Một ngày trước, quân nhân tên là Lư Nghĩa đã dùng tên nỏ đặc chế trong quân để bắn bị thương Mạnh Tán, gã là lính đặc chủng lão Cổ cố ý điều đến bên Hạ Tưởng chịu trách nhiệm bảo vệ, là cao thủ hạng nhất.
Hôm nay Hạ Tưởng đến bên hồ biệt thự, gã cũng không rời một tấc theo sát, chẳng qua gã không phải bảo vệ có biên chế chính thức bên cạnh Hạ Tưởng, bởi vậy chỉ có thể ở trong phạm vi bên ngoài. Vả lại gã dù sao cũng là quân nhân, Hạ Tưởng là cán bộ địa phương, nếu truyền ra ngoài, bên cạnh một Phó bí thư Tỉnh ủy có quan quân tại ngũ làm bảo vệ, sẽ bị nói ra nói vào
Trách nhiệm của Lư Nghĩa hôm nay chủ yếu phụ trách an toàn của Hạ Tưởng, gã chờ ở cửa sau của Hoa Vô Khuyết, để phòng nếu chẳng may có chuyện xảy ra, có thể khẩn cấp hộ vệ Hạ Tưởng chạy thoát từ cửa sau.
Có thể nói, hôm nay cảnh vệ của Hạ Tưởng đã bố trí lực lượng nghiêm mật đến nỗi vượt qua cấp bậc bảo vệ Ủy viên bộ Chính trị Trần Hạo Thiên, bởi vì không chỉ có toàn bộ cảnh vệ của hắn xuất động, không chỉ có Trần Hạo Thiên xuất phát từ sự trân trọng đối với hắn cũng điều động vài tên đến bảo vệ hắn, lão Cổ cũng đã sắp xếp hai cao thủ hạng nhất, luôn luôn không rời nửa bước.
Hai cao thủ hạng nhất này, một người là Lư Nghĩa, người còn lại là Tống Lập.
Tuy nhiên Lư Nghĩa và Tống Lập đều đang thi hành nghĩa vụ quân sự, hai người chỉ có thể ở ngoài phạm vi, Lư Nghĩa và Tống Lập đều bị sắp xếp chờ ở cửa sau.
Nếu Lư Nghĩa và Tống Lập đều được bố trí ở phòng tuyến tầng thứ nhất, sự tình hôm nay có thể sẽ không xảy ra, nhưng sự việc trên thế giới không hề là giả thuyết, sự tình, vẫn không thể xảy ra ngược lại.
Hạ Tưởng nghe được tiếng di chuyển trong viện rất nhỏ, vệ sĩ hôm nay theo hắn, đã được giải quyết hơn nửa phần.
…
Từ trong hồ tĩnh lặng hiện lên bóng đen không phải là một người, mà là vô số người lặng yên không một tiếng động mà lặn dưới nước, đi tới bên hồ. Lúc này màn đêm đã bao trùm, đèn đường mờ không soi sáng đường mòn bên hồ, mấy tên cảnh vệ cũng không nghĩ tới trong hồ nước sẽ có người ẩn núp. Mà tiếng gió ào ào và tiếng người xa xa ẩn náu bên hồ nước, đến lúc có vài tên mặc áo đen đến gần, cảnh vệ mới phát hiện ra, nhưng đã chậm.
Hai cảnh vệ canh giữ ở cửa chính cách hơn mười mét, bị hai gã áo đen một chưởng đánh ngất, phòng đạo thứ nhất bị hạ dễ dàng.
Phòng đạo thứ hai là ba lính canh.
Ba người chờ vây ngoài cửa lớn chừng mười thước, ở ba góc, phân tán ở ba nơi.
Phải nói, mặc dù là từ đứng thẳng phương vị theo góc độ của phòng bảo vệ mà nói, đều không thể bới móc.
Nhưng tiếc là, đối thủ là binh lính đặc chủng chuyên môn chấp hành ám sát.
Ba cảnh vệ ở tuyến thứ hai, một người bị đánh ngất, một người bị đánh mê, còn có một người khá tỉnh, rút súng đang muốn uy hiếp, bị người áo đen hạ độc thủ, một tiễn trúng yếu điểm của mục tiêu, chết tại chỗ.
