Quan Lộ Thương Đồ

Chương 989: Từ đêm tới ngày

Trước Sau

break
- Ngụy Đông Cường rời trường Đh Đông Hải rồi à?

Trương Khác cảm thấy bất ngờ, chẳng trách lúc nãy nhìn thấy Lâm Băng tiều tụy như thế, cô cũng đã về trước không ở lại góp vui.

Nói thực Trương Khác không quan tâm Ngụy Đông Cường sống chết ra sao, chỉ là một người mấy năm qua có khá nhiều va chạm đột nhiên bỏ đi, trong lòng hơi cảm khải mà thôi.

- Ngụy Đông Cường đúng là thứ không ra gì.

Lệnh Tiểu Yến đi tới chào Tần Cương, nghe thấy bọn họ nói chuyện, lên tiếng bất bình thay cho Lâm Băng:

- Hắn vào công ty hậu cần của trường vốn không vừa ý, lương lại thấp, trừ đáp ứng chi tiêu cá nhân ra thì không còn dư được mấy. Gia cảnh hắn không tốt, bên dưới còn đứa em gái trông vào tiền hắn gửi nộp tiền học, ở trên còn mẹ hắn bị thấp khớp, mùa đông phải mua thuốc giảm đau. Lâm Băng không muốn hắn vất vả, mỗi lần gửi tiền về hộ hắn đền lén thêm tiền của mình vào. Hơn một năm hắn không về quê, tháng trước hắn đưa Lâm Băng về nhà biết được chuyện cô lén bỏ thêm tiền, lòng tự tôn tác quái, chửi mắng Lâm Băng một trận. Cô ấy giận trong đêm đi bộ hơn 20 km tới huyện bắt xe về Kiến Nghiệp ... May là không có chuyện gì, nếu không tôi băm nát hắn. Hắn về rồi, không hề có ý xin lỗi, từ chức chia tay, nói không làm lỡ tiền đồ của Lâm Băng nữa, rồi phủi mông bỏ đi.

Tần Cương không biết sau lưng chuyện Tần Cương từ chức lại rắc rối như thế, nghe Lệnh Tiểu Yến kể, ngạc nhiên há hốc mồm, loại người này không dùng lý lẽ mà diễn ta được nữa rồi.

Tôn Tĩnh Mông cũng vừa vặn đi tới mang nước cho vợ chồng Tần Cương, nghe tới đó, nghiến răng ken két, hận không thể băm sống Ngụy Đông Cường.

- Chỗ này lạc lối rồi khó cứu lắm ...

Trương Khác chỉ vào tim, thở dài:

- Nhưng với Lâm Băng mà nói, chưa chắc không phải chuyện tốt, hôm nào tôi bảo thanh niên tài tuấn chưa có người yêu chưa kết hôn ở Cẩm Hồ xếp hàng cho Lâm Băng chọn, chọn được ai, tôi cho người đó. Tôi bao luôn hôn lễ..

Tôn Tĩnh Mông phì cười, không nhịn được khẽ nhéo tai y, mỉm cười:

- Người ta đang hừng hực căm phẫn bị anh làm hỏng hết rồi ...

Đột nhiên ý thức được động tác này quá thân mật, quay đầu nhìn Đường Thanh, vừa vặn ánh mắt của Đường Thanh nhìn sang, hoảng loạn tránh đi cứ như bị bắt gian tận giường, thấp thỏi trốn ra quầy bar lấy cớ pha nước cho mọi người.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác không cần quay đầu lại cũng biết Đường Thanh đang nhìn sang bên này, lòng than khóc :" Ăn vụng thì đừng yếu tâm lý." Cho dù biết Đường Thanh đang đi tới, vẫn vờ không hay biết, nói với Lệnh Tiểu Yến:

- Tôi đang thắc mắc sao hôm nay chị không cùng Tiểu Quân đi thăm người thân, hóa ra ở lại cùng Lâm Băng.

- Đang nói gì thế?

Đường Thanh từ phía sau khoác tay Trương Khác, dựa đầu vào vai y, hỏi:

- Bạn nói xem có tức không?

Trương Khác đem chuyện của Lâm Băng kể lại một lượt, còn tăng thêm ngữ khí nói:

- Con người ta cố chấp lên thật khó tưởng tượng.

- Có điều hắn tồi tệ đến đâu thì chị Lâm Băng thực lòng yêu hắn, hắn tuyệt tình bỏ đi như vậy, chị ấy chắc càng thương tâm.

