Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, nhưng ở sâu trong nội tâm Dao nhi lạidấy lên thê lương! Không biết Thanh nhi như thế nào? Hoàng Phủ Hiên tựa hồ nhìn thấu tâm tình mất mác của Dao nhi, kéo kiều thê và nữ nhi, an ủi: “Yên tâm, Thanh nhi đi theo sư phụ học không ít thứ, hơn nữa thân thể rất cường tráng! Rất khỏe mạnh!”
“Ca ca?” Tinh Nhi nhẹ giọng nói, Tinh Nhi không khỏi suy đoán, không biết ca ca mới quen trông như thế nào? Có xinh đẹp như Tinh Nhi không?
Hiên an ủi nàng, nhưng Dao nhi vẫn nhịn không được bi thương! Nhưng nàng vô lực thay đổi sự thật, chỉ đành phải gật đầu lặng yên đồng ý! Chợt, Dao nhi hỏi: “Hiên, sao chàng tìm được nơi này? Thủ vệ của hắn sâm nghiêm, làm sao chàng tiến vào?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Dao nhi, Hoàng Phủ Hiên cười nhạt một tiếng, trêu ghẹo nói: “Dao nhi hơi chậm tiêu rồi!”, hắn hết sức hóa giải không khí! Khiến Dao nhi không còn lo lắng!
Dao nhi biết rõ tâm tư của hắn, Hiên rất là thâm tình, vì tốt cho nàng, vì không để nàng lo lắng, bất kỳ trọng trách đều tự mình gánh! Coi như bị ép tới nằm trên mặt đất, cũng muốn vác Dao nhi trèo non lội suối, chỉ vì tự tay trao hạnh phúc vào trong tay nàng.
Dao nhi giả vờ giận, trừng mắt liếc hắn một cái, Hoàng Phủ Hiên mới nói lời thật: “Bởi vì con chim kia!”
Dao nhi kinh ngạc há to mồm, giọng nói có chút kích động: “Đó không phải là con chim của sư phụ sao? Chẳng lẽ sư phụ tặng chàng?”
“Ừ! Cho nên ông trời đã định ta đến tìm nàng!” Hắn ôm Dao nhi kích động vào lòng lần nữa, trong con ngươi tràn ngập thâm tình, khiến Dao nhi không kìm hãm được say mê trong đó không thể tự kềm chế.
Thấy hai mắt Dao nhi ngốc trệ, giống như si mê hắn, Hoàng Phủ Hiên đắc ý nhếch miệng, không ngừng cố gắng đầu độc nàng: “Dao nhi, ta mang hai người về nhà!”
“Được!” Dao nhi không chút do dự đáp ứng, trước kia bởi vì nàng cố kỵ quá nhiều, cho nên mới bỏ qua Hiên lần nữa, lần này vô luận lực cản có bao nhiêu, cần gặp phải cái gì, nàng đều sẽ không chùn bước cùng hắn đi qua! Cuộc sống vô thường, lãng phí từng giây từng phút đều là tội không thể tha thứ.
Kiều thê đã đáp ứng, hắn cao hứng đến quên hết tất cả, ôm nàng thật chặt, cho đến Tinh Nhi trong ngực cảm thấy không thoải mái kín đáo oán trách, hắn mới buông ra! Tinh Nhi bất mãn lầu bầu miệng, thanh âm non nớt từ gian nan truyền tới trong ngực hắn: “Phụ hoàng, mẹ. . . . Thở không được!”
Hiên phản ứng kịp, buông Dao nhi ra, cúi đầu, trong mắt hiện đầy áy náy, hắn dịu dàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi Tinh Nhi, phụ hoàng biết sai rồi!”
“Biết sai có thể sửa là tốt! Tinh Nhi tha cho phụ hoàng!” Tiểu nha đầu cố làm ra vẻ, bộ dáng nghiêm nghị chọc cho bọn Dao nhi không nhịn được cười!
Bầu trời ngoài cửa sổ đen nhánh, vầng trăng sáng chui vào trong đám mây, gió nhẹ nhàng thổi nhánh cây đung đưa, giống như một nữ tử xinh đẹp đang múa.