Phòng tuyến thứ hai, toàn bộ bị phá
Phòng tuyến thứ ba là ở trong cửa chính, bên ngoài biệt thự, cũng là phòng tuyến cuối cùng. Kỳ thực mà nói, lực lượng cảnh vệ của Hạ Tưởng có 4 phòng tuyến, nhưng Lư Nghĩa và Tống Lập đều bị sắp xếp cho đường lui, chẳng khác nào kỳ thực không có phòng tuyến thứ 4, nói đúng là, nếu phòng tuyến thứ 3 bị phá toàn bộ, Hạ Tưởng hoàn toàn ở dưới nòng súng của đối phương.
Phòng tuyến thứ ba cũng ba người.
Nếu 2 phòng tuyến trước đều là cảnh vệ cấp Thứ trưởng của Hạ Tưởng nên có trình độ, như vậy ba người ở phòng tuyến thứ 3, chính là trình độ cỡ cấp phó quốc, bởi vì bọn họ là cảnh vệ do Trần Hạo Thiên điều động.
Với tư cách Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam, Trần Hạo Thiên ở bộ Chính trị cũng là nhân vật quan trọng, lực lượng bảo vệ của y đều rất tinh anh.
Nhưng người áo đen cũng là kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, đã sớm thăm dò phân bố lực lượng bảo vệ của Hạ Tưởng, thậm chí ngay cả sự tình Trần Hạo Thiên điều động lực lượng bảo vệ Hạ Tưởng cũng biết rõ ràng, mặc dù như thế, người áo đen cũng hiểu rõ, đối phó với phòng tuyến thứ ba, sẽ không đơn giản như hai phòng tuyến trước.
Người áo đen tổng cộng có bảy người, kẻ cầm đầu trong đêm tối không thấy rõ mặt, hơn nữa còn đeo mặt nạ bảo hộ, nhưng nếu có Hứa Quan Hoa ở đây, liếc mắt một cái sẽ nhận ra gã đó chính là Tiêu Lương.
Tiêu Lương lặng yên ra dấu, bảy người chia thành 4 nhóm, hai hai hai một, Tiêu Lương một mình, mặt khác sáu người tạo thành 3 nhóm, rõ ràng là muốn hình thành bố cục 4 nhóm đấu với 3 người, yêu cầu một kích tất trúng, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng trong, không để cho Hạ Tưởng có cơ hội phản ứng.
Tiêu Lương đối với bố cục hôm này, rất chắc thắng, bởi vì gã đã chờ cơ hội hôm nay lâu lắm, nguyên tưởng rằng gã không có cơ hội đánh úp Hạ Tưởng, Hạ Tưởng hiện tại có lực lượng cảnh vệ quá hùng mạnh, hơn nữa cách Tỉnh ủy không xa, gã hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Không ngờ tới, Hạ Tưởng còn dám ở cửa ải cuối cùng đi xa, không ngờ đi vào biệt thự bên hồ có môi trường thoải mái. Tiêu Lương sau khi xin chỉ thị của Ngô Hiểu Dương, ngay lập tức lên kế hoạch, hơn nữa còn điều lính đặc chủng rất tinh anh dưới quyền Ngô Hiểu Dương. Không chỉ siêu đẳng, mà còn được trang bị tốt, tin rằng có thể hành động một lần bắt được Hạ Tưởng.
Chẳng những giết được Hạ Tưởng, Quý Như Lan cũng đừng mong sống sót.
Sở dĩ nói đến kế hoạch hôm nay… Có thể được bố trí trước và tiến hành thuận lợi, còn phải cảm tạ Quý Như Lan ban tặng. Quý Như Lan cũng không biết điện thoại của cô bị quân đội gắn thiết bị nghe trộm, để nghe lén điện thoại với Hạ Tưởng, lại lo lắng bị bộ An ninh Quốc gia chặn cửa, cuối cùng là đem thiết bị gắn trên người Quý Như Lan, thật đúng là thuận tiện nắm bắt hướng đi của Hạ Tưởng.
