Mặc dù khi đột phá đến phòng tuyến thứ ba, Tiêu Lương hao binh tổn tưởng, nhưng dựa vào ưu thế hành động bất ngờ, trải qua một trận huyết chiến, vẫn chế phục được vài cảnh vệ ở phòng tuyến thứ ba đã khiến cho Tiêu Lương đau đầu.
Nhưng tổn thất lớn nhất khiến Tiêu Lương đau đớn vô cùng, bọn chúng tổng cộng có bảy người, khi qua phòng tuyến thứ ba, chỉ còn lại có ba người.
Bị đối phương giải quyết tại chỗ bốn người.
Trong ba tên còn lại, còn có một tên bị thương nặng, sợ rằng không thể trụ lại được là bao. Không ngờ, thật không ngờ, thủ hạ của đối phương lại cao cường như thế!
Vốn dĩ Tiêu Lương nhận định không thể dễ dàng đột phá phòng tuyến thứ ba, nhưng cũng không phí nhiều sức lực.
Không ngờ vừa ra tay mới biết sự lợi hại của đối phương.
Dưới tình hình địch ở chỗ tối ta ở chỗ sáng, còn còn thể bình tĩnh mà phản kích, đến Tiêu Lương cũng khâm phục sự bình tình của đối phương.
Phải biết rằng, Tiêu Lương đem theo mấy lính tinh nhuệ dường như là bộ đội đặc chủng đỉnh nhất trong nước, lại còn là bộ đội đặc chủng chuyên môn chấp hành nhận nhiệm vụ ám sát, trong nước hẳn là sự tồn tại rất siêu. Bình thường cảnh vệ của cấp cao thuộc cấp Bộ và cấp tỉnh, vốn dĩ không phải là đối thủ. Quan trọng là còn có một điều, bọn chúng tối, đối phương tuy là cảnh vệ cấp Phó quốc, dưới tình hình mất đi tiên cơ, nên bị nhóm của chúng đánh một phát là bị phá mới đúng.
Hơn nữa Tiêu Lương luôn tự cho mình quá cao, cho rằng gã là cao thủ đứng đầu trong nước, phóng tầm mắt trong nước, dựa vào hắn cầm đầu, bọn chúng tổng cộng có bảy người, còn không hạ được ba người bên đối phương? Thậm chí y còn cho rằng, chỉ dựa vào mình y, là hoàn toàn có thể đối phó với hai người bên đối phương, còn lại sáu người đối phó một người, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Kết quả thật lại thật bất ngờ nằm ngoài dự liệu của Tiêu Lương.
Nếu Tiêu Lương biết sau khi không cẩn thận phát ra một tiếng vang cực kỳ nhỏ ở trong vườn, Hạ Tưởng đã có cảnh giác, y càng khiếp sợ không hiểu! Bởi vì gã cho rằng, cán bộ địa phương đều là bọn hám rượu tai điếc hoa mắt, làm gì có ai tai thính mắt tinh đâu?
Tuy nhiên mọi chuyện không có tuyệt đối, hôm nay, Tiêu Lương nhìn thấy trường hợp kinh ngạc chưa từng chứng kiến trong đời người.
Tiêu Lương cho rằng mấy cảnh vệ đặc biệt ở phòng tuyến thứ ba, vẫn ở bóng tối như cũ không động đậy. Hiển nhiên không cảnh giác bọn chúng liên tiếp phá vỡ hai phòng tuyến rồi, sẽ không tránh khỏi khinh địch, hai phòng tuyến trước, bọn chúng có một gã bị thương nhẹ, không phải sức chiến đấu của cảnh vệ Hạ Tưởng không được, mà là sự việc đột nhiên phát sinh, bất ngờ không kịp đề phòng.
