Giữa trăm hoa đua nở là một mảnh cỏ xanh mượt, giữa mặt cỏ là một cái thảm hồng thật dài, phía cuối thảm đỏ là một cái ‘bục giảng’ thật lớn mà trắng noãn kỳ lạ, phía sau lưng là một tấm màn màu đỏ thẫm, chính giữa là một đôi chữ tình yêu thật to, quanh thân là một vòng hoa hồng đệp tiên diễm, mà hai bên là chữ hỉ thật to, sân khấu bốn phía rải đầy hoa tươi, thật sự là cực kỳ tươi đẹp, cuối thảm hoa hồng là một cổng hoa tươi màu trắng, ghế dựa hai bên thảm hồng lấy màu trắng làm nền.
“Oa…. Thật đẹp, rất thần kỳ, bổn vương chưa bao giờ biết nguyên lai hôn lễ cũng có thể thú vị như vậy, mẫu hậu, người nói có phải hay không, thực mới mẻ? Chậc chậc…. Rất…. Khó khăn để hình dung, chậc chậc….” Trước một hàng ghế màu trắng, một nam tử tuấn mỹ ngạc nhiên nhìn xung quanh, không ngừng mà tán thưởng nói, kích động lôi kéo một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý phái tuổi hơn năm mươi lại vẫn duyên dáng như cũ ngồi bên cạnh hắn.
“Dật nhi, thân là vương gia như thế nào có thể không ra thể thống gì như vậy?” phụ nhân được gọi là mẫu hậu trách cứ nam tử tuấn mỹ liếc mắt một cái, giáo dục nói, nhưng mắt đẹo của nàng lóng lánh hiếu kỳ cùng kích động không chút thua tuấn mỹ nam tử, trên khuôn mặt vẫn còn duyên dáng như hoa nở rộ cười đến như hài đồng.
“Mẫu hậu người cũng đừng giả vờ nữa, rõ ràng so với ta còn ngạc nhiên hơn, còn muốn kích động hơn.” Tuấn mỹ nam tử một bộ hiểu rõ vạch trần mẫu hậu hắn, làm nũng kéo mẫu hậu hắn kích động khoa chân múa tay vui sướng nói: “Hiện tại hôn lễ còn không có bắt đầu, chúng ta đi xem nới khác, không chừng còn có nhiều ngạc nhiên hơn nữa? Hoàng tẩu thật sự tài tình, hôn lễ như vậy cũng nghĩ ra được, cử hành hôn lễ ở trong này thật có sáng kiến, thơm quá! Một rừng hoa tươi, tam ca thật sự là rất có phúc….” Vẻ mặt sợ hãi than giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên lộng lẫy.
“Tình nhi quỷ nha đầu này, mưu ma chước quỷ chính là nhiều, hiện tại thêm một tam hoàng tẩu của ngươi, ha ha…. Ai gia sống hơn phân nửa đời còn không có gặp qua hôn lễ lay động lòng người như thế đâu? Ha ha…. Thật đẹp, không giống trước kia một mảnh màu đỏ, tuy rằng vui mừng nhưng nhìn chính là không có cảm giác gì, ha ha….” Thái hậu cũng không giả bộ, theo tuấn mỹ nam tử cũng chính là Âu Dương Dật Hiên đứng lên, ánh mắt tò mò sợ hãi than hôn lễ, cười không khép được miệng lại.
“Di, ta như thế nào nhớ rõ Tam ca lúc ấy cùng mẫu hậu nói muốn tổ chức hôn lễ, phía sau núi, hơn nữa không hề trang trí hôn lễ bằng hỉ đường đỏ thẫm mẫu hậu cũng không phải là nói chết cũng không đồng ý sao, khi đó ngài sắc mặt thực dọa người, vỗ cái bàn cả giận nói: ‘hồ nháo, thành thận mặc đồ trắng còn muốn đem hỉ đường trang trí thành màu trắng? Điềm xấu như thế ai gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, các ngươi không cần nói nữa, nếu thật sự cố ý muốn làm như vậy, ai gia sẽ không tham sự’. Kia bộ dáng trảm đinh tiệt thiết, ta nhưng là còn nhớ rõ ràng nga, cuối cùng vẫn là nhị hoàng tẩu xuất mã, tài năng làm cho mẫu hậu người phi thường tâm không cam, lòng không nguyện lại đây nha! Như thế nào hiện tại toàn trái ngược đâu?” Dật Hiên giả làm bộ dáng tức giận của thái hậu chế nhạo nói. Kỳ thật chính hắn cũng giống vậy, vừa mới bắt đầu nghe nói cử hành hôn lễ này cẳn bản là khinh thường.
“Tiểu tử ngươi, hiện tại học được giễu cợt mẫu hậu có phải hay không? Ngươi cho là ai gia không biết, chính ngươi không phải cũng là tâm không cam lòng không nguyện không muốn lại đây sao? Sợ đánh mất mặt mũi vương gia ngươi.” Thái hậu oán trách liếc trắng Dật Hiên một cái, không yêu thế phản bác trở lại. Quả thật, lúc trước tới đây nàng vẫn luôn cười nhạt, thậm chí buồn bực bọn họ vi phạm thế tục như thế, hôn lễ màu trắng? Quá mức kinh thế hãi tục, nhưng tới nơi này, không thể phủ nhận, thật là thật sâu kinh ngạc, thuần khiết lãng mạn, mang theo trang nghiêm thần thánh, tỏ rõ hai người thần thánh không thể xâm phạm tình cảm, tỏ rõ chân tình duy nhất.