Mắt thấy việc lớn đã thành chỉ có một bước cuối cùng, trong mắt Tiêu Lương, ba cảnh vệ thượng đẳng ở phòng tuyến thứ ba, trong mắt gã cũng đã thành người chết, mười phút sau, chẳng những ba cảnh vệ đi đời nhà ma, Hạ Tưởng và Quý Như Lan cũng máu đổ tại trận.
Nghĩ đến Quý Như Lan, tâm tư Tiêu Lương liền xao động, thật sự là một người phụ nữa ngực to ngu xuẩn, nếu không phải cô muốn mời Hạ Tưởng đến đây, gã còn không có cơ hội tốt có thể trực tiếp đánh úp Hạ Tưởng. Tuy nhiên, gã cũng sẽ không cảm ơn Quý Như Lan, đối với loại phụ nữ ngu ngốc, gã lại luôn thích thú. Bởi vì theo gã, phụ nữ chỉ cần có ngực là được, không cần có não.
Nếu có cơ hội, gã nguyện thưởng thức khoái cảm trên ngực của Quý Như Lan, sau đó sẽ bắn chết cô, để cô đến gặp mặt Ngô Công Tử.
Ý tưởng của Tiêu Lương là tốt đẹp, nếu toàn bộ thuận lợi, gã hôm nay chẳng những có thể báo thù rửa hận, nghe đâu còn có thể ngủ với mỹ nhân đệ nhất nhà họ Quý, quả nhiên là đời người rất may mắn.
Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, mọi người đều nói mày lợi hại như thế nào, thông minh thế nào, kỳ thực mày cũng thường thôi.
Tiêu Lương tiến về phía ba nhóm đi cùng ra dấu tay, sau đó, mấy người bọn họ đồng loạt động thủ.
Tiêu Lương không phải đánh giá cao chỉ số IQ của mình, mà là xem nhẹ phòng bị của Hạ Tưởng, càng coi thường ba cảnh vệ thân thủ tinh anh của Trần Hạo Thiên phái đến, đương nhiên, gã còn phạm một sai lầm chết người là bỏ qua Lư Nghĩa và Tống Lập, còn phán đoán sai lầm trí tuệ của Hạ Tưởng.
Khi Trương Lực đi vào Nam Quốc Chi Xuân, khoảng 8 giờ tối, ngọn đèn Nam quốc Chi Xuân u ám, hoa cỏ tàn tạ, sớm đến mùa thu.
Trương Lực được Ngô Hiểu Dương nồng nhiệt nghênh tiếp.
Trương Lực còn đang men say, sau khi ngồi xuống trong đầu còn chưa tỉnh lắm, ngây người sửng sốt, hơi không nghĩ ra y và Ngô Hiểu Dương còn có gì để nói, liền đứng lên:
- Rất xin lỗi tư lệnh Ngô, tôi cảm thấy giữa chúng ta đã không còn gì để nói.
Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất từ sau khi con trai của Ngô Hiểu Dương mất, sao đồng ý để Trương Lực đi? Ông ấy vỗ vỗ vai Trương Lực:
- Trương Lực anh không nên chán nản thất vọng, tuy anh không được đảm nhiệm chức thư kí Chủ tịch Tỉnh, nhưng vẫn có thể nhập ngũ. Chỉ cần Tỉnh ủy đồng ý thả anh, tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh, đảm bảo anh sau khi nhập ngũ, một bước lên cao. Tôi ở trong lực lượng quân đội, chí ít cam đoan anh lên Đại tá, thế nào? Suy nghĩ thật kĩ vào, không nên phá hỏng đường đi.
Trương Lực không nghĩ tới còn có sách lược vu hồi như vậy, thật có thể trước theo chính trị sau nhập ngũ sao?
Ngô Hiểu Dương thấy Trương Lực có vẻ nghi ngờ, cười nói:
- Phù Uyên hiện tại là Trung tướng, y trước kia luôn theo chính trị ở địa phương, còn đã làm Phó chủ tịch tỉnh…
Trương Lực trước mắt sáng ngời, y đương nhiên nghe nói qua Phù Uyên, được Ngô Hiểu Dương nhắc một cái, dường như trước mắt đột nhiên mở ra còn đường sáng sủa, chán nản lúc trước đảo qua mà sáng, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó, mắt không khỏi u tối.
