Trên tầng hai.
Văn Tu cầm ly rượu lên, giọng điệu đầy oán hận: "Ông chủ à, ba năm không gặp nhau rồi đúng không nhỉ? Sao anh không chịu đến gặp tôi?”
Hoắc Lỗi đá chân anh ta dưới gầm bàn: "Bớt đi! Không phải là bây giờ tôi đang gặp anh sao!".
Văn Tu rít lên đau đớn, nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa bắp chân bị đá, tiếp tục diễn xuất.
"Anh làm trái tim tôi đau quá.” Anh ta ôm ngực, cau mày: "Chẳng lẽ là… Anh có tình nhân mới rồi đúng không?".
Hoắc Lỗi không thèm để ý đến sự nổi điên của anh ta, hỏi thẳng: "Chỉ muốn nhờ anh điều tra một người thôi.”
"Ai? Anh nói đi, tôi sẽ đào bới tất cả mười tám đời tổ tiên của người đó lên luôn.” Văn Tu lập tức ngoan ngoãn nói.
Hoắc Lỗi ngẩng đầu lên, yết hầu lăm lên xuống, uống ngụm rượu cuối cùng trong ky rồi đặt ly rượu xuống: "Không cần đến mức đó đâu..."
Hắn khẽ cau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Tôi chỉ muốn biết cô ấy thế nào, nhân tiện trả lại tiền cho cô ấy."
Khi Văn Tu nghe thấy vậy, anh ta trở nên hứng thú: “Là đàn bà sao? Bạn gái cũ ? Hay là bạch nguyệt quang?”
Hoắc Lỗi liếc mắt nhìn anh ta: "Anh bớt xà lơ đi, là ân nhân của tôi đấy."
Văn Tu ngạc nhiên: "Ai thế?".
Hoắc Lỗi: "Nhan Dao. "
Văn Tu sững sờ một lát: "Nhan Dao, không phải chứ bro, một cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể trở thành ân nhân của anh được?".
"Bớt xía nhiều vào chuyện của tôi đi!" Hoắc Lỗi trầm giọng nói: "Tôi chỉ biết sau khi ba cô ấy qua đời, cô ấy đã theo mẹ gả vào nhà họ Triệu ở Nam Thành."
Văn Tu sờ sờ cằm: "Tôi biết chút chút về tình huống của cô ấy, anh biết không, có ba dượng và mẹ kế, cô ấy bị coi là kẻ ăn nhờ ở đậu, cuộc sống của cô ấy không tốt chút nào hết.
"À! Tôi nghe nói...Gần đây, cô ấy còn bị ép blind date nữa.” Văn Tu nói thêm.
Hoắc Lỗi càng nghe, lông mày càng nhăn lại, nghĩ đến con người nhỏ bé ngây thơ thuần khiết đó như một nàng tiên nhỏ, một cảm giác đau lòng trào ra từ trong lòng không thể giải thích được.
"Này, đó không phải là Nhan Dao sao?" Văn Tu đột nhiên lên tiếng, chỉ vào quán bar dưới lầu cho Hoắc Lỗi xem.
*
Để hoàn thành nhiệm vụ rồi ra ngoài càng sớm càng tốt, Nhan Dao uống hai ly rượu, khi Vương Thiên đưa ly rượu thứ ba, cô cố ý che trán, giả vờ chóng mặt, nhẹ nhàng từ chối: "Anh Thiên à, tôi thật sự không uống được nữa, đã quá muộn rồi, tôi phải về nhà."
Cô không ngu ngốc như vậy, say xỉn và sẽ bị người đàn ông này làm nhục.
"Dao Dao à, sao thế? Khó chịu à?" Ánh mắt Vương Thiên sáng lên, vẻ mặt đầy lo lắng, nói xong mới đi tới đỡ cánh tay Nhan Dao.
Khoảnh khắc bàn tay của người đàn ông sắp chạm vào cánh tay mình, Nhan Dao theo phản xạ đứng dậy tránh né sự đụng chạm của hắn.
"Tôi không sao, về nhà nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
Vương Thiên không từ bỏ: "Nếu em cảm thấy không khỏe, tôi đặt phòng ở khách sạn trên lầu, ngủ một đêm, ngày mai về cũng được mà."
Nhan Dao đè nén sự chán ghét trong lòng, ngẩng đầu lên, cười nói: "Anh Thiên à, tôi thật sự không cần, tài xế đang đợi tôi ở ngoài quán bar." "
Nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp ngọt ngào trước mặt, trái tim Vương Thiên ngứa ngáy, hắn đã lâu không gặp được người phụ nữ hợp ý mình như vậy, hắn nóng lòng muốn lên giường ngay lập tức, để cô rêи ɾỉ dưới thân hắn.
Hắn tiến lại gần một bước, lộ ra một nụ cười mà hắn cho là bảnh bao: "Cái gì? Dao Dao không tin tôi hả? Đừng lo, tôi chắc chắn chân thành 100% khi blind date với em, tôi cũng rất hài lòng với em, chúng ta có thể kết bạn rồi tìm hiểu từ từ cũng được mà."