- Đưa ra chính sách rất dễ dàng, thi hành lại rất khó khăn. Nguyên nhân ở đâu? Chính là ở chỗ khi đưa ra chính sách không phải vì lợi ích của dân chúng, mà là biện hộ cho lợi ích nghề nghiệp, hoặc là lấy cờ hiệu vì nước vì dân, lấy tiền của nhà nước bỏ vào túi riêng.
Nếu câu đầu tiên đều làm cho mọi người thất kinh, thì Hạ Tưởng vừa nói câu thứ hai xong, rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh. Hạ Tưởng không phải muốn tạo phản mà là căn bản đã tạo phản.
Ngoài dự đoán của mọi người đó là, Thủ tướng vẻ mặt vẫn như bình thường, ngồi chính giữa đài, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh giống như Hạ Tưởng không làm ông ta xúc động một chút nào? Là Thủ tướng khoan dung độ lượng, hay là Thủ tướng đã biết trước nội dung Hạ Tưởng định nói? Hoặc căn bản Hạ Tưởng dưới sự mớm ý của Thủ tướng, muốn cố ý không nói ra những lời làm người ta kinh ngạc thì không chịu.
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đang ngồi đây suy đoán vô số khả năng.
Hạ Tưởng dừng lại, có lẽ là ý thức được lời của hắn quá mạnh mẽ, khẽ mỉm cười:
- Thật ra, ý của tôi không phải chỉ trách xuất phát điểm chế định chính sách của nhà nước không tốt, mà muốn nói lên một sự thật đó là, vì sao nhiều khi xuất phát điểm rất tốt, cuối cùng lại lòng tốt làm chuyện xấu? Trong cuộc sống không thiếu những người nhiệt tình trong mọi chuyện, tích cực trong mọi chuyện, nhưng thường thường cuối cùng chỉ gây ra phiền toái cho người khác. Vì sao lòng tốt lại rơi vào kết cục oán giận? Giống như trong số các chính sách pháp quy mà Chính phủ đưa ra, có bao nhiêu chính sách được nhân dân đồng ý. Nếu thống kê lại thì kết quả sẽ làm chúng ta xấu hổ.
Không ít người nhìn nhau. Việc Hạ Tưởng làm hôm nay chính là báo cáo thành tích chuyển hình kinh tế tỉnh Tây, sao lại lạc đề?
Hạ Tưởng giống như không ý thức được mình lạc đề. Nói tiếp:
- Tôi nghĩ, cùng lúc với việc nghiên cứu vấn đề phát triển kinh tế, cần phải quan tâm hơn đến cảm xúc của nhân dân, nâng cao chức năng của chính quyền, giảm thiểu sự can thiệp của chính quyền vào quá trình phát triển kinh tế thị trường. Điểm quan trọng nhất chính là, chính quyền tách rời khỏi việc kinh doanh, nhường quyền cho dân chính là nhường lợi cho dân.
Câu nói này rất đanh thép, rất mạnh mẽ. Làm cho trong lòng không ít người xuất hiện sự đồng cảm. Cũng làm cho không ít người hiểu được một điều, Hạ Tưởng đã nêu đại ý, sự thành công trong chuyển hình kinh tế tỉnh Tây, được lợi cho các bộ phận chức năng của chính quyền lui về phía sau, là thắng lợi của kinh tế thị trường tự mình điều tiết. Đồng thời, lời của Hạ Tưởng cũng đang âm thầm ủng hộ cải cách thể chế chính trị ở Lĩnh Nam.
Thủ tướng hơi gật gật đầu, lộ vẻ vui mừng.
- Khi tôi đi qua cửa hàng sửa xe, đã nói với thợ sửa xe mấy câu. Đương nhiên, anh ta cũng không biết tôi là Chủ tịch tỉnh. Bởi vì khi đó xe đạp bị hỏng, quả thực là cần phải sửa.
Hạ Tưởng cười cười, trong điệu cười có ý tự chế giễu. Cũng là ám chỉ với những người đang ngồi đây, đã ngồi lâu ở vị trí lãnh đạo. Dưới mông là ngồi lên những chiếc xe xa hoa hàng triệu tệ, đã cách xa cuộc sống nhân dân đến ngàn núi vạn sông, sao có thể nghe thấy tiếng nói của nhân dân.
