Biệt thự bên hồ, trong khuê phòng (phòng của con gái) ở trên lầu, Quý Như Lan chân đất đi tới đi lui trên mặt đất.
Do luyện tập yoga thường xuyên, cơ thể của Quý Như Lan vô cùng mềm mại, rất nhiều động tác độ khó cao đối với cô ta mà nói, có thể hoàn thành các động tác giơ tay nhấc chân bình thường như mây trôi nước chảy.
Quý Như Lan vặn lưng, vừa quay người, người bay lên cao hơn nửa mét, lật nghiêng người một cái trên không trung, rồi lại hạ đất vững vàng, mặt không đỏ, không thở hổn hển.
Cô đứng nguyên tại chỗ, ngửa người ra sau, uốn cong người, từ từ, 2 bàn tay chống trên mặt đất, lúc này cô ta trông như một chiếc cung tròn, chỉ đợi có một anh hùng phi phàm cầm cô trong tay…
Phần eo hoàn mỹ, độ cong mềm mại, lại thêm tấm thân mềm dẻo mà những phụ nữ bình thường không thể có. Quý Như Lan tuyệt đối là người trong mộng hoàn mỹ trong lòng vô số gã đàn ông.
Sau khi vừa làm xong, Quý Như Lan đi tắm, khi làn nước ấm phủ khắp người cô chảy trườn khắp đường cong cơ thể, nhìn hơi nước che phủ chiếc gương mơ hồ có thể thấy được một thứ hoàn mỹ, không hiểu trong lúc đó cô ta lại có một nỗi buồn thương cảm.
Phụ nữ, thế nào cũng phải có đàn ông thì mới có thể coi như là cuộc đời toàn vẹn? Dựa vào cái gì?
Phụ nữ dựa vào cái gì mà không thể tự lập tự cường.
Chẳng qua là nhìn thấy làn da trắng bóng, bụng dưới lại bằng phẳng cùng với đôi chân thon thả, Quý Như Lan khó tránh khỏi sinh ra tình cảm làm người khác ôm mộng tương tư. Thanh xuân dễ trôi qua, cảnh xuân tươi đẹp không trở lại, sự xinh đẹp và tuổi thanh xuân của phụ nữ chỉ có vài năm, cô ta không phục nhưng cũng không nhận thua, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Cô ta bây giờ đích thực là phụ nữ lớn tuổi.
Mặc xong quần áo, Quý Như Lan lại đi đến phòng sách, cầm mấy tấm ảnh ở trên bàn, nhìn kỹ vài lần, rồi lại nhè nhẹ vứt sang một bên, cười nhạt:
- Hạ Tưởng, ngươi vẫn luôn giả đứng đắn, kỳ thực ngươi cũng chỉ là một tên đàn ông thối tha bình thường mà thôi.
Trên tấm ảnh, là Hạ Tưởng chụp cùng với Phó Tiên Tiên, chỉ có điều là 2 người sánh vai bước đi, tuyệt nhiên không có hành động thân thiết nào. Nhưng ánh nắng chiếu trên khuôn mặt của Phó Tiên Tiên, làn gió thổi nhẹ mái tóc cô, lại như là hiệu quả hư hóa bối cảnh của máy ảnh ống kính dài, hiện ra nét thanh xuân trên khuôn mặt vô cùng rung động lòng người của Phó Tiên Tiên.
Cũng khiến trong lòng Quý Như Lan có chút chua xót.
Đồng thời cũng khiến cô ta nhận rõ sự thật, dù sao Hạ Tưởng là kiểu người đàn ông ưu tú hiếm thấy. Bên cạnh hắn không thiếu đàn bà xinh đẹp.
Lại nhớ đến sự nhu mì của Nghiêm Tiểu Thì, so sánh với sự trong trẻo đáng yêu của Phó Tiên Tiên, Quý Như Lan cũng không gò bó nữa, tự thấy bản thân không thua so với Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên một phân nào, không chỉ không thua dung mạo, trí tuệ cũng còn cao hơn bọn họ một bậc.
Chỉ là chẳng qua, không ai lắng nghe tiếng nói trong lòng cô ta
Điện thoại vang lên.
Quý Như Lan tâm phiền ý muộn nghe điện thoại:
- A lô?
- Cô Quý, tôi là Khang Hiếu.
