Trương Khác thầm nghĩ Lý Hinh Dư nhất định không nói cho Phác Trinh Nhi biết trình độ tiếng Nhật của mình còn cao hơn tiếng Hàn, không ngờ các cô gái cũng thích bình phẩm cơ thể nam nhân, thấy Phác Trinh Nhi ngồi xuống đánh giá mình, vờ không hiểu gì, hỏi:
- Các cô nói cái gì thế?
- Nghe Hinh Dư nói phòng của anh cùng một tầng với chúng tôi.
Phác Trinh Nhi không hay biết gì, dùng tiếng Hàn đáp:
- Tôi vừa mới thảo luận với Hinh Dư buổi tối có nên sang phòng anh uống rượu không ... Anh biết đấy quán bar ầm ĩ náo loạn, không phải chỗ thích hợp uống rượu.
Nếu chẳng phải Trương Khác hiểu tiếng Nhật thì từ khuôn mặt của Phác Trinh Nhi hoàn toàn không nhìn ra được cô ta không nói tới, Phác Trinh Nhi nói tới đó ngữ điệu chuyển sang êm ái, ánh mắt thêm vài phần mê ly:
- Hinh Dư hơi mệt muốn nghĩ sớm, anh không từ chối tôi một mình tới phòng anh uống rượu chứ?
Lý Hinh Dư cho dù nét mặt có chút quái dị cũng sẽ làm Phác Trinh Nhi hiểu sang chỗ khác.
Đối diện với sự dụ dỗ trắng trợn của Phác Trinh Nhi, Trương Khác không biết có tiếp tục trò chơi này hay không, đưa mắt nhìn Phác Trinh Nhi, cô gái thanh xuân này dung mạo xinh xắn, làm da trắng muốt mịn màng, vóc người lả lướt gợi cảm, bầu ngực căng dầy rung rinh, nói ra một cô gái như thế này là đối tượng chơi trò tình một đêm tuyệt hảo, nhưng Trương Khác trải qua bao chuyện, tuy nói vẫn rất dễ bị dung mạo nữ nhân dụ hoặc, nhưng càng thích tình cảm làm người ta rung động hơn.
Vả lại Phác Trinh Nhi dù có xinh đẹp như hoa cũng vẫn kém Lý Hinh Dư một bậc, cũng chẳng có khí chất làm động lòng người như của Lý Hinh Dư.
Trương Khác đang định kiếm cớ từ chối thì dưới bàn bị dẫm chân một cái, nhìn ánh mắt phức tạp của Lý Hinh Dư liếc qua, nhất thời chẳng hiểu được ý cô ra sao.
- Vậy tôi coi như anh đồng ý rồi ...
Thấy Trương Khác do dự, Phác Trinh Nhi liền quyết định nhanh, làn da ửng hồng, xuân tình sóng sánh, cười tươi như hoa, ngửa người ra sau dùng tiếng Anh gọi phục vụ mang cà phê tới.
Lúc này Trương Khác không tiện từ chối ngay nữa, thầm nghĩ cùng lắm thì mời cô ta tới phòng uống rượu nghiêm túc, y cũng chẳng bận tâm chút thanh danh này.
Phác Trinh Nhi cứ quấn lấy Trương Khác nói chuyện, Lý Hinh Dư yên tĩnh ngồi một bên, cô cũng không thể dùng tiếng Hán nói chuyện với đám Lương Văn Giang, đám Vương Thái Linh, Lương Văn Giang ngồi một lúc không xen vào được câu nào, biết ý cáo từ.
Bọn họ vừa mới rời đi, Phác Trinh Nhi đã không thể chờ đợi thêm được, yểu điệu vươn ngón tay ra gãi gái lòng bàn tay Trương Khác:
- Hinh Dư cũng mệt rồi, chúng ta để cô ấy về phòng ngủ trước thôi chứ nhỉ?
Sự phóng khoáng nhiệt tình của Phác Trình Nhi làm sống lưng Trương Khác ớn lạnh, không khỏi nghĩ bộ dạng mình đi săn gái kiếp trước có phải cũng y như thế này không?
- Bên ngoài trời âm u, có vẻ tuyết sắp rơi.