Dao nhi thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm túc, tay phải vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Nhi, nói: “Tinh Nhi, một lát phải trải qua một cuộc đại chiến, con sợ không?”
Tinh Nhi chớp chớp mắt đen, mặc dù tuổi nàng còn nhỏ quá không hiểu ý trong lời nói mẫu thân, nhưng có phụ hoàng và mẹ bảo vệ, Tinh Nhi không sợ cái gì, Tinh Nhi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, trong tiếng nói ngọt ngào không có sợ hãi lùi bước: “Có phụ hoàng và mẹ ở đây, Tinh Nhi rất dũng cảm không sợ cái gì cả!”
“Bảo bối Tinh Nhi thật biết nghe lời !” Dao nhi mỉm cười tán dương nàng, Hoàng Phủ Hiên cũng buộc chặt cánh tay, ôm chặt hơn nữa, vì thê nữ, hắn hy sinh cũng không tiếc.
Hắn và Dao nhi nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau, hắn nói: “Nghỉ ngơi trước một lát, nửa đêm rồi!”
Dao nhi gật đầu, đặt Tinh Nhi ở giữa giường, bọn họ vẫn mặc quần áo mà ngủ, chỉ chốc lát sau Tinh Nhi đã bị Chu Công gọi đi, nhưng Dao nhi và hắn lại trợn tròn mắt nhìn đối phương, sợ nhắm mắt lại đối phương liền biến mất. Thời gian qua bọn họ luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không biết là trời cao khảo nghiệm hay là trời xui đất khiến. Tóm lại, hôm nay có cơ hội ở chung thật không muốn buông tay!
Hai người đồng thời ăn ý vươn tay, mười ngón tay nắm chặt, sâu tận xương tủy.
Thời gian từ từ trôi qua, tiếng gà gáy vang là chuông báo động của họ, một cuộc ác chiến không thể tránh được, nhưng bọn họ sẽ không vứt bỏ đối phương, bởi vì tâm bọn họ đã sớm gắn liền, không thể dứt bỏ.
Dao nhi tìm một bộ y phục chất liệu thượng hạng cột Tinh Nhi vào trước ngực Hoàng Phủ Hiên, Dao nhi đổi đi váy dài, chọn một y phục gọn gàng mặc lên, cũng xé làn váy ngắn hơn tránh cho vướng chân vướng tay. Hai người cầm bội kiếm của mình trong tay, tay nắm tay đẩy cửa phòng ra, đập vào mi mắt là thập hoàng thúc cùng một đám người áo đen đã vây quanh gian phòng. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch!
Nhìn bọn họ nắm tay cùng nhau ra ngoài, mặt thập hoàng thúc không đổi sắc, trên mặt mang theo tươi cười tà mị, nói: “Bổn vương đợi cả đêm, các ngươi thật là âm thầm!”
Hoàng Phủ Hiên nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói bình tĩnh: “Nếu như thiếu kiên nhẫn thì làm sao là đối thủ của ngươi!” cao thủ so chiêu nặng ở vô hình! Bất tri bất giác thắng kẻ địch mới coi là lợi hại.
Dao nhi và Hoàng Phủ Hiên nhìn nhau cười một tiếng, Hoàng Phủ Hiên nói nhỏ: “Sống vì nàng, không oán không hối!”
Dao nhi cười yếu ớt nói nhỏ: “Chết vì chàng, dù chết vẫn sống!”
Tình chàng ý thiếp của họ chọc giận thập hoàng thúc, thập hoàng thúc cười lạnh nói: “Có phải đối thủ hay không thử qua mới biết!”, tay khoanh lại của thập hoàng thúc tạm thời buông ra, tay phải nâng lên phất về phía sau một cái, thủ hạ của hắn lập tức chuẩn bị sẵn sàng đại chiến một trận.