“Mẫu hậu, người như thế nào cũng sẽ làm biểu tình như vậy! Nhất định là hoàng tẩu phá hư người. Bất quá, hì hì…. Này không thể trách ta! Muốn trách thì trách hoàng tẩu một chút tin tức cũng không tiết lộ sớm cho ta, sớm một chút theo chúng ta giải nghĩa, ta nhất đinh hội sáng sớm liền chạy đến, thiếu chút nữa bỏ lỡ hôn lễ có một không hai này.” Dật Hiên vẻ mặt bộ dáng nguy hiểm, vỗ vỗ ngực nói, hôm nay hắn vẫn lại không chịu đứng lên, nếu không phải nàng cứng rắn lội kéo hắn, hắn nhất định sẽ không tới, nguy hiểm thật! Quay đầu tìm trong đám người kia một chút, lại tìm không thấy, không biết đã chạy đi đâu, nhất định chạy đi tìm hoàng tẩu….
“Đúng vậy! Thiếu chút nữa bỏ lỡ, ha ha….” Thái hậu cũng là vẻ mặt nguy hiểm thoải mái cười nói. Nàng cũng thiếu chút bỏ lỡ.
Cung nữ thái giám đi theo phía sau thái hậu đều cúi đầu cười khẽ, thái hậu như vậy thật sự là chưa thấy qua, đôi mắt tò mò cũng là đánh giá chung quanh.
“Hạ quan tham kiến thái hậu, tham kiến Dật vương….”
“Lão thần tham kiến thái hậu, tham kiến vương gia….”
“Thảo dân tham kiến thái hậu, tham kiến vương gia….”
“Tiểu nhân tham kiến thái hậu, tham kiến vương gia….”
…..
Mọi người tấp nập trên cỏ, mặc kệ vương công đại thần, văn võ trong triều hay là dân chúng bình dân đều tụ tập như thế, vừa thấy thái hậu cùng Dật Hiên cung kính hành lễ, đôi mắt ngạc nhiên vẫn là nhìn xung quanh, làm như hận không thể dài hơn thêm một nửa, vẻ mặt khiếp sợ cùng kích động. Hôm nay Cẩn vương phủ mặc kệ là ai đều có thể tiến vào chứng kiến hôn lễ có một không hai này, bình thường đừng nói là một vương gia, một thái hậu, chính là đại thần triều đình cũng chưa thấy qua vài người, hôm nay thật sự là rất vinh hạnh, không chỉ có thể thấy thái hậu còn có thể kiến thức đến hôn lễ tuyệt vời chừa từng có này, thật quá mức hưng phấn….
Thái hậu tươi cười , đối mỗi người đều gật đầu mỉm cười mà chống đỡ, tình cảm vui sướng không thể diễn tả bằng lời, Dật Hiên lại nhưn tiểu hài tử lôi kéo thái hậu đi qua đi lại, cười ha ha, đối mỗi người đều là một bộ dáng anh em, hưng phấn tựa như hôm nay hắn chính là chú rể, làm hại rất nhiều bình dân dân chúng đều cảm động hai mắt đẫm lệ….
“Mẫu hậu, người xem, mấy thứ này thoạt nhìn ăn thật ngon nha! Nguyên lai ăn cái gì có thể ăn như vậy.” Dật Hiên nhìn bàn dài thật nhiều đồ ăn kiểu dáng Âu Tây, ánh mắt tỏa sáng, thèm chảy nước miếng nói. Hôn lễ bày rất nhiều bàn dài, trên bàn đầy thức ăn cùng hoa quả, liền như tiệc đứng bình thường.
“Ha ha…. Ngửi thấy thật thơm quá. Nhưng này muốn như thế nào ăn?” Thái hậu cũng là ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm thức ăn kiểu Tây Âu trên bàn, cười khó xử nói.
“Thái hậu, xin cho ta đến chỉ giáo đi.” Một nữ tử diện mạo ngọt ngào đi tới lễ phép nói.
“Ân.” Thái hậu gật đầu, nữ tử kia lập tức lên giải thích.
“Ta cũng muốn ta cũng muốn….” Dật Hiên gặp đại mỹ nữ, cẩn thận nhìn bốn phía, hì hì, nàng không ở đây…. Bản tính phong lưu lại nổi lên, lập tức triển khai một cái tươi cười tự nhận mê đảo ngàn vạn cô gái đi qua nói.
“Vương gia, ta đến giúp ngươi đi.” Phía trước một nữ tử xinh đẹp cũng đã đi tới, tươi cười khả cúc đối Dật Hiên nói.
Dật Hiên vừa thấy lại là một mỹ nữ lập tức cười ha ha gật đầu. Lúc này thái hậu mới phát hiện xung quanh rất nhiều mỹ nữ mặc giống nhau cẩn thận chiêu đãi mỗi người, đối ai đều ngang hàng, khuôn mặt tươi cười chào đón, ha ha nở nụ cười: Ha ha…. Liền nhất định là quỷ nha đầu Tình nhi kia nghĩa ra chủ ý.
Đang lúc thái hậu cùng Dật Hiên vui vẻ ăn, Lý công công bên người Chính Hiên chạy tới vẻ mặt vui mừng nói: “Thái hậu, vương gia, hoàng thượng đang tìm hai người, hôn lễ sắp bắt đầu.” Nói xong che miệng nở nụ cười. Thái hậu ắn thật giống tiểu hài tử.
“Mau bắt đầu? Ha ha…. Dật nhi, mau đi qua!” Thái hậu trên tay còn cầm đĩa ăn, thoải mái đối Dật Hiên nói. Mau bắt đầu, hảo kích động a! Năm đó chính mình thành thân cũng chưa kích động quá như thế, không biết lại có kinh hỉ gì.
“Bắt đầu, mau đi đi.” Dật Hiên tùy tiện lau miệng một chút, đôi mắt tỏa sáng gấp không thể chờ kéo thái hậu liền phía trước chạy, mới vừa đi hai bước, quay đầu đến đối mỹ nử kia nói: “Mỹ nữ nhớ rõ lưu lại ít cho ta nha.”
“Leng keng….” Làn điệu duyên dáng chậm rãi vang lên, toàn bộ mọi người lập tức im lặng, chỉ có tiếng đàn dương cầm duyên dáng. Chiếc đàn dương cầm này là Hãn quốc năm đó tiến cống, trong thiên hạ chỉ có một cái.