Âm thanh trong điện thoại vọng tới của Khang Hiếu ba phần nhiệt tình, bốn phần niềm nở.
Không biết sao, Quý Như Lan bỗng chốc nghĩ tới lời cảnh cáo của Trương Lực, một trận ác hàn vô cớ, trong đầu mặc nhiên hiện ra điệu cười khiến người ta phiền chán của Khang Hiếu, và điệu cười phóng khoáng của Hạ Tưởng, tim cô ta đập nhanh hơn, vội lắc đầu xua tan đi những nghĩ ngợi lung tung trong lòng.
- Phó Chủ tịch tỉnh Khang, hoan nghênh hoa đến Hoa Vô Khuyết làm khách.
Quý Như Lan khách khí mà không mất vẻ tao nhã nói ra lời mời.
- Được, nếu thuận lợi, sau nửa tiếng nữa tôi đến.
Tiếng cười của Khang Hiếu như là gió xuân dậy lên.
Quý Như Lan thật không thích tiếng cười mơ hồ không rõ của Khang Hiếu, nhưng vì cùng chung mục đích, cô ta vẫn cố nhịn:
- Tôi xin đợi Phó Chủ tịch Khang.
Quý Như Lan bỏ điện thoại xuống, thu dọn một lúc, mặc quần áo chỉnh tề, lại kêu người chuẩn bị trà – Khang Hiếu tuy là Phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng vẫn không đủ tư cách khiến cô ta tự tay đi pha trà.
Đột nhiên, trong lòng Qúy Như Lan cảm thấy bất an, gặp mặt với Khang Hiếu, rốt cuộc là sai hay đúng? Cô ta tại sao vẫn tiếp tục đối đầu với Hạ Tưởng, chỉ là vì trong lòng bản thân háo thắng tranh hơn, chính là vì quyết đấu hơn thua, hay còn vì lợi ích nhà họ Quý?
Quý Như Lan cũng không nghĩ tới là, trong lúc Khang Hiếu nói chuyện điện thoại với cô ta, người vẫn còn vui thú ở Nam Quốc Chi Xuân.
Không sai, sau khi Khang Hiếu nói chuyện với Thi Khải Thuận và Ngô Hiểu Dương, khi chuẩn bị rời khỏi Nam Quốc Chi Xuân, mới nói chuyện điện thoại với Quý Như Lan. Quý Như Lan vẫn cho rằng Khang Hiếu vẫn rất coi trọng sự hợp tác với cô ta, cô ta sai rồi, Khang Hiếu chỉ coi cô ta là người được đề cử.
Cuộc nói chuyện giữa Khang Hiếu, Thi Khải Thuận và Ngô Hiểu Dương vô cùng vui vẻ, trong không khí thân thiết hữu hảo, nói chuyện trong nhận thức rộng rãi.
Ngô Hiểu Dương vô cùng coi trọng sự thăm hỏi của Khang Hiếu, tự bản thân ra cửa đón tiếp, tiếp đãi Khang Hiếu long trọng. Khang Hiếu bước ra một bước quan trọng không dễ dàng. Thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động đều cần phải xem xét nghiêm túc hậu quả chính trị. Nhất là tiếp xúc với quân đội, là điều tối kỵ của các quan lớn.
Cho dù Trần Hạo Thiên thân là Ủy viên bộ chính trị, không dễ dàng qua lại thân mật với cấp cao của quân đội, càng không thể dựa vào thân phận Ủy viên Bộ chính trị đi thị sát Quân khu.
Dựa vào thân phận của Khang Hiếu, qua lại thân mật với Quân khu Lĩnh Nam cũng là quá giới hạn, huống hồ lại là Quân khu Dương Thành? Bởi vậy Ngô Hiểu Dương mười phần thành ý, cũng là vì bước quan trọng then chốt của Khang Hiếu mà mang đến sự khẳng định đầy đủ.
Nếu như không phải là bị Hạ Tưởng bức đến mức không biết xử lý ra sao, Ngô Hiểu Dương tin rằng Khang Hiếu sẽ không bước ra được bước này.
