Nhà đế vương không phải vô tình, nhưng thật ra bọn họ gánh trách nhiệm quá lớn! Thiên hạ hưng vong chỉ ở trong một khoảnh khắc suy nghĩ của họ, vì vậy bọn họ chỉ có thể hy sinh rất nhiều người.
“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư. . . . . .” Lan nhi cách đó không xa vội vã chạy tới, nàng đẩy cửa vào, sắc mặt nóng nảy, bởi vì chạy gấp, ngực Lan nhi không ngừng phập phồng, thở không ngừng.
Lưu Quân Dao nhìn nàng một cái, cố gắng chống thân thể mệt mỏi lên, nàng mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Lan nhi thế nào?”
Lan nhi nhanh chóng vọt tới bên giường, nâng nàng dậy tựa vào trên mép giường, nói: “Tiểu thư, trong cung phái người tới mời ngài vào cung!”
“Vậy sao?” Lưu Quân Dao không xác định nỉ non, trong đầu nàng chợt lóe lên bóng dáng của Thái hậu thông minh. Sắc mặt nàng lo lắng, không biết lần này vào cung là họa hay phúc!
Không hổ là tâm phúc của tiểu thư, Lan nhi lập tức cảm nhận được bất an của tiểu thư, suy nghĩ của nàng nhanh chóng lưu chuyển, tự hỏi nên giúp tiểu thư giải lo lắng như thế nào! Rốt cuộc Lan nhi nghĩ kế: “Tiểu thư, không bằng chúng ta cáo ốm từ chối đi!”
“Không được, Lan nhi nhanh đi tìm bộ y phục, chúng ta vào cung!” Bất kể Thái hậu là ý gì, nàng cũng không thể cãi lời, hơn nữa cũng có thể nhân cơ hội thăm dò ý tứ của thái hậu.
Mặc dù Lan nhi không hiểu ý tưởng của tiểu thư, nhưng nàng có thể cảm nhận được tầm quan trọng của sự việc, Lan nhi không dám qua loa, sau khi chuẩn bị xong trong thời gian ngắn nhất, liền cùng Lưu Quân Dao đi gặp!
Trong cung Thái hậu, Cao thái hậu một cái tay chống đầu, nằm nghiêng ở trên ghế quý phi, ngửi Long Đàn hương, Cao thái hậu buồn ngủ, cung nữ lại gần tai của bà, nhỏ giọng xin phép: “Thái hậu, Cảnh vương phi đến rồi!”
Cao thái hậu miễn cưỡng mở ra hai mắt mệt mỏi, gương mặt lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên nhu hòa. Bà lại khép cặp mắt, cung nữ thấy thế không dám quấy rầy, yên lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hương trên lư hương cũng cháy hết. Cửa cung, Lưu Quân Dao vẫn lạnh nhạt đứng ở trong gió lạnh. Mặc cho thời gian trôi qua, nàng cũng không chút hoang mang. Chỉ là bởi vì thân thể nàng chưa khỏi hẳn, cái trán dần dần rỉ ra mồ hôi.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy bóng dáng vội vã đến của phụ thân, nàng tiến ra đón, hỏi: “Cha, sao người lại đến?”
“Dao nhi?” Nhìn thấy nữ nhi bảo bối, Lưu thần tướng hiển nhiên thật bất ngờ. Nắm hai tay của nàng, “Dao nhi, đã lâu không gặp, con gầy!” Nhìn dáng dấp Dao nhi chắc là sống ở vương phủ không tốt. Ông nhìn thật đau lòng.
Lưu Quân Dao cười ngọt ngào, trấn an ông. Nàng dịu dàng an ủi: “Cha, mắt cha bị hoa rồi! Nữ nhi vẫn như trước kia, chưa từng gầy một phần cũng chưa từng mập một phần.”
Nói xong, nàng còn quay một vòng trước mặt ông như không có việc gì. Váy lụa trắng phất phới theo gió, giống như tiên tử hạ phàm.
“Ha ha ha. . . .” Lưu thần tướng vui mừng cười, nữ nhi vẫn nghịch ngợm, chỉ là thấy nữ nhi sống tốt ông cũng yên tâm.
Lúc này, cung nữ trong cung Thái hậu đi ra, cúi người, nói: “Tham kiến vương phi, thần tướng, Thái hậu cho mời!”
“Tốt!” Lưu Quân Dao xoay người. Hai cha con đi vào trong điện. Quỳ xuống đất thỉnh an: “Tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”
Cao thái hậu chậm rãi đứng dậy, giả bộ đỡ bọn họ dậy, cười híp mắt nói: “Thần tướng xin đứng lên, Dao nhi xin đứng lên.”
“Hôm nay mời thần tướng tới thật ra thì cũng không có chuyện khác, chẳng qua là ai gia nhớ Dao nhi, hơn nữa thần tướng và Dao nhi cha con tình thâm, vì vậy đều mời, hi vọng cha con thần tướng có thể gặp nhau!” từng chữ từng câu của Thái hậu, đều là suy nghĩ vì người khác. Nhưng rốt cuộc xảo trá ra sao cũng không thể biết được.
Cha con Thần tướng nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý của bọn họ người khác xem không rõ! Thật ra thì bọn họ đều có suy nghĩ về mục đích Thái hậu tỏ lòng thương yêu.