Nhân sinh là hạt giống, rơi xuống đất sẽ mọc rễ. Tương tự, những gì một người đã làm cũng là một hạt mầm, gieo trồng hạt lương thiện, thu hoạch cũng là sự lương thiện, gieo trồng loại hạt thù hận, thu hoạch cũng là sự thù hận.
Giống như đạo lý trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu, trồng nhân gì được quả đó, không có khả năng trồng đau khổ mà lại thu hoạch được hạnh phúc, giống như việc trồng hạt dưa hấu không có khả năng thu hoạch một gốc vừng
Hạ Tưởng không phải Bao Thanh Thiên, hắn trừng trị tham quan đả kích ác bá, hoặc là vì dân chờ lệnh vì dân giải oan, cũng có tư lợi trong việc đấu tranh chính trị. Nhưng đấu tranh chính trị là vì nắm giữ quyền to, nắm giữ quyền to là vì mở rộng quan niệm năng lực của hắn.
Hạ Tưởng không phải không có tư lợi, nhưng hắn tin tưởng, tư lợi của hắn khẳng định ít hơn rất nhiều người, hơn nữa tư lợi của hắn cũng nằm ở bên trong nền móng chiến thắng.
Rất nhiều người đều không hiểu đạo lý đã quang vinh đều quang vinh đã tổn hại đều tổn hại, đều vô tư cho rằng, tôi chế tạo chất lượng thực phẩm có vấn đề, chỉ dùng để chiên rán dầu mỡ, tôi không ăn, sẽ không bị gì. Kỳ thật không phải như vậy, mỗi người đều nghĩ như thế, liền trở thành chuyện buồn cười nhất thời đại trong vấn đề an toàn thực phẩm ở Trung Quốc —— thực phẩm dễ bị tiêu chảy.
Cái gọi là thực phẩm dễ bị tiêu chảy, chính là mỗi loại thực phẩm người sản xuất đều biết rõ thực phẩm chính mình làm ra là rác rưởi, có vấn đề, bởi vậy chưa bao giờ ăn. Nhưng vấn đề là, người làm bánh quẩy không ăn bánh quẩy, lại cứ ăn gạo —— nhưng gạo có độc.
Rồi người bán gạo có độc không ăn gạo có độc, uống sữa, kết quả là sữa độc. Người bán sữa bữa sáng ăn bánh quẩy, cơm trưa ăn gạo, cơm chiều uống vào rượu cồn công nghiệp, và ăn rau quả có độc.
Đều ôm ý tưởng tốt đẹp rằng không ăn thực phẩm chính mình sản xuất, cho rằng có thể chỉ hại người khác không hại chính mình, nhưng lại không biết, nhân gian tốt đẹp cần mỗi một con người sáng tạo, bất kể có nguyện ý hay không, trong vấn đề an toàn thực phẩm, không ai là một hòn đảo đơn độc, không ai có thể chỉ lo thân mình.
Ngành sản xuất thực phẩm Trung Quốc dưới cái lối suy nghĩ như vậy, không ai là người chiến thắng, đều bị đối phương cho ăn thực phẩm có độc h chết.
Xét đến cùng, đó là bị tư lợi của mình giết chính mình.
Hạ Tưởng giơ tay muốn nâng dậy tổng giám đốc Vương. Kết quả kéo một cái cũng không động đậy, hắn trong lòng rất khó hiểu, cho dù hắn là Chủ tịch tỉnh, cũng không đến mức khiến đối phương cả kinh quỳ rạp xuống đất. Nghĩ cũng không đúng, tổng giám đốc Vương miệng nói hắn là ân nhân, tất có ẩn tình.
Hắn quả thật đã làm một ít chuyện tốt, nhưng thật sự nghĩ không ra có chuyện gì đáng giá làm cho người ta phải quỳ như vậy, liền nói:
- Tổng giám đốc Vương. Trước hết hãy đứng lên rồi nói...
- Chủ tịch tỉnh Hạ không tha thứ tôi, tôi liền không đứng dậy.
Tổng giám đốc Vương tặng cho chính mình một bạt tai
- Tôi hôm nay tâm tình không tốt, mạo phạm Chủ tịch tỉnh Hạ, xin Chủ tịch tỉnh Hạ phê bình tôi.
Hạ Tưởng tức giận:
- Ông mà không đứng dậy, tôi đi liền!
Hắn không thích gặp người động một chút liền quỳ xuống đất, mặc kệ hắn đối với người khác có bao nhiêu đại ân tình. Cũng không muốn bị người ta quỳ lạy.