Đường Thanh không hề nói những lời kiểu như "chia tay tốt nhất".

Nghe Đường Thanh thương cảm cho Lâm Băng, Trương Khác hơi bất an quay sang nhìn cô, má áp vào trán Đường Thanh, vuốt tóc cô:

- Lâm Băng không phải còn nhiều bạn sao?

Đường Thanh chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Tôn Tĩnh Mông pha nước xong đặt lên quầy bar, có tật giật mình trốn sang một bên, Đường Thanh thì cứ như đã quên chuyện đó rồi, khoác tay Trương Khác đi sang chỗ khác nói chuyện.

Chu Tiểu Quân giơ tay gọi Lệnh Tiểu Yến tới ngồi cùng vợ chồng Tần Cương trò chuyện, Lệnh Tiểu Yến thở dài, đúng là tính cách quyết định cuộc đời, nhớ lại ban đầu Tần Cương cũng chỉ là chủ nhiệm khóa như Ngụy Đông Cường, trở thành giáo viên chỉ đạo hiệp hội sáng nghiệp, trông có vẻ như là chức kiêm nhiệm không đáng kể, vậy mà thành bước chuyển ngoặt lớn trong đời.

Cuộc vui này kéo tận tới 3 giờ sáng, nhớ tới buổi chiều còn tiếp đón La Kỳ, Triệu Lưu Vũ ở chung cư, Trương Khác không muốn lúc ấy ngủ gà ngủ gật, nên không chơi nữa, mọi người ai về chỗ nấy.

Rất nhiều người ở trong chung cư Thanh Niên, vào giờ này Tô Nhất Đình, Hà Huyền, Trần Phi Dung không thể về KTX, nên cũng tới cả chung cư Thanh Niên, mọi người lúc rời 1978 đều mang chút hơi men, cười đùa náo nhiệt, phá tan đêm khuya tĩnh lặng.

Vừa ra khỏi quán bar, Tôn Tĩnh Mông liền nhiệt tình khoác cánh tay Vệ Lan nói:

- Đêm em ngủ với chị nhé, để chị khỏi ngủ một mình lại sợ.

Rồi kéo Vệ Lan đi trước, kéo dãn khoảng cách với Trương Khác và Đường Thanh, chẳng biết có phải cố ý tránh chạm mặt Đường Thanh không?

Trước khi Trương Khác từ Bắc Kinh về, Địch Đan Thanh tranh thủ nghỉ lễ về quê, đêm qua Vệ Lan lên phòng bọn họ làm bạn với Tôn Tĩnh Mông, lúc này vừa khéo tiện cho Tôn Tĩnh Mông có cớ tránh Đường Thanh.

Biệt thự phía đông bắc Yến Quy Hồ xây xong vào thượng tuần tháng 12 năm ngoái, Đỗ Phi liền kiếm một cái biệt thự ở đó, biến thành ổ ái tình của hắn và Thịnh Hạ, rời 1978 đôi gian phu dâm phụ lái xe tới đó rồi.

Tôn Tĩnh Mông và Vệ Lan lên lầu trước, Tịch Nhược Lâm còn vờ vịt mời Tô Nhất Đình tới phòng mình ngủ, đám Thời Học Bân ở trong thang máy trêu Mông Nhạc kế hoạch mượn rượu giở trò thế là tan thành bong bóng rồi, biến giả thành thật kéo bạn trai Tô Nhất Đình tới chỗ bọn họ ngủ.

Trương Khác cùng Đường Thanh, Trần Phi Dung đi sau cùng, tới đại sảnh, thấy Hà Huyền còn đang đợi thang máy, Hà Huyện xấu hổ nói:

- Tôi vừa vào thang máy thì nó báo quá trọng tải, tôi đâu có nặng như thế.

Hà Huyền vóc dáng thanh mảnh tha thướt, làm người ta có cảm giác dù tăng hay giảm một chút thôi cũng không được, ba người Trương Khác vào thang may trước, rồi nói:

- Cô dẫm một chân vào thử xem.

Đợi Hà Huyền làm ra vẻ rón rén thử đặt một chân vào, Trương Khác lại khoa tương kêu lên:

- Từ từ đã, đợi tôi đi ra rồi cô hãy thử.

Làm ba cô gái cười rũ rượi.

Vào thang máy, Đường Thanh giới thiệu với Trần Phi Dung và Hà Huyền cái bồn tắm lớn trong phòng Trương Khác:

- Uống rượu xong có hơi váng đầu, vào bồn tắm ngâm mình một lúc sẽ đỡ hơn rất nhiều, lát nữa các bạn thử xem.

