Mông Học Khánh được bổ nhiệm làm trợ lý huyện trưởng huyện Bắc Hà vào hạ tuần tháng 11.
Chỉ trong vòng chưa tới hai tháng, Mông Học Khánh từ cấp phó khoa đề bạt lên làm phó thư ký trưởng huyện ủy cấp chính khoa, rồi lại lên làm trợ lý huyện trưởng cấp phó huyện, có thể nói là một kỳ tích thăng tiến trên quan trường Tân Đình.
Nhìn khắp toàn quốc thì đây không là cái gì, hai quan ải thực sự trên sĩ đồ là cấp chính huyện và cấp chính sở, trong nước những nơi hơn mười vị phó huyện trưởng không phải là ít, hơn nữa trong biên chế cán bộ quốc gia chính thức, trợ lý huyện trưởng, thị trưởng thậm chí trợ lý tỉnh trưởng đều là chức vị bên lề mà thôi.
Vì tiền mời gọi đầu tư, có huyện rất cực đoan, thậm chí liền một lúc bổ nhiệm hơn 10 trợ lý huyện trưởng, đây không phải là chuyện chưa xảy ra, cái chức trợ lý huyện trưởng này cũng như một món hàng chẳng đáng giá.
Nhưng cái chức trợ lý huyện trưởng của Mông Học Khánh lại làm người ta hâm mộ chết thôi.
Phân chia huyện Bắc Hà ra lập khu kinh tế của cảng Đông Sơn cấp phó thị chỉ còn đợi công văn của Quốc vụ viện, cách cục quyền lực địa phương cơ bản được hình thành, chính phủ thành ủy Tân Đình lập một tiểu tổ lãnh đạo, Đậu Duy Đào đương nhiên không nhường ai làm tổ trưởng tiểu tổ, Đào Thư Nghệ sẽ làm bí thư ban quản lý khu cửa cảng, Điền Mưu Đông làm chủ nhiệm ban quản lý khu cửa cảng.
Phó chức khu cảng không chỉ là tiêu điểm tranh đoạt ở Tân Đình, thậm chí một số người trên tỉnh cũng tìm đủ mọi cách chen chân vào.
Mông Học Khánh lúc này trừ là trợ lý huyện trưởng còn kiêm phó chủ nhiệm văn phòng tiểu tổ lãnh đạo trù bị xây dựng cảng, đương nhiên thành trợ lý chủ nhiệm ban quản lý cảng.
Có thể nói trong mấy tháng ngắn ngủi Mông Học Khanh leo lên chức người khác nỗ lực nửa đời không với tới, đúng là làm ối kẻ hâm mộ ghen tức.
Công tác trù bị của công ty hữu hạn lập cảng Đông Sơn cũng chính thức triển khai, công tác cụ thể do Hải vận Nam Dương và tập đoàn cửa cảng Singapore liên hợp gánh vác.
Là lãnh đạo chủ quản phụ trách phối hợp công trình xây cảng, Đường Học Khiêm sau khi tới Tân Đình liền triệu tập nhân viên liên quan tới thành phố mở cuộc họp.
Trương Khác lần này tới Tân Đình càng quan tâm tới tình hình chỉnh hợp nhà máy đóng tàu, nhà máy sắt thép Đông Sơn, trong bộ khung hợp tác sắt thép liên hợp Đông Hải, thương vụ Cẩm Hồ chỉ nắm 20%, lúc này nếu chỉnh hợp thích đáng, tương lai dù nắm lượng nhỏ cổ phần cũng có sức ảnh hưởng tương đối với sắt thép liên hợp, nếu không khống chế hoàn toàn được quá trình chỉnh hợp này, tiếng nói sau này của thương vụ Cẩm Hồ càng yếu.
Trương Khác ở Tân Đình gần bốn ngày, kịp tới Hải Châu trong đợt tuyết đầu tiên.
Đứng trên phà, nhìn tuyết bay lất phất, thấy thấp thoáng bóng dáng Tượng Sơn đen xì xì, chỉ vài ngày nữa thôi là sang năm 99 rồi.
Thấy bến phà đã ở phía trước rồi, Trương Khác đang định ngồi vào xe thì di động trong túi rung lên, cầm ra xem thì đấy số của Hứa Tư, lúc này tên bến phà không có chiếc phà nào đỗ, bến phà trống không chỉ có một bóng hình tha thướt.
- Bảo chị đừng tới đón mà.
Trương Khác nhận điện thoại trách:
- Trời lạnh thế này.
- Buổi chiều ở trong văn phòng, ngẩng đầu lên không biết tuyết rơi từ bao giờ, thế là muốn ra ngoài đi dạo ...
Giọng Hứa Tư nhẹ như bông tuyết rơi trên người vậy.
Xuống phà, Trương Khảng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tư đứng trên cao, cười ấm áp.
Hứa Tư mặc áo khoác đen, khăn quàng đỏ, dung mạo diễm lệ cứ như tinh linh trong tuyết.
Bảo Phó Tuấn lái xe đi trước, Trương Khác cùng Hứa Tư nắm tay nhau tới bãi đỗ lấy xe, không vội về thành phố, tới công viên Tượng Sơn chốn kỷ niệm của hai người, đỡ xe trên đỉnh núi, nép mình bên nhau nhìn tuyết rơi đem trời đất biến thành một màu.