Bọn Dao nhi cũng căng thẳng, chốc lát không dám thư giãn, trước khi khai chiến hắn cúi đầu nhìn Tinh Nhi đang ngủ say trong ngực, cưng chiều cười một tiếng, sau đó cặp tay Dao nhi tiến lên một bước, kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói mắt ở dưới ánh trăng, thân kiếm hiện đầy linh khí, một cuộc đại chiến hừng hực khí thế triển khai ở dưới ánh trăng!
Mọi người thân thủ bất phàm, bước đi như bay! Hoàng Phủ Hiên rung động kiếm, như hoa tươi phấp phới trong gió, vung qua lại, khiến thập hoàng thúc và thủ hạ hoa mắt hỗn loạn, không biết kiếm chiêu của hắn từ chỗ nào công tới, lúc thập hoàng thúc không đỡ được, hạ quyết tâm, tung ra ám chiêu!
Một chưởng đánh về phía Tinh Nhi trong ngực Hoàng Phủ Hiên, vì để nữ nhi không bị thương, thân hình Hoàng Phủ Hiên lóe lên, sau lưng thật bị thập hoàng thúc chưởng một cái! Thân thể lao về phía trước, thật may là Dao nhi mắt tinh nhanh tay, kịp thời đỡ Hoàng Phủ Hiên mới may mắn thoát nạn.
Thấy thập hoàng thúc không để ý đạo nghĩa tập kích Hoàng Phủ Hiên, mắt Dao nhi trong nháy mắt trở nên lạnh như băng vô tình! Eo nhỏ nhắn ve vẩy, kiếm dài vung lên, một chiêu này vô cùng bén nhọn, vả lại phong thái yểu điệu, phiêu dật vô cùng!
Thập hoàng thúc bất ngờ, bị Dao nhi đâm một kiếm vào ngực, máu tươi tuôn ra ngoài. Thủ hạ thập hoàng thúc thấy trạng huống nguy cấp, tập trung tinh lực tấn công Dao nhi! Dao nhi bị vây vào giữa, lực một người khó địch mọi người. Nhưng Hoàng Phủ Hiên bị ngăn cản ở ngoài vòng tròn, không tiếp tay được! Bó tay hết cách.
Cái trán Dao nhi dần dần rỉ ra mồ hôi, thể lực không đủ, thân thể lảo đảo muốn ngã. Nhưng nàng không thể bị đánh bại! Bởi vì nàng phải gánh vác tính mệnh của mấy người.
Hoàng Phủ Hiên ở bên cạnh khó nén sốt ruột, Dao nhi đang ở tình cảnh nguy hiểm, một tay của hắn che chở Tinh Nhi, một tay xách theo kiếm, dùng thân thể của mình che chở xông về vòng vây, kề vai chiến đấu cùng Dao nhi.
Chợt, thập hoàng thúc la to một tiếng: ” dừng tay!”
Tất cả thủ hạ nghe lệnh thu kiếm vào vỏ, cung kính đứng ở một bên, không biết thập hoàng thúc giở trò gì, vết máu nơi ngực đã khô rồi, hắn bước đi như bay đi tới trước mặt Dao nhi đã sắp hết sức, lại nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi Hoàng Phủ Hiên: “Vì nàng có phải cái gì cũng đồng ý?”
Hoàng Phủ Hiên không có một tia do dự, nặng nề gật đầu, ưng thuận lời hứa, khiến Dao nhi cảm động đến đần độn u mê, hắn nói: “không có nàng, tất cả đều không là gì! Vì nàng, mất đi sinh mạng ta cũng không oán không hối!”
Thập hoàng thúc tán dương mỉm cười gật đầu, cười tà nói: “không có mất đi sinh mạng nghiêm trọng như vậy! Bổn vương chỉ cần ngươi đáp ứng một chuyện!”
“Ngươi nói!” Hoàng Phủ Hiên nói! Đột nhiên mặt Dao nhi khẩn trương kéo tay Hoàng Phủ Hiên, lắc đầu một cái, nói: “Chớ đáp ứng hắn!”
Trong mắt Dao nhi hiện ra van xin, bởi vì nàng sợ thập hoàng thúc nói lên yêu cầu quá đáng, nàng càng sợ Hiên bị thương tổn, sợ mất đi Hiên!