- Vậy để .. mình ngâm nửa tiếng trước đã.

Trương Khác kịp nuốt chữ "bọn" lại trước khi nó thoát ra khỏi miệng:

- Biến, để bạn ngâm trước bọn mình phải cọ bồn tắm thêm nửa tiếng à?

Đường Thanh cười khúc khích, béo má Trương Khác:

- Bạn xếp cuối cùng biết chưa?

Trong căn hộ của Trương Khác, mỗi một phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, nhưng phòng tắm của Trương Khác là to nhất, xa hoa nhất, bồn tắm hình vòng cung hướng ra phía cửa sổ, có thể vừa ngâm mình vừa ngắm cảnh đêm tuyết, trên bức tường đá cẩm thạch Italya còn treo một chiếc TV Plasma siêu lớn, riêng chi phí trang hoàng cái phòng tắm này đã đủ tới trung tâm Kiến Nghiệp mua một căn hộ.

Tất nhiên chiếc phòng tắm này chuyên môn thiết kế để Đường Thanh tới đây ở cùng uyên ương giỡn nước rồi.

Nếu để ba cô gái lần lượt ngâm mình xong, tới lượt mình há chẳng phải mặt trời đã mọc lên từ phía đông rồi? Trên đường về phòng Trương Khác ra sức thỏa hiệp, kết quả là ba cô gái cùng vào ngâm trước, Trương Khác vẫn xếp cuối cùng.

Trương Khác không kìm được bỉ ổi hỏi một câu:

- Ba bạn chê mình bẩn, nhưng mình không chê ba bạn bẩn, tắm xong đừng xả nước đi, cứ để nguyên đó cho mình được không?

Lời còn chưa dứt mấy cái dép nhung tới tấp ném vào mặt y, Trương Khác chỉ còn biết rầu rĩ nhìn ba cô gái kéo nhau vào phòng tắm, cánh cửa đóng lại, bên trong vẫn truyền ra tiếng cười khúc khích trong trẻo.

Trương Khác hối hận vô cùng, biết thể để các cô ấy tắm lần lượt từng người một cho xong, ít nhất còn có hai mỹ nhân ở ngoài nói chuyện với mình, tính có nên xuống lầu tìm Lý Hinh Dư nói chuyện hay không?

Loáng thoáng nghe tiếng cười đùa té nước bên trong, Trương Khác cố gắng không tưởng tượng ra khung cảnh trong đó, ngồi xuống ghế sô pha đợi, thế rồi mí mắt nặng dần, thiếp đi lúc nào không biết.

Tỉnh lại thì đã trời đã sáng hẳn rồi, cả căn nhà yên tĩnh không một bóng người, nghỉ năm mới 3 ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai, hôm qua mọi người lại buông thả chơi khuya, lúc này gần như đều còn đang ngủ.

Không biết trên người có thêm một tấm đệm ai đắp cho, Trương Khác đứng dậy, tấm đệm nhung rơi xuống đất, đi chân trần ra cửa sổ vặn mình, người vẫn chưa hết mỏi mệt, dụi mắt đi lên lầu, đẩy cửa phỏng ngủ ra, ba cô gái nằm ngổn ngang trên chiếc giường lớn của y.

Đường Thanh ngủ phía trái, cánh tay ngó sen mềm mại đặt trên chăn, tóc dầy xõa tung, làn da mong manh mịn màng, đúng là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Trần Phi Dung ngủ ở giữa, cho dù ngủ say, mái tóc đen nhanh vẫn chỉnh tề thẳng mượn, dáng ngủ điềm tĩnh thanh nhã, không khác mấy hình tượng lúc thức.

Hà Huyền là tệ nhất, người chùm kín trong chăn, từ đường nét uốn lượn hiện ra ngoài chiếc chăn mỏng, có thể nhìn ra cô ngủ úp mặt xuống, mông hơi chổng lên, một cánh tay trắng nõn vắt vẻo ở thành giường.

Trương Khác tiếc nuối lúc này không phải là đêm tối, nếu không có thể lấy cớ bóng đêm chui vào trái ôm phải ấp một phen, sau đó có thể thản nhiên như không bỏ đi, lúc này đành cầu thứ kém hơn, đẩy cửa đi vào phòng tắm ngâm mình thoải mái một phen.