- Nói không nhiều lắm, chỉ mấy câu. Thứ nhất là anh ta mỗi ngày phải nộp 10 nhân dân tệ phí quản lý, một năm là 3650 nhân dân tệ. Thứ hai là bộ ngành có liên quan đã đính chế ra một lớp vỏ sắt, trên đó chỉ là quảng cáo các loại hình phục vụ tiện lợi, giá thành 300 nhân dân tệ, thu phí một nghìn nhân dân tệ.
Hạ Tưởng vừa nói những lời này xong, tiếng xì xào trong hội trường vang lên. Không cần nói nhiều, dù là Chủ tịch tỉnh ngất ngưởng trên cao cũng biết một thợ sửa xe, cuộc sống và công việc cần cù chịu khó, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhiều nhất là mấy chục nghìn tệ! Chính là mấy chục nghìn tệ miễn cưỡng sống tạm hèn mọn này, cũng bị các ngành liên quan, bị cơ quan chính quyền của chúng ta lấy đủ mọi lý do chiếm gần một phần ba.
Đến một thợ sửa xe cũng bị lấy đi một phần ba số tiền kiếm được. Cuối cùng chính quyền là đơn vị chức năng, là cơ quan phục vụ dân chúng, hay là kinh doanh? Lại càng không cần nói đến các đơn vị quản lý đô thị nắm giữ các bãi để xe ô tô và xe đạp khắp các ngõ lớn phố nhỏ của thành phố, một năm thu các loại phí, tuyệt đối là một con số kinh người.
- Nếu tôi nói hiện tại nhiều người dân vẫn sống trong dầu sôi lửa bỏng, có lẽ có chút khoa trương. Nhưng nếu nói mỗi người dân ngoại trừ chịu đựng ba ngọn núi lớn mới nổi trên đầu, còn phải đối mặt với các mức thu phí tằng tằng của chính quyền, còn phải vùng vẫy đau khổ đối mặt với sự hiểm độc của chủ mỏ than lòng dạ xấu xa, còn phải ăn những đồ ô nhiễm nghiêm trọng nhất trên thế giới, hít thở không khí ô nhiễm nhất trên thế giới. Chịu đựng những công việc khó khăn nhất nhưng mức thu nhập thấp nhất trên thế giới. Giống như một chiếc cung bị kéo cong đến cực điểm. Người dân Trung Quốc là người dân lương thiện chịu khó nhất trên thế giới, nhưng lưng họ luôn có ngày bị ép đến cong đến gãy.
Hạ Tưởng chưa bao giờ thể hiện dục vọng như hiện giờ, bày tỏ hết nhiệt huyết và lý tưởng của hắn cho Thủ tướng và gần hai mươi Chủ tịch tỉnh có mặt ở đây. Chính là nhân cơ hội ngày hôm nay nói cho mỗi cá nhân ở đây biết – đừng tưởng rằng nhân dân mãi mãi là con sơn dương đang đợi để làm thịt, đợi đến một ngày dân chúng bị áp đến mức không còn đường lui, khi lửa giận tích tụ nhiều năm bùng phát, sẽ thiêu cháy hết mọi thứ.
Thủ tướng vẫn kiên nhẫn nghe Hạ Tưởng nói, không ngắt lời hắn, thậm chí còn hơi lộ ra chút cổ động. Khiến mọi người càng hiểu rõ, mặc kệ trước đó Hạ Tưởng có mớm ý với Thủ tướng hay không, nhưng những gì Hạ Tưởng nói ngày hôm nay, chắc chắn đã đi sâu vào trái tim Thủ tướng.
- Rất nhiều lần tôi tự vấn lương tâm, ở mỗi một lần nhậm chức, có phải thật sự đã đem lợi ích dân chúng lên hàng đầu? Có thật sự đã làm những việc thực sự vì nước vì dân. Có thật sự chí công vô tư!