Hoàng Phủ Hiên hạ thấp thanh âm, dịu dàng nhìn Dao nhi, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ, lại nặng như ngàn cân: “Không sao!”
Mối tình của hai người bọn họ thật thắm thiết, sâu như nước! Đáy mắt Thập hoàng thúc thoáng qua ánh sáng, thanh âm trầm thấp vang ở bên tai bọn họ: “Bổn vương muốn ngươi lui binh một trăm dặm! Cũng ưng thuận lời hứa không giúp Minh quốc!”
“D0ược!” Hoàng Phủ Hiên nặng nề gật đầu đồng ý. Ống tay áo bị Dao nhi kéo chặt, hắn mỉm cười cúi đầu, trong nháy mắt cúi đầu giữa hai lông mày xẹt qua một nụ cười thần bí, nhưng Dao nhi đang lo lắng trùng trùng chưa từng thấy được! Trong lòng bất ổn.
Quân vô hí ngôn, thập hoàng thúc hài lòng gật đầu, uy nghiêm nói: “Các ngươi có thể đi!” Thủ hạ của thập hoàng thúc rối rít nhường đường, xếp thành hai hàng, Hoàng Phủ Hiên một tay ôm kiều thê, một tay ôm nữ nhi ngoan, rời đi ổ sói! Cho các nàng hạnh phúc!
Đi ra tòa thành, Dao nhi không có vui sướng trong tưởng tượng, ngược lại lo lắng trùng trùng! Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi: “Hiên, vì sao phải đáp ứng hắn?”
Hoàng Phủ Hiên cười yếu ớt không nói, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước, cách đó không xa hắn đã sớm an bài xong nhân mã chờ đợi! Lên xe ngựa, tiếng bánh xe dần vang! Tất cả bí mật đều được vạch trần từ từ.
Xe ngựa càng lúc càng xa, Dao nhi mặc dù nóng lòng trở về, nhưng nỗi băn khoăn đè ép ở đáy lòng khiến nàng đứng ngồi không yên! Nàng dựa thân thể vào gần, mỉm cười hỏi: “Hiên, tại sao muốn đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn?”
Hoàng Phủ Hiên thấy trong đôi mắt chớp chớp của nàng tràn đầy tò mò, cũng biết rõ tinh thần không đạt mục đích không bỏ qua của Dao nhi, cúi thấp đầu, khi mặt của Dao nhi gần trong gang tấc, hắn nói nhỏ: “Đây là kế dụ địch! Từ sớm chúng ta đã muốn dẫn quân vào bẫy rồi, hắn chủ động mà đưa ra thì ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi!”
Làm quân vương, Hiên tỉnh táo cơ trí, làm phu quân, Hiên ấm áp nhu hòa, phu quân linh hoạt như vậy thế gian khó cầu.
Dao nhi ngước đầu suy tư, sau đó trên mặt nở rộ nụ cười! Chợt một cái tay nhỏ lôi y phục trước ngực nàng, nàng cúi đầu xem xét, nguyên lai là nữ nhi bảo bối tỉnh ngủ!
Tinh Nhi mở mắt, con ngươi loạn chuyển chung quanh, cuối cùng dừng ở trên mặt hắn, ngọt ngào hỏi: “phụ hoàng, nguy hiểm đâu?”
Thì ra tiểu nha đầu còn nhớ rõ ! Hai người bọn họ mỉm cười, Dao nhi đưa tay cởi tấm vải bọc Tinh Nhi ra, Hiên ôm nàng ở trên đùi, dịu dàng nói: “Nguy hiểm đã giải trừ! Hiện tại chúng ta rất an toàn!”
Nghe vậy, tay nhỏ bé của Tinh Nhi lôi kéo y phục Hiên, bộ mặt sùng bái nhìn hắn, khoa trương gọi ra: “Oa. . . . Phụ hoàng thật là lợi hại a!”
Tinh Nhi đáng yêu như thế, khiến lấy bọn họ cười ha ha, tiếng cười từ trong xe ngựa tràn ra, xuyên thấu rừng núi.