Cửa sổ đối diện với cửa sổ chính là đỉnh núi Hợp Hoan, trời lạnh như thế mà sáng sớm đã có người dậy tập thể dục, cũng có đôi nam nữ dậy sớm lên núi hẹn hò.

Trương Khác trần truồng ngâm mình trong nước nóng, thư thái đến độ muốn rên lên, trong lòng nghĩ khi nào thực lực kỹ thuật của Cẩm Hồ đủ mạnh làm cả cửa sổ kia có công năng của màn hình, nằm trong đây ngâm nước nóng càng khoan khoái.

Bị nước nóng làm buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, Đường Thanh mặc váy ngủ lụa đầu bù tóc rối đi vào, cô nàng mắt còn lim dim chưa mở ra được, thuận tay đóng cửa lại, chân loạn choạng lần mò đi về phía cầu tiêu như mộng du, đưa tay kéo quần lót xuống đầu gối, đang muốn khom người ngồi xuống thì thấy Trương Khác ngồi trong bồn tắm tròn mắt nhìn mình không chớp.

- Á.

Đường Thanh kêu khẽ, vội kéo quần lót lên, nũng nịu mắng:

- Cái đồ biến thái, nhìn trộm con gái nhà người ta đi nhà xí.

Rồi bước tới béo má Trương Khác.

Trương Khác thuận thế vuốt má cô, cười nói:

- Rõ ràng là bạn vào nhìn trộm mình tắm.

Nhìn đường nét yểu điệu tha thướt dưới lớp váy ngủ mềm dán sát người, đồi ngực nảy nở vun tròn đáng yêu, cặp chân thon dài trắng mịn, khuôn mặt tuyệt mĩ phối hợp với đôi mắt nở tỉnh nửa mơ làm Trương Khác nhìn xi dại, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, đầu áp vào chiếc bụng phẳng lì, tham lam hít hương thơm cơ thể, nuốt nước bọt hỏi:

- Cùng tắm một lúc nhé.

- Chết đi.

Đường Thanh cẩn thận quay lại nhìn, thấy cửa phòng tắm chưa đóng chặt, Trần Phi Dung và Hà Huyền ngủ ở gian ngoài, cho cô mười lá gan cũng không dám chơi uyên ương giỡn nước với Trương Khác, cô vào là đi vệ sinh, vẫn chưa hết buồn ngủ, xoay người muốn ra ngoài.

- Kỳ lưng hộ mình.

Trương Khác nắm tay Đường Thanh, vô lại nói:

- Mình phải đi vệ sinh.

Thấy Trương Khác ra hiệu đi ngay ở đây, Đường Thanh thẹn thùng nói:

- Bạn ở đây, người ta không đi vệ sinh trước mặt bạn đâu.

- Mình quay đi là được.

Trương Khác ngồi sang hướng khác.

- Bịt tai bạn lại.

Đương Thanh nói, thấy Trương Khác ngoan ngoãn bị tai, lại bảo:

- Bịt chặt vào, nếu nghe trộm mình không tha cho bạn đâu.

Đợi nghe thấy tiếng nước chạy róc rách cố khống chế, Trương Khác ung dung quay người lại, tay bỏ xuống.

- Sao bạn nói không giữ lời ...

Lại đúng lúc không thể nhào tới dạy cho tên xấu xa nuốt lời một bài học, thấy nụ cười khoái chí trên môi Trương Khác, Đường Thanh vừa thẹn vừa cuống, chẳng thể ngừng lại kéo quần lót bỏ đi được, đùi dùng lực, hi vọng làm tiếng nước nhỏ đi một chút, không ngờ ép tia nước chảy càng mạnh, tiếng xè xè rõ ràng.

Cho dù hai người phát sinh quan hệ thân mật lâu rồi, Đường Thanh chưa bao giờ nghĩ tới đi vệ sinh ngay trước mặt Trương Khác, mặt đỏ như tôm luộc, hai tay ôm lấy mặt vùi vào gối, đợi xong rồi kéo quần lót lên, Đường Thanh hơi bớt xấu hổ một chút, hung dữ đi tới bên bồn tắm, xách tai Trương Khác lên, hỏi:

- Hôm qua mình nhìn thấy ai đó xách tai bạn thế này, có phải bạn cũng nhìn trộm người ta đi vệ sinh rồi không?

- Mình làm sao dám?