Đương nhiên, sự qua lại thân mật với Quân khu của Khang Hiếu là đại kỵ. Nhưng đối với gã mà nói hỗ trợ hành động qua lại quá mức thân mật với quan lại địa phương, chẳng phải cũng không phải đại kỵ sao? Huống hồ gã đang đứng đầu ngọn gió của cuộc điều tra! Chỉ là chẳng qua quân đội dù sao cũng không thể so sánh với địa phương, địa phương tót xấu còn có hạn chế, còn có giám sát. Hạn chế trong quân đội tương đối ít, giám sát dường như là càng không có.
Cho tới bây giờ, gã có thể thừa nhận Phù Uyên đang thúc đẩy đối với sự điều tra của gã. Tạm thời không có gì tiến triển, chính là nói, trong thời gian ngắn gã vẫn bình chân như vại.
Ở trên, là gã phải dựa vào điều kiện tiên quyết chính trị để bắt tay với Khang Hiếu. Mà Ngô Công Tử bị chặt đứt cánh tay vẫn chưa xuất viện, cũng với Khang Chí bị tóm vào trong Cục công an thành phố, là tiền đề cá nhân mà hắn và Khang Hiếu có được trong đối thủ chung, về công về tư, Hạ Tưởng rất vinh hạnh trở thành kẻ thù chung.
Ngô Hiểu Dương đều không phải là thiếu khuyết trí tuệ chính trị, nhưng gã vẫn không hiểu nổi Hạ Tưởng vì sao lại khai đao như sở nguyện ban đầu với Khang Chí, lẽ nào chỉ là bởi vì Khang Chí bao che cho Sa Đại Bao bức bách trẻ em mại dâm? Cũng không phải là chuyện lớn, thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, cần gì phải vì mấy cô mại dâm không quen biết mà đắc tội với Phó chủ tịch thường trực nắm trong tay quyền cao.
Ngày trước Ngô Hiểu Dương rất bội phục thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng, nhưng trong chuyện này, gã rất coi thường Hạ Tưởng ngây ngô chuộng chính nghĩa. Theo cách nhìn của gã, trừ phi đồng minh chính trị có lợi ích liên quan, lại trừ phi là người thân máu mủ tình thâm, những người khác chết, chẳng liên quan tới chuyện của gã.
Ngô Hiểu Dương nếu không hiểu chính nghĩa của Hạ Tưởng, thì lại cam lòng cho rằng chẳng qua là Hạ Tưởng thủ đoạn chính trị vụng về, đơn giản trình diễn, đơn giản mưu cầu lợi ích chính trị lớn hơn.
Sự khác biết giữa người với người đích thực rất lớn, sự khác biết giữa cán bộ với cán bộ lại càng lớn hơn. Giống như trong khi Quan Viễn Khúc vừa mới phát biểu một bài văn trịnh trọng chỉ ra " Những người vào Đảng bây giờ, làm cán bộ, không phải là bởi vì tín ngưỡng chủ nghĩa Mác, không phải quyết chí thề vì Chủ nghĩa xã hội Trung Quốc, mà chỉ cho rằng vào Đảng, làm cán bộ mang lại nhiều điều tốt cho bản thân, đem việc làm cán bộ, vào Đảng làm vốn chính trị cho cá nhân hoặc gia đình, người thân giành lấy lợi ích."
Với tư cách trong lòng chỉ vì mưu cầu tư lợi cho bản thân của Ngô Hiểu Dương, gã vĩnh viễn không thể hiểu được Hạ Tưởng ôm tâm tình nguyện vọng của dân.
Nếu như gã từng tỉ mỉ nghiên cứu qua quá trình của Hạ Tưởng thì gã sẽ biết, năm đó trong khi lũ lụt ngập trời ở sông Hạ Mã, Hạ Tưởng đã chung sức cùng nhân dân thế nào, không lo nguy hiểm tính mạng mà đi trước làm gương!
Không chỉ Ngô Hiểu Dương không thể hiểu nổi ý chí của Hạ Tưởng, Khang Hiếu cũng không thể hiểu được.
Khang Hiếu hận thấu xương với Hạ Tưởng, trong lòng nhận định Hạ Tưởng hiên ngang lẫm liệt sau lưng ngấm ngầm lấy việc công làm việc tư, bắt Khang Chí, là vì đã đả kích danh vọng của gã, là bởi vì gã đã từng đi đầu phủ quyết Hạ Tưởng với sự đề cử của Lý Dật Phong.
