Hạ Tưởng nói với vẻ nghiêm túc, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc kinh cẩn, hơi khom người một chút:
- Phó bí thư Trịnh yên tâm. Nếu chẳng may có chuyện gì phát sinh, tôi sẽ kiên định đứng về phía Phó bí thư Trịnh. Dù sao sự thật đúng là Trịnh Đào không tham gia sự kiện đánh người. Mọi người ở đây đều chính mắt trông thấy, cậu ấy hoàn toàn là một trong những người đứng xem. Tôi cũng có chứng cớ hiện trường, tuy nhiên hiện tại không ở trong tay tôi, qua vài ngày sẽ có được.
Từng chi tiết nhỏ lọt vào trong mắt Trịnh Khiêm khiến y hơi cảm khái. Hạ Tưởng nói chuyện và làm việc rất có chừng có mực, rất chuẩn tắc. Trong việc của Trịnh Đào, hắn chẳng những luôn bảo vệ mình, còn không lúc nào quên tỏ vẻ tôn trọng mình. Trịnh Khiêm nghĩ thầm, nếu Hạ Tưởng làm thư ký của mình có phải tốt bao nhiêu không?
Hạ Tưởng nhẹ nhàng sờ biên lai chuyển phát nhanh trong túi, thầm nhủ: ''Xe chuyển phát nhanh phải buổi tối mới có thể ra khỏi huyện Bá, ngày mai có thể tới thành phố Chương Trình, ngày kia mới có thể tới thành phố Yến. Hiện tại cũng không thể lộ ra quân bài bí mật quá sớm. Nếu không thì dù là Trịnh Khiêm hay Vương Quan Thanh, chắc chắn sẽ vận dụng quyền lực dừng xe chuyển phát nhanh lại. Đối với họ thì đó chỉ là chuyện quá đơn giản!"
Khi rời đi, Trịnh Khiêm vẫn có thái độ nửa tin nửa ngờ, Hạ Tưởng cũng mặc kệ. Trong sự kiện đánh nhau này, giữa Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh đã sinh ra khe hở, muốn tu sửa lại hoàn toàn cũng không hề dễ dàng. Hơn nữa Trịnh Khiêm biết trong tay mình có căn cứ chính xác chứng minh Trịnh Đào trong sạch, vậy khẳng định sẽ phải e dè nếu muốn có động tác nhằm vào Lý Đinh Sơn.
Về phần khi nào cho Trịnh Khiêm nhìn thấy chứng cớ hiện trường là ảnh chụp, Hạ Tưởng đã có tính toán riêng.
Gặp Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng mau chóng kể lại sự việc đã phát sinh, tiếp đó giao biên lai chuyển phát nhanh cho Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý, tìm một người tin cậy ở báo chiều tỉnh Yến, cho người ta nhận lấy cuộn phim, tráng rửa ảnh và bảo quản cẩn thận. Sau này có lẽ sẽ có tác dụng quan trọng.
Hiển nhiên Lý Đinh Sơn vẫn còn chưa tiêu hóa hết niềm vui bất ngờ mà Hạ Tưởng mang tới. Ông ta cầm biên lai trong tay, vô ý thức nhìn vài lần, hỏi:
- Liên Nhược Hạm là ai? Có thể khiến Thẩm Phục Minh gọi điện thoại tới, mặt mũi không hề nhỏ. Người có lai lịch, có thân phận như vậy, sao lại một mình tự lái một chiếc xe xịn đi loạn ở huyện Bá chứ?
Lý Đinh Sơn lại gõ trán, đứng dậy mở cửa sổ, hứng không khí mát mẻ bên ngoài:
- Trong cao tầng ở Bắc Kinh, không nhớ rõ có gia tộc nào họ Liên. Họ này không hay gặp lắm, nếu gặp khẳng định là có thể nhớ rõ.
Trước kia Lý Đinh Sơn công tác ở tòa soạn báo cấp quốc gia, có thể tiếp xúc với rất nhiều bí mật mà người bình thường không biết. Một ít gia tộc cách mạng ẩn nấp rất sâu, ông ta cũng ít nhiều biết một chút. Cho nên vừa nghe Hạ Tưởng phỏng đoán Liên Nhược Hạm đến từ Bắc Kinh, có lẽ là con nhà danh tiếng, ông ta không khỏi động cân não suy tính.
