Hôm nay kết thù kết oán cũng kết duyên! Nhất định dây dưa không ngừng nghỉ!
Đã qua ba ngày. Trong vương phủ, Lưu Quân Dao vô lực nằm ở trên ghế đệm, Lan nhi thêm lửa than ở một bên, mà Mai nhi thì tỉ mỉ mớm thuốc cho nàng.
Lúc này có người tiến vào, chỉ thấy một tiểu nha hoàn bưng trái cây tươi trong tay, cung kính hành lễ, nói: “Vương phi vạn phúc! Đây là trái cây Vương gia mang về từ trong cung, xin vương phi hưởng dụng!”
Lưu Quân Dao nhìn quả nho trên tay nàng một cái, thật cũng không cảm thấy mới lạ, nhưng đây là cổ đại, mùa này có quả nho cũng là chuyện thần kỳ!
Bất kể Hiên Viên Triệt là hư tình hay là giả ý, nàng đều sẽ không cự tuyệt, bởi vì không có ai lại tự làm khó mình! Lưu Quân Dao nhẹ giọng nói: “Để xuống đi!”
Nha hoàn để quả nho lên bàn, cúi cúi người, lui ra ngoài: “Nô tỳ cáo lui!”
Lan nhi xông lên, ý đồ ném quả nho xuống đất, may nhờ Lưu Quân Dao ngăn cản kịp thời “A, Lan nhi đừng xúc động!”
“Tại sao vậy tiểu thư? Vương gia đáng chết đó không biết điều, dám can đảm tổn thương tiểu thư, chúng ta không cần hắn giả bộ!” Lan nhi thật là tức giận bất bình, nói tới nói lui cắn răng nghiến lợi, thật giống như hận không thể chặt hắn làm trăm mảnh.
Lan nhi bất đắc dĩ, vạn phần không tình nguyện đưa quả nho đến cạnh tay nàng. Lưu Quân Dao hưởng thụ nuốt quả nho xuống, chất mật ngọt ngào theo cổ họng trợt xuống, ngọt đến trái tim!
Lan nhi nuốt nuốt nước miếng, hai mắt khóa trên quả nho, nếu không phải Mai nhi lôi kéo, chỉ sợ nàng nhào tới rồi. Lưu Quân Dao nhìn thấu tâm tư của nàng. Cầm quả nho phân cho họ. Tự lo đóng cửa giả vờ ngủ say!
Lan nhi ăn uống no đủ rồi, liền thấy nghi ngờ, nàng không hiểu lầm bầm lầu bầu: “Tại sao Vương gia lại mang đồ tới đây? Ngày hôm qua không phải hận đến cắn răng nghiến lợi sao? Không đúng! Ta nghĩ. . . . Bên trong nhất định là có âm mưu!”
Lời nói của Lan nhi ngược lại nhắc nhở Lưu Quân Dao, vô sự mà ân cần, không phải gian xảo tức là đạo chích! Ngày sau nàng phải cẩn thận nhiều hơn mới phải!
Mai nhi xoa đầu Lan nhi, nói đùa: “Khó được ngươi thông minh một lần! Ha ha ha. . . .”
Hai người chơi đùa, nhưng Lưu Quân Dao lại lâm vào trầm tư! Vì sao thái độ của hắn biến chuyển to lớn như thế? Nếu như có mục đích, vậy là cái gì đây? Nếu như là chân tình, vì sao hôm qua hung ác hạ sát thủ? Là hắn thay đổi thất thường? Hay là hắn ẩn núp quá sâu?
Tất cả nghi ngờ lượn quanh đầy trong đầu của nàng, lòng rất loạn khó mà bình tĩnh! Suy nghĩ cũng lộn xộn! Không có đầu mối chút nào.
Nàng khép lại hai mắt thật chặt, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh xa lạ, làm cho người ta đoán không ra! Đầu óc bành trướng phát đau từng hồi. Đôi tay nàng che đầu. Cưỡng bách mình tĩnh tâm! Mấy phen suy tư không có kết quả, nàng quyết định tạm thời để xuống trước!
Nhưng âm mưu quỷ kế tựa như biết nắm bắt thời cơ! Mới một lát, tâm cơ lại manh động.
Lưu Quân Dao cười yếu ớt. Trầm mặc không nói, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, cầm bình trà lên, rót cho mình một ly trà nóng.
Trà nóng mới vừa bị thả vào khóe miệng, một cỗ gió lạnh vọt vào, có người phá cửa mà vào rồi. “Vương phi, vương phi.” Nha đầu chạy thở không ra hơi.
Lưu Quân Dao cười yếu ớt nói: “Đừng nóng vội, từ từ nói!”
Nhưng chuyện làm sao mà có thể không gấp nha? Hơn nữa còn hết sức khẩn cấp! “Đã xảy ra chuyện, vương phi.” Từ trong miệng nha hoàn toát ra một câu khiến Lưu Quân Dao không giải thích được.
Lưu Quân Dao nhịn xuống, hỏi nữa: “Rốt cuộc chuyện gì?”
“Trắc phi mang thai!” Nha hoàn dùng sức hô lên. ‘ Xoảng ’ một tiếng vang thật lớn, ly trà vỡ thành mảnh nhỏ trên đất, giống như lòng nàng giờ phút này, bể tan tành không chịu nổi.
Mang thai? Tin tức đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng khó thừa nhận, một tay nàng che cái trán, một tay chống cái bàn, cố gắng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn say của nàng.