Ngạo Tuyết một thân lễ phục trắng xinh đẹp, ngồi trước đàn dương cầm, mười ngón tay thuần thục trên phím đàn tấu lên, giai điệu tuyệt đẹp, tiết tấu sống động, vui mừng, miệng cười sáng lạn làm mỗi người đều hoa mắt.
Chính Hiên một thân long bào đứng ở trên sân khấu thật lớn, thanh âm uy nghiêm mang theo vui sướng chậm rãi vang lên: “Tân lang, tân nương tiến vào….”
Ngạo Tuyết biến tấu, một khúc ‘hôn lễ quân hành’ chẫm rãi quanh quẩn toàn bộ hôn lễ, truyền vào lỗ tai mỗi người, mọi người trong sợ hãi chưa từng thấy phục hồi tinh thần lại, tân lang một thân hỉ bào dắt tân nương một thân áo cưới màu trắngđi qua cổng vòm hoa thủy tinh màu trắng, bước trên thảm đỏ, mỉm cười hạnh phúc hướng Chính Hiên đi tới, phía trước hai tuấn nam mỹ nữ đứng đối nhau tung hoa, như thiên nữ rải hoa phủ kín thảm đỏ, hai tuấn nam mỹ nữ này là phù dâu phù rể, hai phù dâu đi sau đồng thời mặc quần áo lụa mỏng xinh đẹp thật xứng hai tuấn mỹ nam tử.
Khi hai người vừa xuất hiện, toàn trường lập tức vang lên một trận hút không khí thật to, giờ khắc này bọn họ thoáng như gặp được thiên tiên, thật đẹp, mĩ làm cho thiên địa nhan sắc mất hết, mĩ làm cho bọn họ nháy mắt quên hô hấp, chỉ có thể ngây người ra như phỗng nhìn người mới từng bước chẫm rãi đi trên thảm đỏ, nhất là tươi cười trên mặt bọn họ, hạnh phúc như vậy, chói mắt như vậy, tân nương một thân áo trắng kiaxinh đẹp đi ra, nàng không hề trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, đôi mắt nam châm thật sâu ý cười cùng hạnh phúc, chủ rể thâm tình nhìn chằm chằm vào tân nương, đôi mắt thâm thúy lóe quang mang chói mắt, như hướng toàn thế giới tỏ rõ : Hắn là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Thái hậu quả thực kinh hách : trời ạ, vương phi của Cẩn Hiên cũng quá…. đẹp đi ! Mỹ nữ thiên hạ đều ở trong hậu cung, nhưng nữ tử chấn động lòng người như thế, trừ bỏ Tình nhi nàng sống cả đời cũng chưa thấy qua người đẹp như thế. Vẻ đẹp của nàng như hòa lẫn giữa nam và nữ, nàng có anh khí cơ trí như nam tử, có mị hoặc, quyến rũ như nữ tử, lưu chuyển duyên dáng, nhiếp hồn đoạt phách, khí chất cao nhã liền như tiên tử trong nhân gian, tràn ngập linh khí thiên địa…. Thật sự là khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, nàng cùng Cẩn Hiên thật sự là rất xứng.
Nhiều người nhìn đến ngừng thở, ánh mắt theo hai thân ảnh di động, bọn họ đã nhìn không được mấy thứ khác, trong mắt chỉ có đôi tuấn nam mỹ nữ làm cho thiên địa động dung này.
Tân lang tân nương theo ‘hôn lễ khúc quân hành’ đi tới sân khấu, thâm tình nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, trong mắt tân lang là tràn đầy hạnh phúc cùng kinh diễm, lòng tràn đầy cảm ơn : Nguyên tưởng rằng cuộc đời này hai người sẽ sinh ly tử biệt, cũng không tưởng kiếp này hắn còn có thể có được nàng, cùng nàng bạc đầu giai lão, Quân…. Nàng có biết ta giờ phút này có bao nhiêu kích động, cỡ nào vui sướng không ? ta rốt cục thú được nàng, chúng ta rốt cục vĩnh viễn cùng một chỗ.
Tân nương đôi mắt như nam châm chỉ có thể chứa thân ảnh tuấn mỹ của chú rể, trong lòng là khẩn trương cùng hưng phấn khó có thể diễn tả bằng lời : Ta thật sự thành nương tử của Cẩn Hiên ? vốn tưởng rằng mang theo tiếc nuối rời đi như vậy, nguyên lai ông trời đối ta vẫn là chiếu cố, nàng rốt cục cùng người mình yêu đi vào lễ đường, trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian, nàng cũng như nữ tử bình thường, mặc áo cưới gả cho người nàng yêu nhất. Ba ba, mụ mụ các người là đang ở trên trời nhìn ta, chúc phúc ta có phải không ?
Hai người thâm tình nhìn nhau lòng tràn đầy kích động, nhớ lại về một màn đau triệt nội tâm lúc trước :
Cẩn Hiên ôm Ngạo Quân đã mất đi hô hấp, hai hàng thanh lệ theo khuôn mặt hắn chảy tới bản chép tay của thánh nữ, chỗ trống trên bản chép tay nhưng lại dần dần hiên ra chữ.
“Hoàng lão, mau, Hoàng lão….” Cẩn Hiên làm như thấy được hy vọng, thần thái điên cuồng mà hét lớn.
Mọi người vẫn canh giữ bên ngoài nghe tiếng lập tức vọt vào, nhìn đến Ngạo Quân trong lòng Cẩn Hiên gần như không còn hô hấp, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, nghĩ đến Cẩn Hiên kêu bọn họ vì Quân đã đi.
“Hoàng lão, mau…. Bản chép tay….” Cẩn Hiên lại mãnh rống lên một tiếng, đưa bản chép tay ném tới trong lòng Thánh Hoàng.
