Bánh canh có thể làm kiểu chay với rau củ, hoặc cho thêm thịt hun khói để tăng vị. Nhưng với Tế ca nhi đang ốm yếu, thì món thanh đạm vẫn là thích hợp nhất: bánh canh chay nấu từ trứng gà, rau chân vịt, nấm hương và củ mài.
Trong rương nàng vẫn còn chút củ mài, một ít rau chân vịt, nấm hương thì còn nửa túi. Dầu, muối và gia vị mua trên đường vẫn còn đủ dùng. Vừa nãy cũng mua thêm trứng gà và bột mì, như vậy là nguyên liệu đã sẵn sàng.
Bánh canh ngon không chỉ nằm ở sợi bánh, mà quan trọng là nước dùng phải thơm ngọt, sợi bánh thì dẻo dai vừa phải.
Thẩm Miểu bắt đầu nhào bột. Nàng từ từ đổ nước vào bột mì, vừa đổ vừa trộn đều tay, đến khi bột dẻo mịn mới dừng. Tay nhanh thoăn thoắt, nàng đập hai quả trứng, đánh tan. Nấm hương ngâm vào nước ấm cho mềm, rồi vớt ra thái hạt lựu. Rau chân vịt cũng được thái nhỏ.
Chảo nóng, nàng cho dầu vào, phi thơm hành, rồi xào nấm và rau cho ra vị ngọt, sau đó lại vớt rau ra riêng. Nước trong chảo tiếp tục được dùng làm nền nấu nước dùng, thêm nước lạnh, đun cùng nấm hương cho ngọt.
Khi nước bắt đầu sôi, nàng từ từ thả bột vào thành từng đoạn nhỏ, tay liên tục khuấy đều để bột không dính. Một tay khuấy, một tay chụm củi, lửa nhỏ dần, vừa đủ để bánh canh chín từ từ.
Mùi thơm dần dần lan tỏa, nước canh sôi lục bục, hương vị ấm nóng và dễ chịu nhanh chóng lan khắp căn bếp tềnh toàng. Dòng hơi mang theo mùi thơm ngào ngạt ấy len lỏi ra cả ngoài ngõ nhỏ, vương vấn mãi không tan.
Trưa đến, khắp các nhà trong con hẻm nhỏ đều đang chuẩn bị bữa cơm trưa.
Ở Tống triều, bất kể là thường dân hay vương hầu quý tộc, ai nấy cũng đều giữ thói quen ăn ba bữa mỗi ngày. Có điều, bữa trưa của dân thường thường đơn giản hơn, nhiều nhà không nổi bếp mà chỉ hâm nóng phần ăn sáng còn thừa, hoặc dùng tạm vài món điểm tâm cho qua bữa.
Nhà họ Cố cũng vậy. Cố thím cùng con trai đang ăn nốt cháo kê và bánh bột ngô còn dư từ sáng, thì chợt ngửi thấy một làn hương thơm lừng từ bên kia vách tường bay sang.
"Nhà ai đang nấu canh mà thơm thế không biết?" Cố thím dừng đũa, ngẩng đầu hít một hơi: "Hình như là mùi nấm hương... nhưng mà lại có gì đó khác khác."
Cố Đồ Tô bẻ đôi miếng bánh ngô, chỉ hai ba miếng là ăn hết sạch, miệng vẫn còn nhai đã đáp: "Chắc là Thẩm đại tỷ nấu. Lúc nãy con vừa giúp nàng mang hành lý qua, thấy nàng đang nấu nước, còn ngâm cả một chậu nấm hương."
“Gì chứ? Tay nghề nàng ấy tốt vậy sao?” Cố thím nghe mà không khỏi bất ngờ, rồi lại tiếc nuối thở dài:
“Cũng phải thôi, ngày trước lão Thẩm thương con gái lớn nhất, cái gì cũng không cho nàng động tay. Ai mà từng thấy nàng xuống bếp bao giờ. Thế mà giờ... lão Thẩm gia chẳng biết đã gây nghiệp gì, mới mấy năm mà cả nhà rơi vào cảnh cửa nát nhà tan như vậy.”
Những chuyện thế này, người nghe cũng thấy xót xa. Đặc biệt là suốt ba năm qua, vụ án ấy vẫn bị treo ở phủ nha Khai Phong, chưa có kết luận. Không ai biết là bị ai hại, mà cũng chẳng ai dám đi tìm, bởi một khi đã dây vào quan phủ, thì dưới trướng họ chỉ có người mặc áo tím là quyền quý nhất – e rằng đây là chuyện có liên quan đến một thế lực không thể chạm tới.