Tổng giám đốc Vương đành phải đứng lên. Xoa xoa tay, chảy nước mắt:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi Vương Chi Chí không ra gì...
Hạ Tưởng mặt trầm xuống:
- Có việc gì cứ nói!
- Lý Hướng Văn là của anh họ của tôi...
Vương Chi Chí nói:
- Nếu không có Chủ tịch tỉnh Hạ, oan tình của anh họ tôi giống như đá chìm đáy biển, tôi...
Ông ta nghẹn ngào nói không được nữa.
Khi Tổng giám đốc Vương tự thuật lại câu chuyện, Hạ Tưởng nghe rõ sự tình từ đầu đến cuối, Lý Hướng Văn ở Tấn Dương bị Địch Quốc Công hãm hại chết, Vương Chi Chí rất đau lòng. Ở Bắc Kinh bỏ ra một khoản tiền muốn thay Lý Hướng Văn giải oan, kết quả tiền bỏ ra không ít, mà việc lại không thành, khiến Vương Chi Chí đau lòng không muốn sống, lại căm thù quan trường hắc ám đến tận xương tuỷ.
Không ngờ, khi ông ta nghĩ đến oan tình của Lý Hướng Văn như đá chìm đáy biển không còn có cơ hội xoay chuyển, lại được Hạ Tưởng vốn xưa nay không quen biết gặp được lão Lý. Được Hạ Tưởng hỏi đến, vụ án Lý Hướng Văn chẳng những được đem ra phúc thẩm, chẳng những trầm oan được rửa sạch, hơn nữa còn liên lụy ra rất nhiều tham quan, khiến cho Vương Chi Chí thở dài nghĩ ông trời có mắt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Càng làm cho Vương Chi Chí coi Hạ Tưởng là ân nhân!
Hạ Tưởng tâm tình thật lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Rất nhiều thời điểm hắn trừng trị tham quan đả kích ác bá. Chưa từng nghĩ tới sẽ có hồi báo gì, hắn ở vị trí nào nghĩ việc chỗ đó. Là vì nước trừ gian vì dân chờ lệnh... Nhưng nói đi còn có nói lại, cũng quả thật bởi vì hắn trừng trị tham quan đả kích ác bá mà khiến vô số người nhận được ân huệ.
Vương Chi Chí chính là một trong số đó!
Chiến tích lớn nhất của người làm quan chính là tạo phúc cho dân chúng, vui mừng lớn nhất là khiến dân chúng có oan giải oan, khiến dân chúng còn có niềm hy vọng ở pháp luật.
Cuối cùng Vương Chi Chí giảm giá bốn mươi phần trăm bán cho Vệ Tân một căn biệt thự —— vốn ông ta muốn tặng không một căn, Hạ Tưởng không cần, ông ta vừa muốn giảm giá bảy mươi phần trăm, nhưng Hạ Tưởng nói giảm bốn mươi phần trăm, dù sao có một số việc không thể quá lộ liễu —— còn thêm vào tặng một khu vườn nhỏ và một vị trí đỗ xe, đồng thời lại miễn giảm phí bất động sản, kỳ thật so với giảm bảy mươi phần trăm cũng không sai biệt lắm.
Giảm đi phí tổn, Vương Chi Chí bán biệt thự cho Vệ Tân, kỳ thật là thâm hụt tiền bán ra. Nhưng ông ta cũng không có lỗ, thứ ông ta kiếm được chính là tâm hồn bình yên và vui vẻ, có thể giáp mặt nói với Hạ Tưởng một tiếng tạ ơn, và vì bạn bè của Hạ Tưởng làm một chút gì đó, ông ta kiếm ít mấy triệu cũng đáng!
Trên đường trở về, Vệ Tân và Tống Nhất Phàm vẫn trầm mặc không nói gì, dường như đã bị cái gì làm xúc động. Qua thật lâu, Tống Nhất Phàm mới sâu kín nói một câu:
- Anh Hạ, hoá ra anh còn vĩ đại như vậy...
Chỉ là một câu thì cho qua, Hạ Tưởng cũng sẽ không nói cái gì, không ngờ Tống Nhất Phàm lại nói nhiều hơn một câu:
- Em vẫn cứ nghĩ anh chỉ biết đến chơi...
Hạ Tưởng thiếu chút nữa bị câu nói chọc cười ha ha, Tống Nhất Phàm thật biết chọc người, rõ ràng một câu hay khi cô nói ra lại có hiệu quả hài kịch.