“Di? Này….” Thánh Hoàng lão lệ tung hoành mở ra bản chép tay, không thể tin xoa xoa mắt, nghĩ ảo giác nhưng mặc kệ hắn chà chỗ trống tràn ngập chữ, thấy rõ chữ viết bên trong, lập tức mừng như điên hét lớn: “Phương pháp giải độc, phương pháp giải độc, thật tốt quá, ha ha…. Môn chủ được cứu rồi, được cứu rồi, môn chủ kiên trì một chút ta đi phối thuốc.” Nói xong không để ý mọi người kinh hỉ cùng ánh mắt nghi vấn, chạy nhanh ra ngoài.
“Quân, nàng nghe được không? Nàng kiên trì, rất nhanh sẽ không có việc gì….” Cẩn Hiên đôi mắt sáng rọi gắt gao ôm Ngạo Quân, kích động nói.
Rất nhanh, Thánh Hoàng liền phối thuốc tốt lắm, bên trong có mấy vị thiên hạ khó tìm, may mắn trong hoàng cung cái gì trân quý đều có, bất quá cuối cùng cần thuốc dẫn là máu người yêu nhất, cái này càng dễ dàng, Cẩn Hiên chủy thủ cứa một nhát đối cổ tay, máu chén máu lớn lập tức đưa lên, mọi sự đã chuẩn bị, lập tức cho Ngạo Quân ăn vào.
Thực thần kỳ, dần dần Ngạo Quân đầu bạc liền khôi phục thành tóc đen….
“Môn chủ lại có mạch đập, hơn nữa còn thực vững vàng, môn chủ không có việc gì…. Ha ha…. Không có việc gì….” Thánh Hoàng run run bắt tay xem mạch, như tiểu hài đồng nhảy dựng lên, thoải mái cười lớn nói, trên mặt tràn đầy nước mắt cùng thả lỏng.
“Thật sự, ha ha…. Tiểu Hiên tử, chàng có nghe thấy không? Quân không có việc gì…. Ha ha…. Quân sống lại, ha ha….” Ngạo Tuyết xoay người, gắt gao nắm lấy tay Chính Hiên, nói năng lộn xộn cười ha ha, ngửa đầu đối thiên không hô to: “Ông trời, thần phần các phương, thượng đế, thánh mẫu Maria, Jesus…. Thật sự là cảm ơn các ngươi, cám ơn các ngươi không có mang Quân đi, ha ha…. Ta yêu các ngươi, ha ha….” Hai hàng thanh lệ vẫn là không chịu khống chế lưu đầy mặt, bất quá đây chính là vui quá mà khóc thôi.
“Tình nhi, Tình nhi…. Trẫm nghe được, nghe được, ha ha….” Chính Hiên sang sảng cười lớn, tâm vẫn áp lực từ nửa năm trước giờ khắc này mới chính thức buông lỏng, ông trời rốt cục đối Cẩn Hiên không hề tàn nhẫn, ôm lấy Ngạo Tuyết quay một vòng lớn, hai người thoải mái cười to.
“Môn chủ không có việc gì…. Ha ha….”
“Đúng vậy! Độc của môn chủ rốt cục giải, hoàn toàn giải, ha ha….”
“Giải, giải, môn chủ rốt cục không cần lại nhận hết tra tấn, ha ha….”
“Ha ha….”
Bọn người Thánh Tranh như là điên rồi ôm nhau vừa khóc vừa cười lên, tiếng cười vang tận mây xanh.
Gia Luật Ưng hồng mâu cũng là doanh đầy hơi nước, hai nắm tay gắt gao nắm, gợi lên một chút kích động vui sướng tươi cười, mắt không chớp nhìn chằm chằm Ngạo Quân, Quân thật sự sống, thật sự…. Sống….
Đông Phương Tuấn Hạo mở một cái tươi cười thật lớn, trên khuôn mặt tuấn nhã còn lưu lại nước mắt, không ngừng mà ngẩng đầu lên, ngăn cản nước mắt lại chảy xuống, vừa khóc vừa cười khuôn mặt khó nén kích động vui sướng, hắn thề suốt đời chờ đợi Quân, thật sự đã trở lại, thật sự trở về.
Cẩn Hiên vẫn là gắt gao ôm cơ thể Ngạo Quân dần dần khôi phục độ ấm, vui sướng làm cho hắn kích động không nói ra lời, không biết lấy phương thức gì biểu đạt vui mừng hiện tại của hắn.
“Các vị, hôn lễ hiện tại chính thức bắt đầu….” Thanh âm Chính Hiên vang lên kéo suy nghĩ hai người trở về hiện tại, đối mặt mục sư, nga, không là Chính Hiên, khúc nhạc hôn lễ thần thánh lãng mạn tiếp tục quanh quẩn.
Tất cả mọi người ngừng thở nhìn hoàng thượng bọn họ đứng trên sân khấu chủ trì hôn lễ, cùng tò mì hôn lễ kỳ lạ như thế kế tiếp muốn làm gì?
Chính Hiên quay đầu nhìn về phía Ngạo Tuyết đang ý cười trong suốt tấu đàn, vẻ mặt u buồn, trao đổi ánh mắt: trẫm thật sự phải đọc như vậy sao?
Ngạo Tuyết ý cười trong suốt dùng ánh mắt trả lời: Chàng dám không nói thử xem.
Kết quả trao đổi ánh mắt, Ngạo Tuyết thắng.
Tất cả mọi người vẻ mặt nghi hoặc nhìn hoàng đế bọn họ đột nhiên không nói, chỉ tại nơi đó cùng hoàng hậu mắt qua mày lại.
“Khụ, Cẩn đệ, ngươi có đồng ý lấy Quân làm vợ? Trở thành trượng phu của nàng, từ nay về sau yêu nàng, tôn kính nàng, trung thành với nàng, vô luận nàng bần cùng, bị bệnh hoặc là tàn tật cũng không tách rời, ngươi nguyện ý không?” Chính Hiên cuối cùng vẫn là thỏa hiệp Ngạo Tuyết, thanh thanh cổ họng đọc tuyên từ mục sư Ngạo Tuyết dạy hắn.
