Sói con này tuy hung dữ, nhưng cũng rất bảo vệ người mình.
Giang Nhu nhìn thấy rõ.
Không lâu sau.
Hộp cơm của Giang Nhu đã ăn hết bảy, tám phần, chỉ còn lại cái bánh ngô hấp cuối cùng, cô cầm gặm từ từ.
Chợt nhớ ra, hỏi:
"Chu Trọng Sơn, anh thì sao? Anh ăn chưa?"
Chu Trọng Sơn đáp: "Căng tin quân đội có phần cơm cho tôi, lát tôi sẽ quay về ăn."
Ý nói.
Anh còn phải đi.
Giang Nhu hiểu, khẽ gật đầu.
Cụp mắt, nghĩ ngợi gì đó.
...
Sắc trời dần tối.
Chu Trọng Sơn mang hộp cơm ba người đã ăn hết đi, dặn:
"Trong nhà chỉ có một cái giường, tối nay ba người ngủ chung nhé. Nếu em không quen, mai nói với tôi, tôi sẽ cho bọn nhỏ cái giường nhỏ, để Tiểu Xuyên và Tiểu Hoa ngủ riêng. Việc của hai đứa nhỏ, em không cần lo. Tiểu Xuyên là anh, thằng bé sẽ chăm sóc tốt Tiểu Hoa. Em không cần bận tâm đến hai đứa, tự nghỉ ngơi là được. Buổi tối trên đảo gió lớn, nghe thấy tiếng cũng đừng sợ. Có chuyện gì thì qua nhà bên tìm chị dâu Triệu, chị ấy biết rõ, sẽ giúp đỡ em."
Người đàn ông dặn dò tỉ mỉ.
Giang Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Chu Trọng Sơn.
Từng câu chữ anh nói tràn đầy quan tâm, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Giống như một khối băng cứng rắn.
Cô không tin băng sẽ không tan!
Giang Nhu dịu dàng nhìn anh: "Anh nói xong chưa?"
"Ừ... Chỉ vậy thôi. Hôm nay em cũng mệt rồi, ngủ sớm đi."
Chu Trọng Sơn nói câu cuối, rồi xoay người định đi.