Vệ Tân cũng nói:
- Đúng vậy, hoá ra anh ấy thật đúng là một người bình thường và vĩ đại.
- Cái vĩ đại của anh ở chỗ, anh là một người bình thường.
Hạ Tưởng nói:
- Cái bình thường của anh ở chỗ, anh vốn chính là một người bình thường. Được rồi, đưa các em về đến nhà, anh phải đi ứng chiến đây.
Không để ý sự phản đối nổi loạn của Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng để hai người ở lại đó, xoay người đi gặp Diệp Thiên Nam.
Cuối cùng đã giúp Vệ Tân giải quyết được một việc lớn, biệt thự Tây Sơn, nơi có núi có nước có ánh mặt trời, có thể thu hoạch toàn bộ hy vọng và ưu thương của Vệ Tân. Hy vọng Vệ Tân sau này trong cuộc sống, có thể sống thoải mái vui tươi, có thể hạnh phúc mà mơ mộng.
Nguyện vọng tốt đẹp của Hạ Tưởng cuối cùng cũng được thực hiện, trong những năm Vệ Tân sinh thời, cô vẫn ở tại biệt thự đó, cùng Tống Nhất Phàm tình nghĩa chị em, vui vẻ không lo ưu phiền, bệnh tật của cô cũng không có phát tác, có lẽ là phong cảnh non nước ở xung quanh biệt thự đã khiến tâm tình cô thoải mái, cũng có lẽ là được Tống Nhất Phàm bên cạnh làm bạn khiến tâm tình cô thư thái hơi, tóm lại, cuộc sống của Vệ Tân trong biệt thự gần Bắc Kinh, an nhàn mà thong dong.
Tống Nhất Phàm cũng thực hiện giấc mộng của cô, đem một phòng trong căn biệt thự trang hoàng thành thư phòng, bên trong bày đầy tàng thư.
Mặc kệ như thế nào, quyết định của Hạ Tưởng, khiến cơ thể và tinh thần của Vệ Tân an cư ở tại nơi sơn thủy, có được một đoạn thời gian hạnh phúc mỹ mãn.
...
Gặp mặt Diệp Thiên Nam ở câu lạc bộ Lĩnh Nam.
Câu lạc bộLĩnh Nam, chính là văn phòng Lĩnh Nam trước kia tại Bắc Kinh. Sau khi văn phòng tại Bắc Kinh bị hủy bỏ, đổi thành khách sạn có tính chất câu lạc bộ.
Khi Hạ Tưởng tới, Diệp Thiên Nam đã đợi ở cửa đón chào.
Hạ Tưởng cũng không khách sáo với Diệp Thiên Nam, chỉ đơn giản một cái bắt tay thật chặt, không nói được một lời tùy ý để Diệp Thiên Nam dẫn vào bên trong phòng. Diệp Thiên Nam vẻ mặt ngưng trọng, cũng không nhiều lời, chỉ đi trước dẫn đường, bước chân vội vàng mà nặng trĩu.
Hạ Tưởng chỉ biết, khẳng định sự tình biến số không nhỏ.
Tới phòng, Diệp Thiên Nam đợi Hạ Tưởng ngồi xuống trước, sau đó y mới ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền nói thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, sự tình có biến, tình thế biến hóa rất nhanh.
Hạ Tưởng và Diệp Thiên Nam đã có mối quan hệ nhiều năm, rất ít nhìn thấy bộ dáng Diệp Thiên Nam kinh hoàng thất thố, ngay cả năm đó khi Diệp Thiên Nam thảm bại, y cũng duy trì được phong độ, nhưng Diệp Thiên Nam trước mắt lại có vẻ mặt bối rối không nói, còn giọng điệu cực nhanh, đã không có sự trấn tĩnh tự nhiên của ngày xưa, chứng tỏ, tình thế quả thật đã xảy ra biến đổi lớn.
- Anh Thiên Nam, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Hạ Tưởng cũng có thể đoán được một phần, sự tình hẳn là rất bất lợi cho phương hướng phát triển của y, nói đúng là, hệ số nguy hiểm của y tăng lên, nhưng sự trấn tĩnh của hắn không phải là làm bộ, mà là trong lòng sớm có dự cảm, biết sự tình nhất định sẽ có độ nghiêng nhất định, hoặc là nói, sự tình tất nhiên sẽ được đẩy theo hướng trái ngược.
