắc bị cô khéo léo khước từ đẩy ra.
Lúc ấy Hạ Tưởng mới ý thức được không những Tống Nhất Phàm ở đó mà Phó Tiên Tiên cũng có mặt, đúng là không tiện thể hiện những cử chỉ thân mật như thế.
Nhưng Vệ Tân cũng mỉm cười hạnh phúc, một người đàn ông vì cô mà vén tóc rất tự nhiên như thế chứng tỏ tình yêu dành cho cô rất sâu sắc, trong lòng cô ngập tràn hạnh phúc.
- Không mất nhiều thời gian của anh đâu.
Phó Tiên Tiên lặp lại lời của Vệ Tân một lần nữa rồi nói tiếp:
- Muốn bàn bạc với anh chuyện này, nhiều nhất mất khoảng một tiếng thôi. Một tiếng sau ba chị em em sẽ đi cùng anh tới phía Nam thành phố Yến, thế nào, anh vui chứ?
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Bàn việc chính trước đã.
Tống Nhất Phàm cầm miếng dưa hấu đưa lên miệng Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, ăn dưa đi, em đã để trong nước lạnh như thế sẽ ngon hơn nhiều so với để dưa trong tủ lạnh.
Khó mà từ chối lời của người đẹp, Hạ Tưởng đành phải ngồi xuống ăn dưa. Giờ đúng một giờ chiều, biệt thự Tây Sơn tựa vào núi nên ánh dương chiều vượt núi xuyên nước và rớt xuống trên ban công thành từng vệt dài.
Quả nhiên là chốn tuyệt đẹp, Hạ Tưởng thầm nghĩ, xem như là mua đúng, Vệ Tân ở đây lâu cũng hợp với tính tình thản nhiên của cô.
Ăn xong dưa, Hạ Tưởng mất cả hình tượng Chủ tịch tỉnh khi lau miệng, nói:
- Nói đi, có chuyện gì cần bàn bạc.
- Em muốn rót vốn vào bệnh viện.
Phó Tiên Tiên vừa nói ra đã làm Hạ Tưởng rất ngạc nhiên.
- Tại sao lại muốn rót vốn vào bệnh viện?
Hạ Tưởng khó hiểu.
- Vì bệnh tình của Vệ Tân.
Phó Tiên Tiên bình thường là một cô gái tùy tiện, không ưu sầu thương cảm cũng chẳng tâm sự nhưng đột nhiên giọng trầm hẳn, vẻ mặt trầm tư:
- Em mới biết căn bệnh quái ác của chị Vệ thấy rất buồn. Mỗi năm bệnh của chị đều phải chi tới mười mấy ngàn, nếu là gia đình bình dân thì không thể trị nổi, chỉ có nước chờ chết mà thôi nên em trộm nghĩ, nếu em đầu tư vào một bệnh viện công ích thì hàng năm có thể cứu được hàng mấy chục tới hàng trăm bệnh nhân cũng coi như là đáng giá.
Hạ Tưởng ngẩn người không ngờ một Phó Tiên Tiên bình thường vô tư lự chưa bao giờ quan tâm khó khăn nhân gian đột nhiên lại có lòng thiện tâm, có lẽ do bệnh tình của Vệ Tân khiến cô biết quan tâm tới khổ đau của nhân gian.
Bởi vậy, cũng khiến cho Hạ Tưởng nhìn thẳng vào hiện tượng quan trọng là ngọn núi lớn của vai trò y tế