Đám người ngồi trên ghế thiếu chút nữa ngã xuống, đứng cười ngất, hoàng thượng bọn họ đang nói cái gì? Không phải đều đã muốn thành hôn sao? Như thế nào còn hỏi vấn đề này? Dật Hiên thiếu chút nữa nuốt chính nước miếng của mình, mạnh ho khan lên, thái hậu cũng thiếu chút nữa ngã xuống, tiểu thái giám bên người thông minh đúng lúc đỡ nàng.
“Ta nguyện ý.” Cẩn Hiên không để ý tới huyên náo sau lưng, thâm tình mà lại kiên định nói, không phải thanh âm rất lớn lại làm cho toàn bộ tĩnh lặng, ba chữ này tỏ rõ hắn có bao nhiêu yêu tân nương, tình yêu tha thiết cỡ nào, mọi người còn lại chỉ thật sâu cảm động cùng hâm mộ.
Chính Hiên đột nhiên cảm thấy cảm giác thần thánh tràn ngập lần này không hề do dự mà là thực kích động, hưng phấn mà gật đầu, đối Ngạo Quân nói: “Quân, ngươi có nguyện ý gả cho Cẩn đệ? Trở thành thê tử hắn, từ nay về sau bi thương, tôn kính hắn, trung thành với hắn, vô luận hắn bần cùng, bị bệnh hoặc tàn tật cũng không xa rời, ngươi nguyện ý không?”
Ngạo Quân cũng không có lập tức trả lời mà là quay đầu, thâm tình nhìn Cẩn Hiên, Cẩn Hiên cũng cười thật sâu nhìn Ngạo Quân, hai người cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhau.
Trừ bỏ hai người bọn họ, tất cả mọi người tay nắm thành quyền, thân thể nghiêng về phía trước vẻ mặt khẩn trương nhìn Ngạo Quân, chờ nàng trả lời, ngay cả thái hậu cũng vậy, hai tay nắm ở lồng ngực càng không ngừng thấp giọng nói: “Như thế nào còn không nói ta nguyện ý?”
Rốt cục trong chờ đợi của mọi người, Ngạo Quân chậm rãi quay đầu đối Chính Hiên kiên định gật đầu nói: “Ta nguyện ý.”
‘oanh’ một tiếng, toàn trường bộc phát ra một trận vỗ tay vang tận mây xanh, cơ hồ mọi người bên vỗ tay bên lau nước mắt, không nhịn được gật đầu lẩm bẩm nói: “Quá cảm động….”
“Hảo, hiện tại thỉnh hai người trao đổi tín vật.” Chính Hiên gật đầu vươn tay, ngăn lại, trang nghiêm giương giọng nói.
Cẩn Hiên xoay người đối mặt Ngạo Quân, phù rể Ngụy Tử Tề lập tức đem một cái bàn tới, Cẩn Hiên cầm lấy sáo ngọc xanh biếc trên bàn, đưa cho Ngạo Quân, thâm tình nói: “Quân, từ hôm nay trở đi, nàng chính là vương phi của Âu Dương Cẩn Hiên ta, quân sư vương phi.”
Ngạo Quân ôn nhu cười lại, Hoàng Anh phía sau cũng bưng tới một cái bàn, Ngạo Quân lấy trên bàn một khẩu súng tinh xảo đưa cho Cẩn Hiên thâm tình nói: “Cẩn Hiên, cái súng lục này là mụ mụ cho ta, từ nay về sau ta không hề cô tịch, từ nay về sau chúng ta hai người nhưng chỉ có một sinh mệnh.”
Toàn trường lập tức lại phát ra từng tràng vỗ tay vang dội, ngay cả thái hậu đều cảm động chảy nước mắt, Dật Hiên lại càng không cần nói, vỗ tay đến hai bàn tay đều đỏ.
“Có thái hậu cùng mọi người ở đây chứng kiến, trẫm hiện tại tuyên bố đương kim Cẩn vương Long Hiên hoàng triều Âu Dương Cẩn Hiên cùng đương triều thái phó thái tử, thiên hạ đệ nhất quân sư, môn chủ Thánh Tiên Môn Lăng Ngạo Quân chính thức là vợ chồng, đem hai người hợp thành một thể, cùng nhau vượt qua cuộc sống sau này.” Chính Hiên xảm xúc trào dâng lớn tiếng tuyên bố, câu phía sau kia vốn chết cũng không chịu nói ra, hiện tại nói được bình thản như thế, tràn ngập cảm giác sứ mệnh thần thánh.
Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân hai người vẻ mặt hạnh phúc thâm tình liếc mắt nhìn nhau, khi mọi người chúc phúc cùng vỗ tay dừng lại, ôm nhau thật lâu. Từ nay về sau, bọn họ rốt cục có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, bọn họ chính là một chỉnh thể, cùng nhau đối mặt tương lai.
Cuối cùng là ném hoa, Ngạo Quân đưa lưng về phía mọi người ném hoa trong tay đi, mỗi người đều thực chờ đợi hoa kia rơi vào tay mình, tuy rằng bọn họ không biết cái kia đại biểu cho điều gì, bất quá có thể nhận được hoa của quân sư vương phi thì phải là vinh hạnh lắm! Cuối cùng, lại rơi vào trong lòng Dật Hiên, Ngạo Tuyết lập tức chạy đến đối với Dật Hiên chính là một trận chúc mừng, khiến cho hắn vẻ mặt buồn bực….
Hoàn thành hôn lễ xong, Cẩn Hiên mang theo Ngạo Quân kính trà thái hậu, thái hậu cười đến toe tóe mạnh lôi kéo Ngạo Quân tán gẫu, đối với côn dâu này thật sự là thích, còn đem Cẩn Hiên đuổi qua một bên, chính mình một người bá giả tự kỉ, thật sự là càng xem càng vừa lòng.