Nhưng rốt cuộc khi nào thúc đẩy, lại là mấy hướng thúc đẩy, đương nhiên hắn không được biết rồi.
Từ việc Diệp Thiên Nam vội vàng hẹn hắn gặp mặt, đến việc hắn và Diệp Thiên Nam bây giờ ngồi đối mặt cùng với nhau, Hạ Tưởng kỳ thật ít nhiều đoán được vài phần ý đồ thực sự của Diệp Thiên Nam, nhưng không dám khẳng định, dù sao giữa hắn và Diệp Thiên Nam từng có mối quan hệ thân thiết, tuy rằng phục hồi không ít quan hệ, nhưng hắn không cho rằng Diệp Thiên Nam thực sẽ vì hắn suy nghĩ, và sẽ âm thầm mật báo.
Nhưng lúc này xem ra, Diệp Thiên Nam có khả năng đảo hướng sang hắn, Hạ Tưởng trong lòng liền tràn đầy chờ mong.
- Anh Hạ...
Diệp Thiên Nam không hề xưng hô Hạ Tưởng theo chức vụ, mà là than nhỏ một tiếng, nói:
- Có người muốn lấy sự kiện ngôn luận bay lên đến độ cao chính trị, tức là nói, muốn phải hai chọn một giữa Phó Thủ tướng Đại và anh Hạ...
Nói không cần phải nói trắng ra, Hạ Tưởng hoàn toàn hiểu được điều Diệp Thiên Nam đang ám chỉ, hai chọn một ý chính là phải để một người gánh vác hậu quả sự kiện ngôn luận.
- Ồ?
Hạ Tưởng thốt lên một câu, nếu Diệp Thiên Nam chủ động tiết lộ tin tức cho hắn, chứng tỏ Diệp Thiên Nam muốn nói một số tin tức cho hắn biết.
Diệp Thiên Nam dù sao cũng là người thân tín của Thủ tướng, hơn nữa còn từng là người Thủ tướng nể trọng nhất, y và Chu Hồng Cơ cùng lúc hiện ra ở Trung Nam Hải, vốn đã nói lên rất nhiều vấn đề.
- Phái bảo thủ tìm Thủ tướng, mời Thủ tướng tỏ thái độ đối với sự kiện ngôn luận, Thủ tướng hỏi ý kiến của tôi.
Diệp Thiên Nam đang châm chước ngôn ngữ.
- Tôi theo góc độ khách quan đưa ra mấy ý kiến tham khảo, hy vọng Thủ tướng không đếm xỉa đến, nhưng Thủ tướng dường như không nghe, ngược lại yêu cầu tôi đưa ra những ý kiến tốt hơn...
Cái gọi là ý kiến tốt hơn, chính là làm như thế nào để lợi dụng sự kiện ngôn luận đạt tới ích lợi lớn nhất, Hạ Tưởng khẽ nhíu mày, hắn có thể lý giải cách nghĩ của Thủ tướng, dù sao giữa hắn và Thủ tướng chưa từng có giao tình quá cứng rắn, ở vấn đề lớn, Thủ tướng không có trách nhiệm giữ gìn lợi ích của hắn, cũng không cần phải chiếu cố cảm xúc của hắn, người trong quan trường, rất nhiều thời điểm ích lợi phải được ưu tiên.
Hơn nữa hành động này của Thủ tướng chưa chắc chính là nhằm vào hắn, rất có khả năng là muốn giữ cân bằng với Đại Phục Thịnh.
- Anh Thiên Nam lại nói như thế nào?
Hạ Tưởng hỏi.
Diệp Thiên Nam khẽ lắc đầu:
- Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ tỏ vẻ hy vọng sự kiện ngôn luận mau chóng qua đi, không cần ảnh hưởng đại cục là tốt lắm rồi. Thủ tướng không nói gì nữa, để cho tôi về Lĩnh Nam trước.
Lời nói của Diệp Thiên Nam có độ tin cậy nhất định, nhưng không thể tin hoàn toàn, Hạ Tưởng đối với Diệp Thiên Nam có độ tín nhiệm nhất định, nhưng sẽ không hoàn toàn tin. Hành động này của Diệp Thiên Nam là phản bội ý của Thủ tướng, nếu Thủ tướng biết được, tất nhiên sẽ rất là bất mãn đối với Diệp Thiên Nam, cho nên nói, Diệp Thiên Nam đang làm một cuộc phiêu lưu chính trị mạo hiểm!