Nếu y đúng theo như lời Ngô Hiểu Dương nói bỏ chính trị nhập ngũ, như vậy về sau cho dù là dòng chính Ngô Hiểu Dương, y hoàn toàn đoạn tuyệt với Hạ Tưởng. Sẽ liên tưởng đến ngày Ngô Hiểu Dương sụp đổ, về sau còn có thể có tương lai gì?
Ngô Hiểu Dương dày dạn kinh nghiệm, thấy Trương Lực đã động lòng, nói:
- Tôi sắp lui xuống, nhưng quân dội không giống như địa phương, độ trung thành của các tướng lĩnh trong quân đội rất cao, chỉ cần tôi chưa chết, tôi nói gì họ cũng nghe. Tôi có thể ở Dương Thành nhiều năm, còn xây dựng nam quốc Chi Xuân, anh nói tôi trên không ai, có thể có ngày hôm nay? Tôi hiện tại không có người để dùng, cảm thấy anh hợp ý, mới mong muốn thu nhận anh.
Trương Lực chần chừ một chút:
- Tôi lo lắng Quý Như Lan và nhà họ Quý không đồng ý.
- Qua đêm nay, Quý Như Lan và nhà họ Quý cũng sẽ không để ý tới anh nữa.
Ngô Hiểu Dương cười ha ha.
Trương Lực chỉ lo cân nhắc mối quan hệ ghê gớm trong đó, không có suy nghĩ sâu xa về hàm ý lời trong ý ngoài của Ngô Hiểu Dương.
100 mét, 90 mét, 80 mét, Mộc Phong mỗi một bước đều rất vững vàng, tay phải chống bên hông, vẫn chưa rút súng, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, y cũng không rõ Mạnh Tán bên trong xe muốn quyết một trận tử chiến với y như thế nào.
Tuy rằng nhìn không rõ tình hình bên trong xe, nhưng y khẳng định, Mạnh Tán ở ngay trong xe.
Lại tiến về phía trước hơn 10 mét, đã tới sát tầm sát thương của súng lục, Mộc Phong đứng lại, la lớn:
- Mạnh Tán, chúng ta so bản lĩnh, vẫn đấu súng, anh cứ nói, ta hầu tới cùng. Hôm nay, hai người chúng ta chỉ có thể có một người sống sót rời khỏi.
Cửa xe bật ra, Mạnh Tán xuống xe, cách khá xa nhìn không rõ, nhưng vẫn cảm nhận được sát khí tỏa ra trên người y.
- Mộc Phong, anh hà cớ gì vì Hạ Tưởng bán mạng? Nói thật cho anh biết, hiện tại Hạ Tưởng có thể đã mất mạng, ha ha.
Mạnh Tán ngửa mặt lên trời cười như điên.
- Anh bị lừa rồi, tôi cố ý dụ anh lại đây, chính là để khi Hạ Tưởng bị ám sát, anh không thể ở đó bảo vệ hắn
Mộc Phong cũng cười, vẫn cười khẩy:
- Mạnh Tán, anh sai lầm rồi, tôi cố ý đến đây giết anh, Phó bí thư Hạ bên người có Lư Nghĩa và Tống Lập, không có tôi, Phó bí thư Hạ vẫn bình yên vô sự. Lư Nghĩa và Tống Lạp anh hẳn là rất quen thuộc, trong trận đấu võ toàn quân, anh và Tiêu Lương đã thua Lư Nghĩa và Tống Lập.
- Cái gì?
Mạnh Tán chấn kinh rồi:
- Anh nói vớ vẩn.
Trong khoảnh khắc Mạnh Tán sửng sốt tâm thần, thời cơ hiếm có để Mộc Phong tóm giữ được rồi, sơ ý chỉ trong nháy mắt y bỗng nhiên rút súng, ngắm chuẩn, nổ súng, tất cả hành động liền mạch lưu loát… tiếng súng vang lên…