Bây giờ, đối mặt với phòng tuyến thứ ba, Tiêu Lương quyết định áp dụng chiến thuật đánh xa, dùng toàn bộ nỏ cứng đặc chế trong quân đội trực tiếp bắn chết, tránh chiến giáp lá cà, khiến Hạ Tưởng có thể cảnh giác mà ung dung rút lui. Giết thêm mấy tên cảnh vệ cũng vô dụng, hôm nay mục tiêu của y là giết chết Hạ Tưởng và Quý Như Lan. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong bóng đêm, bảy người chia thành bốn tổ, phân biệt đánh bọc, dần dần tới gần, mắt nhìn thấy đã áp sát đến trong vòng bán kính nỏ có hiệu quả sát thương, Tiêu Lương đột nhiên kinh ngạc thiếu chút nữa là phát ra tiếng gọi, ba gã cảnh vệ dường như không chút cảnh giác lúc nãy, đột nhiên bóng dáng thoáng một cái, đã biến mất trong bóng đêm.
Chứng minh một điều, đối phương sớm đã cảnh giác sự xuất hiện của bọn chúng rồi, vừa rồi giả vờ như không phát hiên, là cho địch thấy điểm yếu, là cố ý bầy bố mê trận.
Tiêu Lương vừa kinh ngạc, liền nghe thấy bên người có âm thanh đau đớn truyền tới, theo sau là âm thanh xác người ngã xuống đất, không cần nghĩ cũng biết, bọn hắn đã bị hạ hai người.
Quả nhiên lợi hại, Tiêu Lương thầm khen, khí giận bốc lên đầu, ác khí từ gan mà sinh ra, lập tức hung hãn ra tay, vừa ra tay đã đánh trúng gã cảnh vệ áp sát bên phải y.
Tiêu Lương không hổ danh là đệ nhất cao thủ trong quân đội – cho dù là tự phong – ra tay thành thạo mà ác độc, dưới cơn thịnh nộ, ra tay không chút lưu tình, một tay vừa đánh đã trúng gáy của đối phương, thêm hai đòn tay, đối phương gẫy cổ mà chết.
Kỳ thực đối phức cũng không kém như thế, bị Tiêu Lương mặt đối mặt giết chết, mà là một thủ hạ của đối phương vừa mới ra tay giết chết thủ hạ của Tiêu Lương, liền bị tên khác quấn lấy, tránh không kịp, mới bị Tiêu Lương đắc thủ đánh lén.
Nhưng dưới thế đắc thủ của Tiêu Lương, bọn chúng lại thêm một tên nữa bị hạ.
Mới có một hiệp mà liên tiếp tổn thất ba tên, Tiêu Lương kinh ngạc, vốn dĩ y là một tên quân nhân chuyên nghiệp, có tố chất nghiệp vụ nhất định, không muốn lạm sát vô tội, vừa rồi khi mới phá được hai phòng tuyến ở bên ngoài, chỉ cần có thể đánh ngất là sẽ không giết chết. Bây giờ gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ, đối phương không nói một lời liền ra tay hạ sát, y không chút do dự cùng tên đồng bọn giết chết bất kể thủ thế!
Tình hình chiến đấu cuối cùng dường như nằm ngoài dự liệu của gã, đối phương chỉ có ba người, lại dưới tình huống mất đi cơ hội, hăng máu chiến đấu. Trong bóng tối, trầm mặc mà ra tay chuẩn xác, không một ai lùi bước, không một ai kêu đau, đối diện với kẻ địch mạnh gấp hai lần mình, giao ra đáp án bài thi khiến người hoảng sợ, giết chết bốn người bên Tiêu Lương, đánh thương một người.
Nhưng ba người ở phòng tuyến thứ ba, tất cả cũng gặp khó khăn.
Hạ Tưởng thậm chí đến tên của bọn họ cũng không biết, cũng không thân thuộc rõ tính cách và sở thích của mỗi người. Nhưng họ vì bảo hộ Hạ Tưởng, vì tận lực với chức trách của bản thân, chiến đấu đến cùng, quyết không thối lui, dùng máu và sinh mạng để soạn lên một khúc ca trung thành!
Mãi mãi được Hạ Tưởng kính trọng!
Cũng chính bởi sự ngoan cường và anh dũng của ba người bọn họ, vì Hạ Tưởng mà tranh thủ thời gian quý báu. Khi đợi Tiêu Lương dẫn hai tên cuối cùng tiến vào biệt thự, vừa nhìn thấy không phải là một Hạ Tưởng kinh hoàng lúng túng, mà là một Hạ Tưởng đứng khoanh tay trong phòng khách, mặt đang mỉm cười.