Suy nghĩ nửa ngày không bắt được trọng điểm, Lý Đinh Sơn mới chuyển ý nghĩ trở về kế sách mà Hạ Tưởng vừa đưa ra, vui vẻ mỉm cười nói:
- Tôi phát hiện nếu ai đắc tội cậu, khẳng định về sau sẽ không được vui vẻ dễ chịu gì. Một việc đơn giản như vậy cũng có thể bị cậu lợi dụng, từ giữa ly gián quan hệ của Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh. Tôi phải thật sự bội phục cậu.
- Bí thư Lý đừng giễu cợt tôi. Tôi đi theo bên cạnh ngài thời gian còn chưa dài, mới học được ít bản lĩnh thôi. Ngài nói như vậy là muốn giấu riêng, không dạy tôi đạo lý đối nhân xử thế chứ gì?
Lý Đinh Sơn cười ha hả:
- Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần giở thủ đoạn với tôi. Tôi không phải người suy đoán lung tung. Đúng rồi, chuyện nhận thầu Cổn Long Câu, tôi có một ý tưởng. Nếu để một mình công ty của Phùng Húc Quang đến cạnh tranh với Thương mại Bối Hà, có vẻ thế lực hơi mỏng. Tôi vừa mới gọi điện thoại tới một người bạn ở thành phố Yến, anh ta đã đáp ứng có thể tới cùng tham gia cạnh tranh.
Hạ Tưởng liền khen Lý Đinh Sơn suy tính chu toàn, tiếp theo hắn ra vẻ chợt nghĩ ra điều gì, liền nói:
- Đúng rồi, Bí thư Lý, công ty của Phùng Húc Quang là ở thành phố Yến. Nếu ngài nói tìm một công ty ở thành phố Chương Trình cũng tham gia cạnh tranh có phải càng tốt hay không? Thương mại Bối Hà là cấp huyện, thành phố Chương Trình là cấp thành phố, Tổng giám đốc Phùng đại biểu chính là cấp tỉnh. Có đủ ba loại công ty như vậy càng có vẻ trang trọng.
- Tìm một công ty ở thành phố Chương Trình tham gia cạnh tranh. Hay thì hay thật, nhưng tôi không biết công ty nào ở thành phố Chương Trình.
Lý Đinh Sơn cũng đồng ý với quan điểm của Hạ Tưởng, nhưng không thể chỉ vì việc nhỏ là tìm một công ty mà phải mở miệng nhờ Hồ Tăng Chu hỗ trợ.
- Tôi nghe Thù Lê nói, Mễ Huyên có một công ty ở thành phố Chương Trình. Để tôi xem có thể thuyết phục được cô ấy tới tham gia cạnh tranh hay không. Nếu cô ấy có thể đến, chẳng những có thể rất tốt trong việc chèn ép Thương mại Bối Hà, hơn nữa nếu Mễ Huyên đứng ra, người biết thân phận của cô ấy khẳng định sẽ có ý tưởng khác.
Hạ Tưởng không nói ra là hắn đã tính toán từ trước chính là vì không muốn Lý Đinh Sơn cảm thấy mình việc gì cũng đều bố trí ổn thỏa hết từ trước. Một thư ký có năng lực xuất chúng cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù Lý Đinh Sơn không có tâm lý nghi ngờ vô căn cứ nhưng dù sao vẫn nên biểu hiện phù hợp với bổn phận thì hơn.
- Chiêu thức ấy cao minh.
Lý Đinh Sơn cầm bao thuốc trong tay, đưa cho Hạ Tưởng một điếu:
- Nếu công ty của Mễ Huyên giúp công ty của Phùng Húc Quang tham gia cạnh tranh, sẽ làm cho người ta nghĩ rằng Vương Toàn Hữu đã lựa chọn đứng thành hàng.
Hạ Tưởng vội bật lửa châm thuốc cho Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn hút một hơi, cười nói:
- Kỳ thật Vương Toàn Hữu đã có lựa chọn. Dương Phàm có quan hệ cá nhân không tồi với Vương Toàn Hữu. Ông ta đồng ý nói chuyện đỡ cho tôi, hiển nhiên là do Vương Toàn Hữu nhờ.
Hạ Tưởng hơi giật mình, không biết Lý Đinh Sơn là tự đoán ra hay là biết được từ con đường khác. Tuy rằng hắn cũng đoán được có thể Dương Phàm bán mặt mũi cho Lý Đinh Sơn là vì quan hệ với Vương Toàn Hữu. Mễ Huyên cũng đã tự mở miệng chứng thực việc này. Nhưng Lý Đinh Sơn hiểu biết quan hệ cá nhân giữa Dương Phàm và Vương Toàn Hữu là từ đâu?