Hôm nay Hạ Tưởng nói, hoàn toàn là tay không, cứ thế nói. Hơn nữa, không nói những lời quan cách sáo rỗng, tất cả đều là biểu lộ tình cảm chân thành.
- Tôi không hiểu nổi một số tâm lý của những tham quan và phú ông liều mạng xuất ngoại, lẽ nào nói một khi đi là có thể hưởng thụ một cuộc sống tươi đẹp? Đừng quên, đang chảy trên người các ông chính là máu của con cháu Diêm Hoàng, là người Trung Quốc da vàng mắt đen! Cho dù gia nhập quốc tịch nước ngoài, mãi mãi cũng sống trong vết rám bài ngoại của địa phương. Một khi kinh tế khủng hoảng, sẽ trở thành đối tượng công kích của chủ nghĩa dân tộc. Càng đừng quên rằng, nếu tổ quốc không giàu mạnh, thân là con cháu Hoa Hạ (tên cổ của Trung Quốc) sống ở nước ngoài cũng không thể đứng dậy nổi.
- Cho nên, tôi ở trong nước cho dù là Ngu công dời núi cũng phải hoàn thành sứ mệnh. Cũng sẽ không trốn tránh thừa nhận sự vô năng và khiếp đảm của mình, lại càng không chạy đến một đất nước khác sống như một ký sinh trùng hoặc là một người khách không được chào đón ăn nhờ ở đậu.
- Nói rất hay.
Thủ tướng cuối cùng cũng lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay tán đồng lời phát biểu khẳng khái của Hạ Tưởng.
- Nếu mỗi cán bộ đảng viên đều có thể như đồng chí Hạ Tưởng, suy nghĩ cho đất nước, can đảm chiếu Càn Không, ngày đất nước hưng thịnh chẳng bao lâu nữa có thể thực hiện được.
Thủ tướng vỗ tay, mọi người phía dưới cũng lần lượt vỗ tay. Có người thật lòng khen ngợi những lời tâm huyết của Hạ Tưởng, có người chỉ tùy tiện phụ họa. Trong lòng không cho những lời hào nhoáng của Hạ Tưởng nói là đúng, nghĩ Hạ Tưởng có tài biểu diễn trời phú, vừa rồi diễn rất tốt.
Tiếng vỗ tay ngừng lại, Hạ Tưởng mới tiếp tục nói:
- Nếu có người cho rằng vừa rồi là tôi diễn, tôi muốn nói chính là, mặc kệ có phải tôi diễn thật hay không, ít nhất tôi làm ra thành tích, tôi có tư cách để bày tỏ những lời này.
Nghe những lời này không ít người khâm phục tính dám làm dám chịu của Hạ Tưởng. Dám ăn nói ngông cuồng trước mặt các vị Chủ tịch tỉnh lão thành. Với lý lịch của hắn thật sự coi như là tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng với thành tích mà hắn tạo ra, cũng đủ tư cách để bình luận tình hình đất nước. Bởi vì, chưa từng có một người như Hạ Tưởng, 36 tuổi đã là một Chủ tịch tỉnh. Càng không có ai giống như hắn, gánh trên vai trọng trách mở đường chuyển hình kinh tế đất nước!
Vấn đề là ở chỗ, hắn hoàn toàn đã thành công!
- Có lẽ có người cảm thấy rằng một bài luận hùng hồn vừa rồi không liên quan gì đến việc chuyển hình kinh tế tỉnh Tây. Tôi muốn nói, ai nghĩ như vậy thì sai rồi. Điểm quan trọng của chuyển hình kinh tế tỉnh Tây nằm ở chỗ, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cuối cùng đặt lợi ích của nhân dân lên đầu, lấy việc trở thành công bộc của nhân dân làm điểm xuất phát, trong lòng luôn suy nghĩ đến những nỗi vất vả của công nhân than đá. Tôi không đành lòng nhìn thấy tỉnh Tây mãi mãi u ám, nhân dân tỉnh Tây không có dịp nào vui vẻ reo hò!