…
Khi Hạ Tưởng sắp quyết định thắng bại cuối cùng cùng Tiêu Lương, Mộc Phong đã thu hoạch được thắng lợi lớn đang lái xe của Mạnh Tán, phóng xe chạy nhanh trên đướng hướng về phía biệt thự. Khi xe đang đi trên đường, vừa mở điện thoại, Mộc Phong liền nhận được tin báo của Hứa Quan Hoa.
"Mời tức tốc trả lời điện thoại."
Mộc Phong mỉm cười, liền gọi điện cho Hứa Quan Hoa.
Đang chuẩn bị gặp mặt với Ngô Hiểu Dương để làm một cuộc đàm thoại dài cuối cùng thì Hứa Quan Hoa nhận được điện thoại của Mộc Phong, lập tức như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm, mắng:
- Người sao không đi chết đi, không biết gọi điện thoại! Mộc Phong, tôi muốn đoạn giao với cậu.
Mộc Phong mỉm cười ngược lại, Hứa Quan Hoa chửi càng ác liệt, chứng minh càng quan tâm tới gã. Gã vẫn luôn có mâu thuẫn tâm lý với Hứa Quan Hoa, hôm nay gã bị một trận mắng đổ lên đầu, cuối cùng cũng tâm khai ý kết, bỗng chốc lại được gần Hứa Quan Hoa rất nhiều:
- Cảm ơn thủ trưởng quan tâm, tôi không chết được đâu, trước khi chưa hoàn thành đại nghiệp thống nhất đất nước, tôi không chết được!
- Nói ba hoa ít thôi, nói nhanh, thế nào rồi.
- Thuận lợi giải quyết Mạnh Tán.
Mộc Phong thoải mái nói, kỳ thật vết thương trên bả vai đang đau tới trong tim, máu không ngừng chảy ra ngoài:
- Nhân tiện luộc vài con tép rồi.
- Cậu có bị thương không?
Hứa Quan Hoa ân cần hỏi han:
- Nếu không bị thương thì mau lăn qua đây, tôi bây giờ đang cần cậu phối hợp diễn kịch đây.
- Tôi đang muốn đi Hoa Vô Khuyết trợ giúp Bí thư Hạ một tay.
- Không cần đi Hoa Vô Khuyết trước, cậu đến cũng không đến kịp đâu, Hoa Vô Khuyết có Lư Nghi và Tống Lập, lại thêm Phó Bí thư Hạ rất trấn tĩnh gặp nguy không loạn, tin rằng có thể giải quyết vấn đề.
Hứa Quan Hoa bây giờ đã hoàn toàn khôi phục trấn tĩnh rồi, hơn nữa trong lòng đã hình thành kế hoạch chu đáo tỉ mỉ rồi:
- Cậu lập tức quay xe đi về, chúng ta cùng nhau đến giải quyết tận gốc…
- Nhưng mà….
Mộc Phong bây giờ chỉ quan tâm an nguy một mình Hạ Tưởng.
- Không nhưng nhị gì hết!
Hứa Quan Hoa hét lớn một tiếng:
- Ngô Hiểu Dương mới là tên đầu sỏ gây nên, chỉ cần Ngô Hiểu Dương có chuyện, nguy cơ của Phó Bí thư Hạ mới có thể hoàn toàn giải trừ. Cậu qua đó bây giờ coi như xử lý Tiêu Lương, chưa biết chừng Ngô Hiểu Dương còn có chuẩn bị phía sau, bây giờ quân khu năm tỉnh miền nam, Ngô Hiểu Dương to nhất, dựa vào đánh bừa liều mạng, chúng ta đấu không lại y.
Mộc Phong giật mình một cái, chân giẫm lên phanh xe
- Được, tôi lập tức quay xe về Quân khu đây.
Một đêm dường như rất không bình thường không, đang trình diễn chiến tranh oanh liệt ở Dương Thành. Tuy rằng không có khói thuốc súng, cũng không cách xa nhân dân, đối với đại bộ phận quần chúng không rõ chân tướng mà nói, sự việc vĩnh viễn không bầy ra ngoài mặt, và cũng vĩnh viễn chưa xảy ra như thế. Nhưng trên thực tế, trong mỗi ngày bình thường, không biết phải diễn bao nhiêu đao quang kiếm ảnh.