Hạ Tưởng không đoán ra, cũng không tiện hỏi thẳng Lý Đinh Sơn, đành phải giả vờ ngầm hiểu rằng có ai đó đã tỏ vẻ nghiêng về Lý Đinh Sơn nên mới âm thầm thông báo cho ông ta biết ai quan hệ với ai thế nào. Nếu Lý Đinh Sơn không nói, tự nhiên là có đạo lý của ông ta. Nói gì thì nói, ông ta vẫn là lãnh đạo, không thể chuyện gì cũng nói cho mình được. Như vậy thật sự là không có đạo lý!
Buổi chiều, Hạ Tưởng không ra ngoài tìm Tào Thù Lê mà ngồi ở phòng ngoài thực hiện trách nhiệm của thư ký. Trong thời gian đó, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ An Đào tới báo cáo công tác, nói chuyện với Lý Đinh Sơn trong khoảng thời gian không ngắn, cuối cùng tươi cười ra đi. Trước khi đi, ông ta còn bắt tay với Hạ Tưởng, nói phải rút thời gian ra cùng nhau ăn một bữa cơm.
An Đào 33 tuổi, người thành phố Chương Trình, xếp hạng gần cuối trong mấy Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện ủy. Có thể là vì bị Hoàng Bằng Phi xa lánh nên từ sau khi Lý Đinh Sơn tới nhậm chức tới nay, y tới báo cáo công tác vô cùng nhiệt tình, biểu hiện đầy đủ thành ý mong muốn tiến bộ. Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cũng đã thảo luận, cảm thấy An Đào coi như không tồi, tố chất tổng hợp khá cao, cũng tốt nghiệp đại học, chỉ có điều đối nhân xử thế hơi phiến diện, suy xét sự việc không được toàn diện, nhưng may mắn là thái độ khá tốt, có khả năng nghe và tiếp thu ý kiến của người khác, đặc biệt là rất nghe lời Lý Đinh Sơn.
Hạ Tưởng biết rõ, kỳ thật Lý Đinh Sơn vẫn luôn hoạt động. Tại huyện Bá, cũng có không ít cán bộ trẻ mong muốn được tiến bộ. Đối với một số người, sau khi thấy lãnh đạo trực tiếp của mình không quá hòa hợp với Bí thư huyện ủy, họ đều có ý tưởng riêng. Hạ Tưởng cũng đang không ngừng giao lưu với những người như vậy.
Hắn và Lý Đinh Sơn, một tay sáng một tay ngầm, đang từng bước cắn nuốt phạm vi thế lực của Lưu Thế Hiên.
Hạ Tưởng nghĩ An Đào chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ buổi chiều khi hết giờ, y lại chủ động tới mời. An Đào cực kỳ nhiệt tình, Hạ Tưởng cũng không tiện từ chối, liền gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, bảo các cô tự đi ăn. Tào Thù Lê không nói gì nhưng Mễ Huyên thì cướp lấy điện thoại hỏi Hạ Tưởng làm chuyện xấu thế nào rồi. Hạ Tưởng biết cô muốn hỏi chuyện cuộn phim, chỉ cười xòa không nói gì.
An Đào từ nhỏ lớn lên ở thành phố Chương Trình, vẫn chưa từng sinh hoạt tại thị trấn, cho nên từ sau khi tới huyện Bá làm Phó ban Tổ chức cán bộ tới nay, vẫn không quá quen phương thức làm việc của dân bản xứ. Tuy đều là cán bộ Đảng và chính quyền nhưng dân ở đây thường có tính cách vội vàng, sốt sắng, nói gì thì tuyệt đối không hàm súc, thậm chí còn có chút thô lỗ, khiến y cảm thấy vừa khổ sở vừa khó có thể triển khai công tác.
Hạ Tưởng hiểu An Đào không thích ứng được tác phong làm việc kiểu đó là vì các cán bộ cơ sở đã nhiều năm công tác ở cơ sở, thường xuyên giao tiếp với nông dân, không hề có tác phong ăn nói lòng vòng, rào trước đón sau như các cán bộ chuyên ngồi văn phòng, mà nghĩ gì nói đó, gần như không bao giờ vòng vo. Cho nên người lớn lên ở thành phố lớn khi gặp phải cán bộ địa phương có đặc điểm như vậy, luôn cảm thấy rất khó hòa hợp và khó làm việc.