Rốt cục thật vất vả dưới sự trợ giúp của Chính Hiên, Ngạo Tuyết cùng Dật Hiên, Ngạo Quân mới có thể thoát ly ‘ma chưởng’ thái hậu, nhưng lập tức còn có rất nhiều người vây lên kính rượu.
“vương gia, chúc mừng chúc mừng, chúc ngài cùng quân sư bạch đầu giai lão….” Hồng tướng quân bưng chén rượu kính nói.
“Hồng tướng quân nói sai rồi, là vương phi, mạt tướng chúc vương gia cùng vương phi bạch đầu giai lão….” Trần tướng quân cũng bưng chén rượu lên kính nói.
“Là quân sư vương phi, ha ha…. Vương gia, vương phi, lão thần trong này kính vương gia, vương phi một ly, chúc vương gia vương phi sớm sinh quý tử.” Tiêu thừa tướng bưng rượu sang sảng cười nói.
“Đúng, đúng, thừa tướng nói đúng, là quân sư vương phi, thảo dân cũng chúc vương gia vương phi sớm sinh một tiểu vương gia….”
“Vương gia, vương phi hạ quan cũng kính các người một ly….”
…..
Cả triều văn võ bá quan hơn nữa bình dân thảo chúng, nhiều nhân vật như thế lên chúc rượu thật sự là đồ sộ, mỗi người uống một chén cho dù tửu lượng Cẩn Hiên tốt, phỏng chừng cũng vài ngày không xuống giường được, may mắn, bọn họ sớm có chuẩn bị, này không, phù dâu phù rể tác dụng không phải nên thể hiện đi sao?
Rốt cục mọi người đều kính xong rượu, phù dâu phù rể cũng say rồi, Thánh Lục hoàn toàn ngã trong lòng Thánh Lam, Thánh Thanh có thể nói cả người đều bắt trên người Thánh Tranh, Hoàng Anh liền lại càng không phải nói, ngã vào trong lòng Ngụy Tử Tề hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, ba phù rể cước bộ cũng là lảo đảo, mau phân không rõ phương hướng.
Còn một đôi phù dâu phù rể là Triệu Chi Dương cùng Mạc Nguyệt Oánh hoàn hảo, rượu đều bị Triệu Chi Dương uống hết, Mạc Nguyệt Oánh giúp đỡ Triệu Chí Dương, lắc lắc đầu vì Triệu Chi Dương xoa xoa mặt, đối Ngạo Quân nói: “Ca, ta mang Chi Dương đi nghỉ ngơi trước.”
“Ân, muốn hay không gọi người giúp ngươi?” Ngạo Quân gật đầu cười nói.
Oánh nhi ở nửa năm trước, sau khi nàng ‘chết’ vốn chịu không nổi tự trách mà điên rồi, Triệu Chi Dương đem nàng cẩn thận chiếu cố, chữa khỏi bệnh cho nàng, nhưng nàng vẫn là không bỏ xuống được áy náy thỉnh thoảng vẫn phát bệnh, thẳng đến khi nàng giải độc xong đi tìm nàng, thần chí của nàng mới dần dần thanh tỉnh.
“Ta một người làm được, ca, ta trước đi xuống.” Mạc Nguyệt Oánh đối Ngạo Quân cười nói, phất tay giúp đỡ Triệu Chi Dương đi xuống. Hiện tại nàng hoàn toàn buông xuống, đối tình cảm với ca buông xuống, là Chi Dương làm cho nàng chân chính buông, có thể được ca tha thứ, tiếp tục làm huynh muội, nàng đã vạn phần sung sướng, chính là nàng vẫn có thói quen gọi ca, tuy rằng nàng đối nàng mặc áo cưới kêu ca rất kỳ quái, bất quá ai kêu nàng đã quen đâu?
Ngạo Quân cười đi đến bên người Cẩn Hiên nhìn Nguyệt Oánh rời đi, thật tốt, các nàng lại như lúc trước, nàng lại có thể ăn mỹ vị nha.
“Quân….” Đang lúc nghĩ đến món ngon thanh âm Đông Phương Tuấn Hạo ở phía sau vang lên.
“Các ngươi nói chuyện, ta đi qua bên kia một chút.” Cẩn Hiên nhìn một chút Đông Phương Tuấn Hạo cười nói. Hướng Ngạo Quân gật đầu, liền xoay người rời đi.
“Quân, chúc mừng ngươi.” Đông Phương Tuấn Hạo mắt lộ kinh diễm nhìn Ngạo Quân một chút, mỉm cơpì nói. Hắn lần đầu thấy Quân mặc nữ trang, nội tâm thật sâu đã bị rung động, chính là không thể nghĩ được, lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc nữ trang đúng là ngày nàng gả đi, từ hôm nay nàng chính là thê tử người khác, chính là có phu chi phụ, hắn ngay cả ở bên người nàng cũng không thể.
“Cám ơn, Tuấn Hạo, chúng ta vẫn là giống trước đây, là bằng hữu, là tri kỷ.” Ngạo Quân bưng lên một chén rượu, giơ lên, chân thành cười nói, trong mắt Tuấn Hạo chua sót, nàng sao lại không biết, đối cảm tình hắn nàng nhất định không hồi đáp được, cả đời này người nàng thực xin lỗi ngoài Gia Luật Ưng còn có hắn.
“Là bằng hữu, là tri kỷ, có những lời này của Quân, Đông Phương Tuấn Hạo ta cuộc đời liền không uổng.” Đông Phương Tuấn Hạo bưng lên một chén rượu cùng Ngạo Quân chạm chén, thiệt tình cười nói. Chỉ cần có thể yên lặng ở bên nàng, muốn hắn làm gì cũng đều được.
“Có người bằng hữu này, cuộc đời Lăng Ngạo Quân ta cũng không tiếc.” Ngạo Quân nhất ngửa đầu, đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, hào sảng nói.
