Không trung từ từ hiện ra một đám mây đen. Bay về chỗ xa xôi cho đến khi không thấy rõ!
Trên giường bệnh, lão bà bà vô lực tựa vào trên người Lưu Quân Dao, Hoàng Phủ Hiên cũng ngồi ở trên mép giường, lẳng lặng lắng nghe bà dặn dò.
“Lần trước ở đáy vực, vô ý phát hiện các ngươi. Vì vậy nổi lên lòng xấu xa, đánh bọn ngươi hôn mê rồi sử dụng thử thuốc. Trải qua trăm ngàn thí nghiệm chủng loại độc dược, các ngươi đã là bách độc bất xâm. Vậy mà hôm nay ta bị kẻ địch ám hại, thân chịu trọng thương! Qua không lâu hành tung của ta sẽ bại lộ, các ngươi nên sớm rời đi. Nếu không sẽ bị ta liên lụy!” Lão bà bà kịp thời nói rõ nguyên nhân hậu quả.
Lưu Quân Dao và Hoàng Phủ Hiên liếc mắt nhìn nhau, lo lắng lắc đầu một cái, trăm miệng một lời nói: “Không được, chúng ta không thể vứt lại mình bà!”
“Ta tàn nhẫn với các ngươi như vậy, các ngươi không hận ta sao?” Lão bà bà yếu đuối cười cười, thấp giọng hỏi thăm. Nhưng đồng thời trong lòng bà rất vui vẻ an ủi! Quả nhiên không nhìn lầm người!
Lưu Quân Dao vỗ vỗ lưng của bà, giúp bà thở thông suốt, cười yếu ớt nói: “Hận rất khổ, không bằng không hận!”
“Đúng nha, bà bà tốt nhất dưỡng thương, chúng ta sẽ không bỏ bà!” Hoàng Phủ Hiên cũng giúp, bọn họ há là người vô tình vô nghĩa? Huống chi trong khoảng thời gian này nhờ có bà bà chăm sóc, nếu không bọn họ sớm đã chết ở đáy vực rồi.
“Ha ha ha. . . . Ta quả nhiên không nhìn lầm, chúng ta không quen không biết các ngươi cũng có thể đối với ta như thế, ngày sau nhất định là phúc của thiên hạ chúng sinh!” Lão bà bà thở dài, mùi máu tươi nồng nặc chảy ra từ khóe miệng bà, dọa sợ hai người bọn họ.
“Bà bà, bà không sao chớ!” Lưu Quân Dao vội vàng hỏi thăm, lão bà bà tuổi già thân thể lại yếu đuối làm cho người ta lo lắng. Làm cho lòng người đau! Điều này làm cho nàng không nhịn được nghĩ đến cha, không biết ông có mạnh khỏe?
Hoàng Phủ Hiên cầm lấy tay bà, vừa định đưa chân khí vào, liền bị lão bà bà ngăn cản, bà gian nan mở cặp mắt mệt mỏi, nhìn Hoàng Phủ Hiên, đứt quãng mà nói: “Đừng. . . Dẫn ta. . . . Đến phòng luyện công. . .”
Hoàng Phủ Hiên ôm bà bà, dưới sự chỉ dẫn của bà bà, bọn họ mở ra cơ quan, đập vào mi mắt là hình ảnh mơ hồ, trong phòng tối đen, chỉ có một viên dạ minh châu chiếu sáng cả gian phòng, bên trong phòng là chiếc giường băng đang tỏa khí trắng. Hoàng Phủ Hiên đặt bà trên giường băng.
Bà bà ngồi xếp bằng, khép lại hai mắt. Lẳng lặng vận công, hai người không dám quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng nhìn, thời gian một chung trà trôi qua, mặt tái nhợt của lão bà bà dần dần có vẻ đỏ thắm. Hai mắt khép lại cũng chầm chậm mở ra. Mà môi khô khốc cũng thần kỳ khôi phục như trước!
Nhìn biến hóa thần kỳ này, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối! Âm thầm bội phục kỳ công của bà bà!
Đợi bà bà thả tay xuống thì hai người vội vàng nhào tới trước, lo lắng trùng trùng hỏi thăm: “Bà bà, như thế nào?”
“Ta. . . . Không có. . . Chuyện!” Sức khỏe của bà bà thân vẫn rất suy yếu, thanh âm hơi run rẩy!
Lấy được trả lời khẳng định, lòng treo cao của hai người rốt cuộc rơi xuống. Căng thẳng trên mặt cũng được nụ cười thay thế.
Nhưng bà bà vẫn lo lắng, bà nhìn bọn họ một cái, khuyên nhủ: “Các ngươi mau rời đi đi! Trở lại địa phương các ngươi nên đi!”
“Nhưng. . . . Chúng ta không yên lòng bà!” Hoàng Phủ Hiên nói, Lưu Quân Dao cũng gật đầu phụ họa. Bọn họ vạn vạn không thể bỏ xuống bà bà đối mặt kẻ địch một mình.
Bà bà tự nhiên hiểu tâm ý của bọn họ, nhưng tâm ý bà đã quyết, lạnh mặt. Lạnh lùng nói: “Các ngươi nhất định phải rời đi!”
“Hơn nữa chung quanh đáy vực này cũng bày mê trận, bốn phía có khói độc lượn lờ, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ! Các ngươi ở nơi này sẽ chỉ làm ta phân tâm, trở thành gánh nặng của ta!” Bà bà lãnh khốc nói sự thật, ánh mắt của bà lấp lánh có hồn, bên trong khúc xạ ra uy nghiêm và tàn nhẫn khi cư xử với kẻ địch!
Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành phải theo bà bà, thu dọn đồ đạc, rời đi theo sự bố trí của bà bà.