- Tôi muốn nói chính là, nếu người làm quan đều đem việc chăm sóc nhân tính đặt lên trên hết, đều đặt khó khăn của dân chúng lên trên đầu. Khó khăn gì bệnh khó chữa trị gì, đều ở trước nhu cầu của nhân dân, không đáng để nhắc đến!
Hạ Tưởng cuối cùng đã nói đến vấn đề chính. Lúc này, giọng nói tuy không khẳng khái dõng dạc, nhưng trong ánh mắt có hào quang của người đứng trên cao.
- Tôi thúc đẩy việc chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, chỉ vì một nguyên tắc – chỉ cần có lợi với quốc gia, bất luận sống chết cũng sẽ làm, không thể vì họa phúc của bản thân mà trốn tránh - sau đó tất cả khó khăn sẽ dễ dàng mà giải quyết.
Hội trường sau một lúc chìm vào im lặng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Mọi người đều khâm phục Hạ Tưởng từ đáy lòng. Mặc kệ có đồng ý với quan niệm của hắn hay không, đều bị những lời hắn nói lôi cuốn. Từ lúc sinh ra, mỗi người đều có tình cảm, chỉ là nhiều hay ít, hoặc là sau nhiều năm lăn lộn không còn lại bao nhiêu.
Hôm nay được Hạ Tưởng khơi lại, nói là truyền kinh nghiệm cũng không đúng, nói là trao đổi cũng không đúng. Nhưng mặc kệ là loại nào, đã làm không ít người hiểu được, kinh nghiệm của Tỉnh Tây đã hình thành văn bản. Mỗi một Chủ tịch tỉnh có mặt ở đây đều cầm một phần trên tay, không cần Hạ Tưởng nói lại lần nữa, mà Hạ Tưởng nói những lời tâm huyết trên hội trường, ngược lại càng khiến những lãnh đạo ngồi đây cảm thấy rất thích thú và dễ nghe.
Có người còn đem những gì Hạ Tưởng nói trên hội trường coi là phát ngôn tổng kết của Thủ tướng. Là dấu hiệu chuyển hình kinh tế vòng tiếp theo của nội các chính phủ sắp đưa lên chương trình. Cũng có người tâm tư lâu dài thầm phỏng đoán, hay là sự bộc bạch lòng mình của Hạ Tưởng là cương lĩnh cai trị của hắn ở hiện tại và trong tương lai.
Đoán đúng rồi, những gì Hạ Tưởng nói trên hội nghị kinh tế Chủ tịch tỉnh toàn quốc không biết sao lại truyền ra ngoài. Hơn nữa, còn vượt qua đại dương trùng trùng, rất nhanh đến bên kia đại dương. Nước Mỹ nhiều mưu trí đang nghiên cứu nội dung trong lời nói của Hạ Tưởng, đệ trình lên nội các chính phủ một báo cáo nghiên cứu. Đưa ra kết luận vô cùng đáng sợ: Hạ Tưởng nhất định nhanh chóng cướp ngôi, một khi cướp ngôi, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ là người lãnh đạo quốc gia cai trị cứng rắn nhất, mạnh mẽ nhất sau Trung Quốc tam đại (Tôn Trung Sơn, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình). Hơn nữa vẫn là người có chủ nghĩa dân tộc cực đoan!
Kết luận của nước Mỹ mưu trí là chính xác hay không tạm thời không nói tới, dù sao, khoảng cách tới ngày Hạ Tưởng cướp ngôi vẫn còn rất xa. Lúc này, Hạ Tưởng đã có một trạm kiểm soát hiểm trong hiểm từ trên trời rơi xuống - có người muốn làm thỏa mãn nguyện vọng của người Mỹ. Muốn mượn một vụ tai nạn mỏ bẻ gãy tiền đồ của Hạ Tưởng.
Trong khi sự cố tai nạn mỏ đột nhiên xuất hiện, thì Trần Diễm mất tích lại bỗng nhiên xuất hiện trong nhà của Vương Hướng Tiền. Nếu chỉ một mình Trần Diễm thì không cần nói, nhưng đi cùng Trần Diễm còn có Nga Ni Trần, việc này làm người ta phải suy nghĩ.