“Cạn.” Đông Phương Tuấn Hạo cũng là hào sảng uống một hơi cạn sạch, ha ha nở nụ cười. Nhìn thoáng qua phương hướng Cẩn Hiên, ái muội tới gần Ngạo Quân nói: “Ta còn phải tránh trước, bằng không vương gia sẽ ghen tị, ha ha….” Nói xong cười lớn tránh đi.
Ngạo Quân cười nhìn hắn ẩn trong đám đông, trong lòng yên lặng chúc ơhúc nói: Tuấn Hạo, hy vọng ngươi cũng có thể tìm được chân mệnh thiên nữ của mình.
Đông Phương Tuấn Hạo vừa đi khỏi, Cẩn Hiên lập tức đã đi tới, mỉm cười nói: “Đông Phương đi rồi?”
“Ân.” Ngạo Quân giống như không yên lòng gật đầu, đôi mắt như nam châm tìm chung quanh.
“Gia Luật Ưng sẽ không đến, hắn đã đi rồi.” Cẩn Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ của Ngạo Quân, cười đem suy nghĩ trong lòng nàng nói ra.
“Ân?” Ngạo Quân nghi hoặc quay đầu đến, nhìn Cẩn Hiên.
“Ngày hôm qua, Gia Luật Ưng tìm đến ta nói hắn vài ngày phải về nước, sẽ không đến đây, Thương Liêu vương đã khôi phục thân phận thái tử cho hắn, hiện tại Thương Liêu quốc cả nước cũng chỉ chờ hắn trở vẻ. Hơn nữa hắn còn uy hiếp ta nói, nếu ta không thể cho nàng hạnh phúc, làm cho nàng thương tâm hắn nhất định hội trở lại đoạt lại nàng….” Cẩn Hiên khinh ôm Ngạo Quân, ôn nhu cơpì nói.
“Nga….” Ngạo Quân nga một tiếng, không thể phủ nhận Gia Luật Ưng không tới, trong lòng vẫn có điểm mất mát, ngẩng đầu nhìn lên trời, một con hùng ưng xẹt qua, hướng thảo nguyên bay đi. Gia Luật Ưng, hy vọng ngươi có thể buông xuống hết thảy….
Xa xa trên đỉnh, nam tử quần áo cẩm y lẳng lặng đón gió, đôi mắt màu đỏ si mê nhìn tân nương trong hôn lễ mỉm cười hạnh phúc, trên tay gắt gao nắm một khối ngọc bội: Quân, ta yêu ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi….
Rốt cục, hôn lễ hôm nay cũng nghênh đón một khắc trọng đại kia, đó là…. Hì hì…. Đêm động phòng hoa chúc.
Mọi người hống một tiếng, tất cả đều chạy tới tân phòng, kêu gào muốn nháo tân phòng.
“Không được, nhất định phải trêu trọc tân lang tân nương, ít nhất muốn tân nương theo chúng ta mỗi người một chén….”
“Đúng, vương gia không được hỗ trợ….”
….
Nhờ Chính Hiên cùng Ngạo Tuyết đến đây, Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân mới tránh được một kiếp.
Mọi người muốn trêu trọc tân lang tân nương đều bị Chính Hiên, Ngạo Tuyết mời đi, trước khi rời đi, Ngạo Tuyết còn phi thường ái muội vươn đầu, đối với sao trên trời nói: “Xuân tiêu một khắc, đáng gia ngàn vàng.” Còn phi thưởng tốt giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Trong tân phòng chỉ còn lại Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân, Ngạo Quân đột nhiên cảm thấy thực khẩn trương, chưa từng có khẩn trương như thế! Đầu trống rỗng, không biết kế tiếp, nàng hẳn là muốn làm cái gì, hai tay bất an chà đạp quần áo.
“Quân, uống rượu giao bôi trước.” Cẩn Hiên bưng một chén rượu cấp Ngạo Quân, ôn nhu cười nói. Nhìn đến bô dáng Ngạo Quân bất an chà đạp quần áo thật sự là đáng yêu, làm cho hắn tâm kinh hoàng đi lên, Quân, Quân như vậy chính là thuộc về một mình hắn.
“Ân.” Ngạo Quân mặt đỏ hồng, tiếp nhận chén rượu trên tay Cẩn Hiên, cùng tay Cẩn Hiên giao nhau đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Không biết là rượu quá lợi hại hay là như thế nào, tóm lại uống xong mặt của nàng càng đỏ hơn, hỉ phòng ánh đỏ thẫm càng thêm kiều diễm, thẳng làm cho Cẩn Hiên tâm thần nhộn nhạo đi lên: hì hì…. Đêm nay nhưng là đêm động phòng hoa chúc của hắn nha.
“Cẩn…. Cẩn Hiên, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?” Ngạo Quân thật sự chịu không nổi ánh mắt nóng rực của Cẩn Hiên, thực ngu ngốc hỏi một câu, kỳ thật nàng là thật không biết kế tiếp muốn làm gì. Dù sao ở thế kỉ hai mốt, nàng chính là một người vừa học đại học mà thôi, loại chuyện thế này nàng không biết, huống chi vẫn là một người ngu ngốc trong tình yêu, Cẩn Hiên là người đầu tiên nàng yêu cũng là duy nhất, động phòng phải làm gì, không có người nói cho nàng.
Vừa hỏi làm cho Cẩn Hiên vốn tâm thần nhộn nhạo lại thiếu chút nữa không khống chế được, gợi lên một cái tươi cười thực tà ác, chậm rãi tới gần Ngạo Quân, cơ hồ mặt dán mặt, ái muội nói: “Quân không biết, vậy làm cho vi phu đến dạy nàng đi.”
Ngạo Quân lăng lăng địa gật đầu, cả người rùng mình một cái: Cẩn Hiên tươi cười thực tà ác! So với Gia Luật Ưng còn muốn tà ác hơn. Dự cảm không tốt chậm rãi thăng lên, nhưng kỳ qquái tựa hồ còn có điểm mong chờ….
