Hôn mê hết sức, long trời lở đất, lúc tỉnh lại nữa, chuyện cũ đã hết.
Thái hậu trên cao nhìn xuống, nhìn Lưu Quân Dao hôn mê, đột nhiên cười thần bí. Cúi người xuống, không biết bỏ cái gì vào tay nàng! Phất phất ống tay áo. Cũng không quay đầu lại rời đi.
Ngày kế, bầu trời trời xanh mây trắng, từng đám mây bay bay. Ngọt ngào, ấm áp giống như là kẹo đường.
Minh quốc vàg Nguyệt quốc hòa thân, cả nước vui mừng! Dân chúng đều vây ở ven đường, vui vẻ đưa tiễn công chúa. Bởi vì công chúa, bọn họ mới miễn bị đồ thán! Có người còn tới trong miếu cầu xin Bồ Tát, phù hộ công chúa hạnh phúc an khang !
“Cung tiễn công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. . . .” Dân chúng rối rít quỳ rạp xuống cửa thành, khấu đầu đưa tiễn! Thanh âm liên tiếp, xông thẳng lên trời. Đáng tiếc, công chúa hôn mê chưa từng nghe. Khi nàng tỉnh lại lần nữa, đoàn xe đã ra thành, đang đi ở trong rừng cây.
Tiếng chim kêu to, tiếng gió, tiếng bánh xe lăn đều, đan vào nhau!
Xe ngựa lắc lư, nàng từ từ tỉnh lại. Nhìn không gian thu hẹp, kinh ngạc chẳng biết tại sao!
Đột nhiên cảm thấy trong tay khác thường, suy nghĩ của nàng bị kéo về, mang theo nghi ngờ, nàng mở bàn tay ra, bên trong là một cục giấy. Nàng chầm rì rì mở ra từng chút. Mấy chữ đập vào mắt lại làm cho trong lòng nàng run sợ. Chữ chữ đập vào trái tim, cả xương cũng cảm thấy thương.
“Mạng của phụ huynh (cha anh), đều ở tay ngươi!” .
Đây là uy hiếp của Thái hậu sao? Người hoàng gia thật hèn hạ, lại lấy sinh mạng ra uy hiếp! Nàng hận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lạnh lùng bắn thẳng đến phía trước. Tay nắm chặt, vò tờ giấy thành mảnh vụn.
Chỉ là hoàng gia rốt cuộc muốn làm gì? Bọn họ muốn mang ta đến nơi nào?
Nàng trầm giọng ra lệnh: “Dừng lại!”
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại, một nha hoàn vén rèm lên, hỏi: “Công chúa có gì phân phó?”
“Công chúa?” Lưu Quân Dao nghi ngờ không hiểu, nhưng lúc này không phải thời cơ nổi giận, nhất định hỏi rõ chân tướng của sự tình mới được, nàng hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Bản công chúa muốn xuống xe ngựa, tự cởi ngựa!”
“Vương gia đã phân phó không cho phép công chúa xuống ngựa, kính xin công chúa đừng làm khó nô tỳ!” Nha hoàn quả quyết cự tuyệt, đừng xem nàng chỉ là nha hoàn nho nhỏ, lại không kiêu ngạo không tự ti. Hơn nữa hơi thở đều đều, vừa nhìn đã biết là người luyện võ! Lưu Quân Dao cũng không muốn giãy giụa. Ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng trong nháy mắt này, nàng liếc thấy một bóng dáng khiến cho nàng đau lòng.
Lưu Quân Dao kinh ngạc nhìn hắn trên lưng ngựa. Trong lúc nhất thời quên phản ứng. Miệng lẩm bẩm: “Ngươi thật tàn nhẫn!”
Đột nhiên, gió mạnh gào thét! Mây đen giăng đầy. Một cơn bão sắp sửa lại tới!
Mọi người bị gió thổi ngã trái ngã phải, đứng không vững.
“Gió lớn từ đâu tới?”
“Thật là tà môn, mới vừa rồi còn thật tốt, sao lập tức đã thay đổi đây?”
Lưu Quân Dao đỡ xe ngựa mới miễn cưỡng chống lại thân thể lảo đảo muốn ngã. Nàng nhìn bầu trời đen kịt, lo lắng dần dần nổi lên trong lòng! Ép tới nàng không thở nổi.
Đột nhiên nàng nghe được một thanh âm: “Vương gia, phía trước có ngôi miếu đổ nát, chúng ta vào tránh một chút đi!”
“Truyền lệnh xuống, chỉnh trang đi tới!” Hiên Viên Triệt ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức hành động. “Bảo vệ Vương gia, công chúa!” .
Lưu Quân Dao cười lạnh, nàng rốt cuộc hiểu rõ, thì ra hoàng gia phong nàng thành công chúa, lại dùng phụ huynh uy hiếp. Nhất định là để cho nàng làm việc! Nếu như không lợi dụng thật tốt, chẳng phải lãng phí!
Hừ! Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Đi vào ngôi miếu đổ nát, Lưu Quân Dao nhìn Hiên Viên Triệt đứng trước Phật tổ, cười! Nàng lạnh giọng phân phó: “Các ngươi đều đi xuống!”
Người thâm cung, tự nhiên hiểu được đạo sống sót, không nên nghe, bọn họ cái gì cũng không nghe thấy, không nên nhìn, cái gì cũng không nhìn thấy!