Đón Khang Hiếu vào Nam Quốc Chi Xuân, Ngô Hiểu Dương vô cùng nhiệt tình sánh vai cùng Khang Hiếu mà đi.
Khang Hiếu mắt đã trợn trắng.
Coi như gã có kiến thức rộng rãi, cũng sớm có tâm lý chuẩn bị đối với sự xa hoa của Nam Quốc Chi Xuân. Nhưng vừa nhìn thấy đã kinh ngạc vạn phần, vô số các loại cây cối hoa cỏ quý báu, quét mắt nhìn qua là biết giá tiền hơn triệu tệ trở lên, chỉ riêng trong vườn đã có mấy cây đại thụ và hòn non bộ, hồ nước, lại thêm thềm cỏ, sợ là đắt hơn thế cũng nên.
Đều nói quân đội giàu có và hạnh phục hơn địa phương, ngày trước gã không tin lắm, bây giờ tận mắt nhìn thấy, không chỉ ngấm ngầm thán phục, Ngô Hiểu Dương thật có khí phách, đến Trần Hạo Thiên thân là Ủy viên Bộ chính trị cũng không dám có những hành động trái với thông lệ mà phục vụ mục đích bản thân ở Lĩnh Nam, gã chế giễu, dưới mắt Trần Hạo Thiên, xây dựng cả một tòa Nam Quốc Chi Xuân như hành cung!
Không cần nghĩ, Ngô Hiểu Dương ở trong Quân Ủy, chắc chắn có ô dù vững chãi.
Nói như thế……hôm nay xem như đến đúng rồi? Trong lòng Khang Hiếu chắc chắn rất nhiều, gã đã mạo hiểm chính trị cực lớn lén tiếp xúc với Ngô Hiểu Dương, nhưng không nghĩ sắp thành lại bại. Bởi vì nếu chỉ là phân cao thâp với Hạ Tưởng, thua chẳng bao nhiêu thì nhận thua, cũng không thể mất quan miễn chức, nhưng nếu như bắt tay với Ngô Hiểu Dương, thắng thì còn tốt, chẳng may thua rồi, mất chức là còn nhẹ, chưa biết chừng sẽ ngay…
Gã không dám nghĩ nhiều nữa…cũng may, nhìn thấy Nam Quốc Chi Xuân trong truyền thuyết còn xa hoa hơn trong truyền thuyết, Khang Hiếu đối với bước một bước nguy hiểm trong nguy hiểm, cuối cùng trái tim cũng rơi vào đúng chỗ.
Ngô Hiểu Dương hiển nhiên nhìn ra suy nghĩ to lớn của Khang Hiếu, y đối với sự liên thủ của Khang Hiếu cũng ký thác kỳ vọng cao hơn. Làm Phó chủ tịch thường trực, Khang Hiếu có quyền lực cực lớn ở Tỉnh ủy, bây giờ Mễ Kỷ Hỏa là lại Chủ tịch tỉnh nhu nhược. Trần Hạo Thiên không cùng lực với Ủy ban nhân dân Tỉnh, Hạ Tưởng thân là Phó bí thư Tỉnh ủy cũng khó nhúng tay vào sự vụ hành chính nhất, là một nước cờ tuyệt đối hay, còn có triển vọng hơn hợp tác với Tư Anh.
Khang Hiếu dường như cầm giữ các việc hành chính ở Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Lúc trước tuyển chọn Tư Anh, là không còn cách xử lý nào khác. Hạ Tưởng ra chiêu bất tỉnh, trực tiếp đem Khang Hiếu đổ lên thân gã, gã làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Vì muốn Khang Hiếu kiên định lòng tin, Ngô Hiểu Dương sớm đã chuẩn bị một niềm vui bất ngờ.
Sau khi tiến vào biệt thự, Ngô Hiểu Dương không đợi Khang Hiếu ngồi xuống, đã nói luôn:
- Phó Chủ tịch Khang, có 2 việc muốn thông báo với ngài một chút, hai việc này đối với chúng ta mà nói, đều là chuyện tốt, với Hạ Tưởng mà nói, thì lại chuyện xấu rất lớn. Tin rằng sau khi ngài nghe xong, chắc chắn có thể vì hôm này mà bước ra một bước lịch sử mà cảm thấy vô cùng phấn chấn.