Lý Hinh Dư đứng dậy, thấy trong quán cà phê không còn ái khác, lười nhác vươn mình, hết sức hấp dẫn:
- Uống rượu trong đêm tuyết chẳng phải hết sức thú vị sao?
Rồi cũng không về phòng mà đi theo sau Trương Khác và Phác Xảo Trinh.
Phác Xảo Trinh rõ ràng thấy Lý Hinh Dư làm vướng víu, xoay lưng về phía Trương Khác nháy mắt, Lý Hinh Dư coi như không thấy.
Đợi Trương Khác mở cửa phòng, Phác Trinh Nhi thấy không vứt bỏ được Lý Hinh Dư, đành nói:
- Tôi đặc biệt chuẩn bị vài chai rượu ngon vì chuyến đi này, để tôi đi lấy.
- Không cảm thấy tôi phá hỏng chuyện tốt của hai người chứ?
Lý Hinh Dư đợi Phác Trinh Nhi vào phòng, cẩn thận hỏi Trương Khác.
Trương Khác hỏi lại:
- Cô dẫm chân tôi dưới bàn làm gì? Tôi vốn còn định về ngủ sớm.
- Hả ...
Lý Hinh Dư đỏ mặt, khi đó cô nghe thấy Phác Trinh Nhi lớn gan dụ dỗ Trương Khác chơi trò tình một đêm, giật mình nhận ra trò chơi đã vượt ngoài tưởng tượng của mình rồi, chân vô ý chạm phải chân Trương Khác, không phải là ám thị gì, mà dù có cũng là ám thị Trương Khác từ chối.
Đột nhiên Lý Hinh Dư không biết phải giải thích với Trương Khác ra sao, tầm mắt vừa đúng ở môi Trương Khác, nhớ lại lời Phác Trinh Nhi, thầm nghĩ :" Đúng là nam nhân hấp dẫn", cô biết ánh mắt tang thương thâm thúy của Trương Khác càng thu hút nữ nhân hơn, nhưng lúc này không có dũng khí nhìn lên nữa, đứng đó không nói một lời.
- Buổi tối nếu tuyết rơi thật, ba người uống rượu thâu đêm cũng là chủ ý không tệ ...
Trương Khác nhìn dáng vẻ thẹn thùng an tĩnh của Lý Hinh Dư, lòng nhộn nhạo không thôi.
Lúc này chỗ rẽ truyền tới tiếng thang máy mở ra và tiếng người nói chuyện bằng tiếng Hàn Quốc, Lý Hinh Dư theo tiềm thức né tránh, người áp vào lòng Trương Khác, mắt đưa lên nhìn, muốn y mở cửa phòng để cô trốn vào.
Cơ thể ngọc ngà ấm áp dựa vào lòng, một hương thơm nhè nhẹ truyền vào mũi, Trương Khác phải hít một hơi, mở cửa phòng, khẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lý Hinh Dư đi vào phòng, khép cửa lại.
Lúc này đoàn người kia đi qua, một nam nhân dùng tiếng Hàn oang oang thảo luận nữ nhân ở hộp đêm, chẳng để ý phòng hai bên có người người ngủ rồi hay không, còn có tiếng nữ nhân ré lên, có lẽ là bị nam nhân đụng chân đụng tay rồi, chắc là gái mà hộp đêm được đám nam nhân gọi tới phòng.
- Nam nhân luôn như thế, chẳng có chút nhẫn nại nào.
Lý Hinh Dư nhỏ giọng bình phẩm, tim đập thình thịch, vừa rồi đúng là hú hồn, nếu gặp phải các trưởng bối trong tập đoàn ôm gái từ hộp đêm về thì xấu hổ biết chừng nào.
Trương Khác hơi lùi lại một chút, nhìn khuôn mặt đỏ hồng quyến rũ của Lý Hinh Dư:
- Nam nhân không phải luôn như thế ... Xem ra Phác Trinh Nhi phải một lúc nữa mới dám rời phòng, cô muốn uống gì?
