Công chúa ở tạm phủ tướng quân, trong phủ đều là tiếng nói tiếng cười. Hơn nữa công chúa đối đãi người làm hòa hòa khí khí, không hề kiêu ngạo! Làm cho người ta không khỏi muốn thân cận.
Ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng, khí trời ấm áp, trong hoa viên muôn hoa đua thắm khoe hồng, bươm bướm bận rộn bay qua ở trong bụi hoa. Phong cảnh vô hạn!
Công chúa mang theo hai nha hoàn, ngồi trong đình ở vườn hoa hóng mát. Con trai nhỏ của Hàn tướng quân núp núp trốn trốn sau núi giả, sợ hãi rụt rè, một lát thì do dự tiến lên một bước, một lát lại lui về phía sau một bước.
Công chúa để ly trà xuống, nhìn núi giả một cái. Nhàn nhạt cười, hai nha hoàn nhất thời không giải thích được, mặc dù công chúa đối đãi người làm hiền hòa, nhưng ý định của nàng kín đáo, người bình thường đoán không ra. Vì vậy một nha hoàn áo xanh cúi người hỏi: “Công chúa, ngài cười cái gì nha?”
Công chúa chỉ cười không nói, tròng mắt nhìn về núi giả, nói: “Đi ra đi! Chớ núp.”
A. . . . . . Đứa bé sau núi giả kêu lên, cuối cùng nhắm mắt, nhăn nhăn nhó nhó ra tới. Hắn tràn đầy lòng hiếu kỳ với tỷ tỷ xinh đẹp này, vì vậy hắn không nghĩ cái gì, rất lớn mật chạy đến trước mặt công chúa. Nâng khuôn mặt tươi cười lên, nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp! Mẹ nói trong phủ có một tỷ tỷ xinh đẹp tới, Uy nhi còn chưa tin, không nghĩ tới là thật nha!”
“Nô tỳ tham kiến tiểu thiếu gia!” Hai nha hoàn che miệng mà cười, nhưng vẫn rất cung kính hành lễ. Công chúa cũng bị chọc vui, đều là lời trẻ con không cố kỵ, quả nhiên không sai, thời đại ngây thơ chất phác tốt đẹp nhất, không buồn không lo!
Nàng đưa tay sờ sờ đầu Uy nhi, cười yếu ớt hỏi: “Tiểu Uy nhi, năm nay ngươi mấy tuổi?”
Vậy mà Uy nhi không trả lời, hắn chu cái miệng nhỏ nhắn. Nhìn chằm chằm công chúa. Đưa tay nhỏ ra, vỗ ngực, cao giọng nói: “Ta năm nay bảy tuổi. Không phải tiểu Uy nhi, cha nói ta là nam tử hán, về sau phải bảo vệ quốc gia.”
“Ha ha ha ha. . . .” Lời nói của đứa trẻ chọc cho họ vui vẻ cười to, thật là rất thú vị.
Bị Uy nhi trừng mắt, họ đành nghẹn lại nụ cười vào trong bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghẹn đỏ. Công chúa kéo Uy nhi vào trong ngực, khích lệ nói: “Chí hướng của Uy nhi thật xa, nếu như dụng công luyện tập, tương lai nhất định làm nên.”
“Tỷ tỷ yên tâm, Uy nhi nhất định cố gắng.” Tiểu Uy nhi còn vỗ ngực thề như có chuyện lạ. Vẻ mặt thành thật!
“Tỷ tỷ tin tưởng Uy nhi, Uy nhi tới đây, ăn chút điểm tâm đi!” Công chúa bưng điểm tâm trên bàn lên đưa cho Uy nhi, xem ra công chúa rất ưa thích hắn. Hơn nữa rất khoái trá.
“Đa tạ tỷ tỷ. . .” Tiểu Uy nhi ăn say sưa ngon lành. Đột nhiên, tiếng bước chân kèm theo tiếng dậm chân truyền đến, chỉ thấy một phu nhân quần áo đắt tiền vội vã chạy tới. Trong miệng còn gọi: “Uy nhi, Uy nhi, ngươi ở đâu?”
Đột nhiên bà che miệng, cả kinh thất sắc. Nhanh chóng chạy tới quỳ gối trước mặt công chúa xin tội: “Xin công chúa thứ tội, Uy nhi không hiểu chuyện đụng phải công chúa!”
Tiểu Uy nhi lập tức lao ra lồng ngực công chúa, chạy đến bên cạnh mẫu thân, hô ngọt ngào: “Mẹ!”
Công chúa nhìn một màn đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy đỡ phu nhân, cười yếu ớt nói: “Phu nhân thật là rất may mắn, Uy nhi thật biết điều. Tương lai nhất định làm nên!”
“Mời phu nhân ngồi!” Công chúa không chỉ xinh đẹp, hơn nữa rất dịu dàng cao quý, phu nhân không được tự nhiên trong chốc lát, vẫn ngồi xuống. Cũng ôm Uy nhi vào trong ngực. Từ ái cười nói: “Làm phiền công chúa chăm sóc Uy nhi, Uy nhi nghịch ngợm gây sự, nhất định khiến công chúa nhức đầu.”
“Phu nhân chê cười rồi, Uy nhi rất nghe lời. Có lúc ta thật sự là hâm mộ phu nhân. Con trẻ khỏe mạnh hiếu thuận, tướng quân lại thương yêu phu nhân. Cảm giác gia đình thật ấm áp!” Nói đến nhà, trong giọng nói của nàng lộ ra một tia thương cảm, người nhà phương xa có mạnh khỏe không? Nàng rất áy náy không thể tận hiếu đến cuối cùng, không thể làm bạn cạnh họ.
“Công chúa thoải mái!” Phu nhân thu lại nụ cười, bà không thể ra sức, chỉ đành phải nói đôi lời an ủi công chúa.
Hai người nói việc nhà, mà Tiểu Uy nhi lại là biến đổi phương pháp chọc cho mọi người cười ha ha. Ngày nay thật đáng giá hoài niệm