“Đầu tiên không được nghĩ nam nhân khác.” Cẩn Hiên trừng phạt cắn lỗ tai Ngạo Quân, tà cười khàn khàn nói.
“Ta nào có…. Ngô….” Ngạo Quân ăn đau, Cẩn Hiên khẽ cắn làm cho nàng toàn thân nhất thời mềm nhũn, vừa muốn mở miệng phản bác lại bị Cẩn Hiên nhanh hơn hôn lấy.
Hai người cũng không phải lần đầu hôn môi, Ngạo Quân rất nhanh liền từ trong ngốc lăng phục hồi lại đáp lại Cẩn Hiên hôn, không thể nghi ngờ là càng kích thích dục vọng Cẩn Hiên, cúi thân xuống, môi xẹt qua lỗ tai nàng, vừa lòng cảm nhận Ngạo Quân run rẩy, lại tập kích lên môi kiều diễm của nàng, không kiêng nể gì khinh cắn môi nàng, có kỹ xảo khiêu mở hàm răng nàng, công thành chiếm đất.
“Ân….” Ngạo Quân tinh tế rên rỉ một tiếng, dốc lòng bắt đầu không chịu được khống chế.
Thẳng đến cảm giác Cẩn Hiên đang cởi bỏ quần áo nàng, mới đè tay Cẩn Hiên thở gấp bất an nói: “Không…. Không cần….”
“Yên tâm giao cho ta.” Cẩn Hiên thấy Ngạo Quân bất an, đình chỉ động tác, đôi mắt thâm thúy thâm tình nhìn Ngạo Quân mỉm cười nói.
“Ân.” Ngạo Quân thật sâu nhìn Cẩn Hiên liếc mắt một cái, chậm rãi buông tay ra, nàng tin tưởng Cẩn Hiên…..
Được Ngạo Quân cho phép, Cẩn Hiên lại cúi thân đi xuống, thật sâu hôn Ngạo Quân, hai người chậm rãi ngã vào trên giường, phù dung trướng chậm rãi buông, trong màn trướng một mảnh xuân vô hạn….. [trẻ em cấm nhìn.]
Thẳng đến mặt trời đã lên lên cao chính giữa, trong tân phòng cũng không thấy có cái động tĩnh gì, Ngạo Tuyết sáng sớm liền tới Cẩn vương phủ, lại ở ngoài tân phòng đợi cả một buổi sáng cũng không thấy người trong phòng muốn rời giường, càng nghĩ càng không thấy đúng, cho dù ngày hôm qua có không khống chế được cũng không thể đến chính ngọ còn không có động tĩnh đi! Liền không để ý mọi người ngăn cản, đẩy cửa mà vào.
Quả nhiên, tân phòng trống trơn, người sớm không thấy bóng dáng.
“Di? Môn chủ đâu?”
“Vương gia, môn chủ không ở đây?”
“Ca đâu? Tân phòng sao lại không có?”
“Vương gia, vương phi sáng sớm đã chạy đi đâu….”
Mọi người đem toàn bộ tân phòng trong ngoài lật tung, bao gồm cả sàn nhà đều tìm không thấy người, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Đột nhiên trong tân phòng bộc phát ra một tiếng hô rung trời lở đất: “Lăng Ngạo Quân….”
Mọi người sợ tới mức mạnh chụp trái tim, hoàng hậu bọn họ trên tay hé ra mảnh giấy, đỉnh đầu hơi nước, ngay cả lỗ mũi đều phun ra khói.
Chính Hiên trấn an Ngạo Tuyết, bên cầm lấy tờ giấy nhìn một chút, mọi người cũng hiếu kỳ qua xem, chỉ thấy trên mặt viết:
Tuyết, hì hì…. Biết ngươi sáng sớm nhất định sẽ đến chinh ta, lúc này ta học ngoan nha, không hề cho ngươi cơ hội nào, ngươi hiện tại nhất định tức giận đến bốc khói đi? Ha ha…. Trong phòng ta đã chuẩn bị cho ngươi một chậu nước, vừa vặn có thể hạ hỏa. Đừng nghĩ báo thù nga! Ta hiện tại cùng Cẩn Hiên đi hưởng tuần trăng mật, nga, không là độ mật năm, phỏng chừng không vài năm là sẽ không trở về. Bất quá, ngươi cũng yên tâm, ta này thái phó thái tử nhất định làm hết phận sự, đợi cho tiểu Lăng nhi đến tuổi tới trường, ta nhất định hội trở về. Ha ha….. cứ như vậy, bye bye.
Trên đường lớn rời khỏi kinh đô, một tuấn mã không nhanh không chậm xuyên qua con đường trải đầy lá cây, Ngạo Quân ngồi phía trước mở rộng vòng tay híp mắt hưởng thụ, cùng tóc Cẩn Hiên phía sau quấn lại cùng một chỗ, phân không rõ là tóc ai, tay áo một xanh một trắng theo gió tung bay….
“Cẩn Hiên chạm đầu tiên chúng ta đi đâu?” Ngạo Quân quay đầu hạnh phúc cười hỏi.
“Nàng quyết định.” Cẩn Hiên khẽ hôn Ngạo Quân một chút, sủng mịch nói.
“Đi Giang Nam.” Ngạo Quân ngón tay chỉ tiền phương, vẻ mặt hướng tới Giang Nam xinh đẹp, nàng đã sớm nghĩ muốn đến nơi có cảnh tiểu kiều lưu thủy đó rồi.
“Được.” Cẩn Hiên hai chân kẹp một cái, tuấn mã lập tức chạy vội lên, hướng chạm du lịch thứ nhất của họ mà đi….
Ỷ lâu thính phong vũ, đạm khán giang hồ lộ…..
Từ nay về sau, nhân gian có thêm một giai thoại, Âu Dương Cẩn Hiên cùng Lăng Ngạo Quân hạnh phúc ngao du thiên hạ, đương nhiên không lâu sau không cẩn thận biế thành ba người….