Trong phòng có quầy bar nho nhỏ và tủ lạnh đựng đầy đồ uống, rượu trên giá thì lại bình thường, hơi ấm trong phòng làm người ta hơi ngột ngạt, Trương Khác mở cửa sổ cho thoáng gió, rót nước khoáng cho mình và Lý Hinh Dư, mặc dù biết một lúc nữa Phác Trinh Nhi sẽ tới, nhưng ở một mình trong phòng với Trương Khác, Lý Hinh Dư vẫn cảm thấy khẩn trương vô cớ.
" Cộc cộc cộc ..." Tiếng gõ cửa vang lên làm Lý Hinh Dư giật mình.
Trương Khác chạy tới mở cửa, Phác Trinh Nhi ôm hai chai rượu vào, tay còn cầm một chiếc ly chân cao, quầy bar trong phòng chỉ có hai chiếc ly, đúng là lạ.
Phác Trinh Nhi tựa hồ cũng sợ người đồng hành gặp phải, đặt rượu, ly xuống ôm bầu ngực thở gấp mấy hơi mới nói:
- Thiếu chút nữa bị bọn họ gặp phải, anh Tại Thù vừa mới tới tìm cô, tôi nói cô đi chơi mệt ngủ rồi, mai nhớ kỹ đừng làm tôi bị lộ.
Lý Hinh Dư gật đầu, Trương Khác mở chai rượu ra, ba người ngồi quanh bàn trước cửa sổ, vừa ngắm cảnh đêm, vừa uống rượu tán gẫu.
Phác Tinh Nhi giận Lý Hinh Dư phá hỏng chuyện của mình, có lẽ biết chuyện vui đêm nay vô vọng rồi, uống rượu không kiềm chế gì, bản thân tửu lượng có hạn, ba người chia nhau hai chai rượu, hơi rượu bốc lên, gục người lên đùi Lý Hinh Dư muốn ngủ, bắt đầu nói năng linh tinh.
Trương Khác bế Phác Trinh Nhi lên, định đưa cô ta về phòng ngủ, Phác Trinh Nhi không quên cầm hai chiếc ly lên, say rượu nói:
- Chúng ta về phòng uống tiếp đi, để Hinh Dư một mình ở lại đây ...
Nữ nhân lúc say rượu là nặng nhất, Lý Hinh Dư vất vả dìu một bên Phác Trinh Nhi, vứt cô ta lên giường, giúp cởi áo giày, đắp chăn lên, thầm nghĩ tối nay tới đây là xong rồi, quay lại nhìn thấy Trương Khác khoanh tay nhìn, đột nhiên vọt miệng:
- Chỗ Trinh Nhi chắc là còn một chai rượu, chúng ta trộm của cô ấy uống hết nhé?
Nói xong hốt hoảng đi tới quầy bar lấy chai rượu, cùng Trương Khác rón rén mở cửa phòng, rồi quay về phòng Trương Khác.
Vào phòng rồi mới nhớ Phác Trinh Nhi say rượu cầm cả hai cái ly đi, trong phòng chỉ còn lại cái ly cô vừa uống, Lý Hinh Dư không mang thẻ phòng theo, nói nhỏ:
- Anh có ngại dùng chung ly với tôi không?
Trương Khác nhìn đôi mắt long lanh của Lý Hinh Dư, làm gì còn năng lực từ chối cô, lấy thảm trải lên ban công hơi lạnh, cùng Lý Hinh Dư ngồi khoanh chân dưới sàn, đặt chai rượu giữa hai người.
Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, Lý Hinh Dư thầm nghĩ may mà tới đây uống rượu, nếu như một mình ở trong phòng nhìn cảnh tuyết rơi sẽ chỉ có cảm giác muốn chết đi cho rồi.
***
Lý Hinh Dư ngoài đời thực chất là Lý Doãn Hinh, cô gái này tự tử trong bồn tắm một khách sạn ở New York vào năm 2005 chứ không phải ở Nhật vào năm 2001, và tin đồn nhiều nhất liên quan tới đấu tranh gia tộc chứ không phải là hôn nhân, một cô gái rất đẹp, mình tìm đc ảnh trong tang lễ của cô này, nhưng thôi, chẳng đăng lên làm gì.