Trời tối, Trương Khác đang định cùng Hứa Tư tìm chỗ ăn cơm không ngờ mẹ y gọi điện thoại tới.
- Con ở đâu đấy hả? Phó Tuấn đem hành lý của con về lâu rồi, con không về nhà ăn cơm à?
- Hả, sao mẹ về Hải Châu hôm nay?
Trương Khác biết mẹ sẽ về Hải Châu một chuyến vì hôn lễ của Trương Dịch và Tôn Đình, không ngờ lại đúng vào ngày hôm nay, mấy ngày qua không liên lạc với mẹ nên không biết, ba hoa trả lời cho qua.
Đột nhiên giọng của Chỉ Đồng trong điện thoại truyền ra:
- Trương Khác, Trương Khác, lại chết ở đâu rồi đấy hả?
Cái kiểu nói này là hoàn toàn học từ mẹ y.
Hứa Tứ nhoẻn miệng cười, chắc giờ này Tạ Vãn Tình cũng ở nhà Trương Khác, đưa tay ra ôm vai y, ghé vào bên tai còn lại của Trương Khác nói nhỏ:
- Cậu về đi, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, vốn định mời cậu tới nhà ăn cơm.
Trương Khác trìu mến vuốt ve gò má của Hứa Tư, cười xin lỗi, nói với mẹ thêm vài câu rồi cúp điện thoại:
- Vậy thì đêm nay chọn chỗ nào đó cùng ăn khuya nhé?
Trương Khác đưa Hứa Tư về nhà trước rồi lái xe Hứa Tư về Tân Cẩm Viên.
Chỉ Đồng nghe thấy tiếng xe chạy ra, nhìn Trương Khác từ xe Hứa Tư bước xuống, bộ dạng vỡ lẽ, mắt tròn xoe nhìn Trương Khác, miệng há rất to, nhưng giọng rất nhỏ:
- Anh lại đi chơi với dì Hứa rồi ...
Trương Khác sợ đứng tim vội giơ tay lên môi bảo Chị Đồng đừng nói.
- Sao lại đổi xe rồi?
Lương Cách Trân thấy xe con trai khác với cái lần trước, mày nhíu lại, bà lo Trương Khác quá phô trương lãnh phí.
Thấy Tạ Vãn Tình theo sau mỉm cười, biết cô nhìn ra mình vừa gặp mặt Hứa Tư, Trương Khác giang tay ra, không trả lời câu hỏi của mẹ.
Thím y đưa em họ Trương Mân tới ăn cơm, tiểu nha đầu khóc nhè trước kia đã thành cô thiếu nữ mười bảy tuổi yểu điệu rồi.
Ăn cơm xong bàn bạc an bài hôn lễ của Trương Dịch và Tôn Đình, Lương Cách Trân và thím Trương Khác đều muốn làm đúng theo phong tục truyền thống, còn bên Trương gia, mời ai cũng phải thảo luận kỹ càng, Trương Khác nhàm chán vẫn phải cố ngồi nghe, còn Trương Mân kéo Chỉ Đồng sang nhà Tạ Vãn Tình chơi rồi.
Trương Khác sắp ngủ gật thì tiếng chuông cửa vang lên, đi tới xem màn hình hệ thống cửa, nhưng không nhìn thấy ai cả, qua sự kiện bị Đường Trung uy hiếp lần trước, Trương Khác rất cảnh giác với loại chuyện này, vừa định thông báo cho đám Phó Tuấn thì thấy bác hắn Trương Tri Phi và vợ lấm la lấm lét xuất hiện ở màn hình như ăn trộm.
Hiển nhiên cái mũi thính như chó của Trương Tri Vi ngửi thấy mùi mình và mẹ về Hải Châu, Trương Khác nhìn màn hình một lúc, y bảo Phó Tuân và nhà đoàn tụ với vợ con rồi, có điều vệ sĩ và nhân viên công tác chiếu cố sinh hoạt của y đều ở biệt thự bên cạnh, mấy giây sau liền có người đi ra tra hỏi Trương Tri Vi.
- Ai tới vậy?
Lương Cách Trân thấy con trai nhìn màn hình một lúc mà không mở cửa, hỏi:
- Bác cả ...
Trương Khác lúc này mới ấn nút mở cửa rồi quay lại ghế sô pha.
Một lúc sau Trương Tri Vi đứng ngoài cửa do dự nhìn vào bên trong, không dám bước vào, Trương Khác liếc nhìn ông ta một cái chẳng nói gì.
Bị đứa cháu này liếc một cái, Trương Tri Vi càng sợ, nửa đời người học bản lĩnh nhìn mặt đoán ý lúc này chẳng có chút tác dụng gì, hơn nữa đằng sau lưng còn có mấy người mặc véc đen kính đen như xã hội đen nhìn chằm chằm, cứ như chỉ cần có chút hành động bất thường là tóm cổ mình lôi ra, càng làm ông ta thêm thiếu tự nhiên.
Có trách cũng chỉ trách lão nhị sinh ra thằng con quái vật, lật tay làm mây úp tay làm mưa, cho dù mấy năm qua chẳng ai đem chuyện của Cẩm Hồ kể cho ông ta chuyện của Cẩm Hồ, nhưng Trương Tri Vi đâu có mù, chỉ từ lời nói, hành vi nhỏ nhặt của người bên cạnh là có thể nhìn ra được quyền thế và địa vị khó nói diễn ta nổi của Trương gia ở Hải Châu.