Kẻ không biết không phải là không sợ, mà là tự bản thân say mê, cũng không biết thế giới không bằng phẳng, mà là sự tồn tại của lập thể. Sau lưng vô số tin tức sự kiện, kỳ thật là một trận chiến đọ sức lửa bay tán loạn.
…
Khang Hiếu vẫn hôn mê chưa tỉnh, Diệp Thiên Nam đại diện Tỉnh ủy Ủy ban Nhân dân tỉnh đi hộ tống, bao cả một chuyến bay từ Dương Thành đến Bắc Kinh.
Vừa hạ cánh, còn sớm đã liên hệ với nhân viên chăm sóc đón Khang Hiếu, khẩn cấp đứa đến bệnh viện.
Dọc đường đi, Diệp Thiên Nam hơi nhắm mắt dưỡng thần, rất mệt nhọc, rất khẩn trương. Từ Dương Thành đến sân bay, rồi lại đăng ký, y dường như không có cơ hội để thở, bây giờ cuối cừng cũng có thể nghỉ ngơi một lát, mới cảm thấy toàn thân giống như rã rời.
Liên lạc được với bệnh viện Bắc Kinh là bệnh viện Tổng cục chính trị, với việc Diệp Thiên Nam ẩn cư nhiều năm ở Bắc Kinh mà nói, đường xá Bắc Kinh về cơ bản gã cũng thông thuộc, ngõ ngách thì không rõ, nhưng đường to thì cũng nhớ khá rõ ràng.
Đại khái dưỡng thần được một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng, gã vừa mở to mắt, không khỏi giật mình kinh ngạc, xe đúng là hướng về nội thành mà đi, nhưng hướng đi lại không phải là bệnh viện Tổng cục chính trị.
Trong lòng Diệp Thiên Nam hiện lên một dự cảm xấu, liền hỏi lái xe:
- Bây giờ đi đâu?
Lái xe cung kính trả lời
- Xin lỗi, thủ trưởng, tôi nhận được mệnh lệnh là phải đi theo xe trước, về việc đi đâu, quả thật không rõ.
- Cái gì?
Diệp Thiên Nam đột nhiên cảm thấy hoảng sợ:
- Dừng xe, tôi muốn xuống xe.
- Xin lỗi, thủ trưởng, bây giờ không thể dừng xe.
Lái xe trả lời giống như một cái máy, không chút biểu hiện gì, tuy là cung kính, lại vô cùng lạnh lùng.
Diệp Thiên Nam sau lưng toát mồ hôi.
Sau khi xe đi được gần một giờ, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, cũng là bệnh viện, cũng là bệnh viện quân đội, nhưng không phải là bệnh viện Tổng cục chính trị, là bệnh viện nội bộ trong quân đội, Diệp Thiên Nam từ trước đến giờ chưa nghe qua bệnh viện này.
Sự bất an trong lòng Diệp Thiên Nam càng ngày càng mãnh liệt, lẽ nào là ….sự sắp xếp của Ngô Hiểu Dương?
Diệp Thiên Nam đoán đúng một nửa, bởi vì chuyện hôm nay không chỉ là sự sắp xếp của Ngô Hiểu Dương, cũng có quan cao cấp sau lưng Ngô Hiểu Dương gợi ý.
Sau khi xuống xe, Diệp Thiên Nam trơ mắt nhìn Khang Hiếu bị người ta mang đi, mà y lại ngây người tại chỗ, không có ai đến hỏi. Cũng không biết qua bao lâu, mới có người đi đến trước mặt Diệp Thiên Nam, vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Trưởng ban Diệp, sau khi trải qua cứu giúp của chúng tôi, trị liệu cho đồng chí Khang Hiếu vẫn không hiệu quả, không may qua đời rồi… chúng tôi đã cố gắng rồi, xin hãy kiềm chế đau thương!
Diệp Thiên Nam trong nháy mắt máu dồn lên trước, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, ngày xưa có Ủy viên thường vụ nhúng tay vào chuyện quân sự mà bỏ mạng, bây giờ có Khang Hiếu vì có mâu thuẫn với bên quân đội mà bệnh chết, lịch sử, luôn trùng hợp kinh người!