Trương Khác đưa tay ra, cách lớp áo ngủ nắm lấy hai trái đào chín mọng của Đường Thanh, cảm thú sự mềm mại đàn hồi kinh người ở đó, có lẽ đây là thứ dụ hoặc nhất trên cơ thể thiếu nữa rồi, Trương Khác mong làm thế có thể chuyển dời sự chú ý của cô:

- Lúc bạn đi vệ sinh mới đáng nhìn, bạn không biết vừa rồi bạn đẹp như thế nào ...

- Cái đồ đại sắc lang.

Đường Thanh nhỏ giọng mắng, nhưng không tránh đi, để Trương Khác nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu vú, cô chỉ ôm lấy đầu y, núm vú bị chơi đùa tới dựng lên như hạt ngô, mới buông tay ra, tránh người ra phía sau:

- Đừng nghịch nữa, đám Phi Dung ngủ ở bên ngoài đấy, để mình kỳ lưng cho.

Trương Khác cũng không thể giải thích với Đường Thanh giữa mình và Tôn Tĩnh Mông không có gì cả, vì nếu chẳng phải Tôn Tĩnh Mông kiên trì không chịu, thì y sớm vượt qua giới hạn rồi, xoay người lại để Đường Thanh kỳ lưng, y khoan khoái nằm xuống, còn bảo Đường Thanh giúp kỳ lưng, kỳ bụng, mồm ba hoa:

- Lần sau mình giúp bạn kỳ toàn thân.

- Đừng hòng, cái đồ đại sắc lang.

Đường Thanh miệng thì mắng, nhưng vẫn giúp Trương Khác kỳ cọ phía trước, nhìn cái thứ đang rũ xuống như con rắn chết, bị tay mình chạm khẽ bên cạnh đã hung hăng ngỏng đầu lên khỏi mặt nước, Đường Thanh vừa xấu hổ vừa thích thích, cười nói:

- Cái thứ này xấu quá, không dám tin vì sao mình lại để cái thứ xấu xí thế này tiến vào ...

Đưa tay ra nắm khẽ, tinh nghịch tuốt vài cái, thấy Trương Khác khép mắt lại rên hừ hừ ra chiều khoái chí lắm, Đường Thanh co ngón tay lại định búng, Trương Khác hoảng hồn, sợ cô bé này không biết nặng nhẹ, búng mạnh một cái thì cái thứ sung huyết mẫn cảm tới cực điểm đó thế nào cũng khó chịu nửa ngày, nhích mông tránh đi, Đường Thanh không chịu, nhắm chuẩn thứ đó muốn búng, hai người đùa giỡn, nước bắt hết cả lên người Đường Thanh.

"Két" cửa lại bị người ta đẩy ra, Đường Thanh giật mình quay đầu lại, thấy Hà Huyền đang mơ màng đi vào, lại còn một tay vừa đi vừa cho vào quần lót gãi gãi, trông mất hình tượng thục nữ hết mức, đột nhiên nhìn cảnh trước mắt vội đưa hai tay lên bịt mắt, kêu toáng lên:

- Phi Dung, chết rồi, mình nhìn thấy thứ xấu xa của nam nhân, chuyến này đau mắt hột mất.

Rồi vội quay người chạy ra ngoài.

Dáng ngủ của Hà Huyền rất kém, dậy đi vệ sinh không chú ý một góc váy ngủ co lại kẹp vào trong quần lót, quần lót cũng vì tư thế ngủ quá tệ mà kéo lên tận cuối mép đùi, nửa cái mông trắng tròn trịa như trứng gà bóc, cùng cặp đùi mượt mà lộ hết ra ngoài, Trương Khác không nhịn được liếc mắt nhìn mấy cái.

- Cái đồ đại sắc lang nhà bạn lại hại người ta mất hết mặt mũi rồi, không biết bọn họ sẽ trêu ghẹo mình thế nào ...

Đường Thanh xấu hổ vô cùng oán trách, đưa tay ra che mắt Trương Khác không cho y nhìn lung tung, rồi lấy khăn tắm lau váy ngủ bị ướt, lúc này nghe thấy Hà Huyền và Trần Phi Dung ở gian ngoài cười lớn, trừng mắt lên với Trương Khác:

- Rõ ràng không phải như bọn họ tưởng tượng, đều do đồ đại sắc lang này hại người ta.

Giận dữ vốc nước ở bồn tắm hất vào mặt Trương Khác mới xoay người ra ngoài.

Trương Khác lau hết nước bắn vào mắt, nghe thấy tiếng cười giòn tan của ba cô gái ở gian ngoài truyền vào, hiển nhiên là Đường Thanh đang uy hiếp hai cô bạn không được kể chuyện này ra ngoài.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc