- Đao đâm vào ngực không sâu lắm, xuyên qua xương ngực thiếu chút nữa tổn thương tới tim, chảy máu hơi nhiều những không phải đặc biệt nghiêm trọng, một lúc nữa sẽ tỉnh. Mọi người hiện có thể vào thăm, lát sau sẽ có y tá tới giúp chuyển sang phòng bệnh.
Nghe bác sĩ nói như thế, thần kinh căng như giây đàn của Trương Khác mới nới lỏng ra, tức thì cảm thấy tay đau dữ dội, vừa rồi lúc khâu vết thương chỉ dùng lượng nhỏ chất gây tê, vốn hết tác dụng từ lâu, chẳng qua trước đó lo cho thương tích của Địch Đan Thanh, đầu óc không còn nghĩ tới việc gì khác nên không thấy đau, lúc này cảm giác được rồi, nhưng vẫn có thể chịu được.
Tay phải đeo trước ngực, Trương Khác dùng tay trái vỗ vai Vệ Lan, nói:
- Không sao rồi, chúng ta vào thăm chị ấy đi.
Vệ Lan khóc ngất đi tới mấy lần rồi, người ngoài không biết quá khứ của cô, không sao hiểu được tình cảm của Vệ Lan với Địch Đan Thanh, ở mức độ nhất định có thể nói Địch Đan Thanh là cột trụ tinh thần cho Vệ Lan.
Lúc này người hay tin kéo tới bệnh viện rất đông, Trương Khác không muốn quấy nhiễu Địch Đan Thanh đang hôn mê, chỉ để Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông theo vào phòng cấp cứu.
Thuốc mê chưa tan, Địch Đan Thanh mắt nhắm nghiền, khuôn mặt mỹ lệ vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch, nhưng thần sắc tĩnh mịch, không có vẻ đau đớn.
Trương Khác nắm lấy bàn tay Địch Đan Thanh, cảm thấy vẫn ấm áp mới yên tâm hơn một chút, hôn lên tay cô, đặt xuống dưới chăn, thì thầm:
- Ngốc lắm ... Tôi sao xứng để chị đỡ hộ nhát dao đó?
Một lúc sau y tá tới chuyển Địch Đan Thanh sang phòng bệnh đặc biệt, Trương Khác ở lại phòng bệnh, Địch Đan Thanh mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã khiến người ta yên tâm hơn nhiều, lúc này Phó Tuấn vào nói Lục Văn Phu đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi.
Trừ Lục Văn Phu ra còn có Liễu Chí Quân, Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh cũng tới bệnh viện, kỳ thực Lý Viễn Hồ và La Quân lúc mới nghe tin liền chuẩn bị tới bệnh viện ngay, nhưng khi biết thêm tình hình chi tiết, Trương Khác chỉ bị thương ở tay, không nguy hiểm lắm nên không đích thân tới nữa, bảo Lục Văn Phu và Vương Duy Quân đại diện tới thăm.
Tuy Trương Khác không sao, nhưng Địch Đan Thanh còn chưa biết có vượt qua được hay không, bọn họ không tiện quấy rầy, kiên nhẫn đợi ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện.
Lúc này xác định được Địch Đan Thanh không còn nguy hiểm tính mạng nữa, Phó Tuấn tất nhiên phải nhắc Trương Khác một tiếng, trừ những người đích thân tới bệnh viện, còn có vô số điện thoại gọi tới, có cái Phó Tuấn có thể trả lời hộ, nói rõ tình huống là được, có cái cần Trương Khác đích thân gọi lại.
Trương Khác gọi điện cho mẹ trước tiên, mới biết cha mẹ y đã trên đường tới Kiến Nghiệp rồi, nghe tiếng mẹ nghẹn ngào, chắc là lo lắm, có điều trên đường đi đã biết chi tiết sự việc, đã yên tâm hơn phần nào.
Lúc này cũng đã phái xe đi đón cha mẹ Địch Đan Thanh.
Tiếp đó là gọi điện cho Tạ Vãn Tình, Hứa Tư cũng ở đấy, nhưng cô nén lo lắng, không tới.
Địch Đan Thanh không sao nữa, thái độ của Trương Khác liền hòa hoãn lại, không còn lạnh lùng như vừa rồi, bảo Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông:
- Cả hai ở lại đây trông nhé ... Đan Thanh tỉnh lại thì gọi em.
Cùng Phó Tuấn đi ra phòng bệnh, qua chỗ rẽ nghe thấy hai y tá trực đêm đang tán gẫu với nhau:
- Cô gái đó đẹp thật đấy, ngực lại to nữa, mà cũng may là ngực to, dao đâm qua có nó đỡ cho nên mới chỉ xuyên qua xương ngực một chút ...
Thấy Trương Khác và Phó Tuấn đi tới, hai cô y tá trẻ trốn trong góc nghị luận giật mình, thè lưới ra, tự biết lắm mồm gây họa vội vàng bỏ đi.
Nghe thấy những lời này đúng là làm người ta dở khóc dở cười, nhưng chỉ cần Địch Đan Thanh không sao, Trương Khác cũng chỉ cười cho qua, tuy nghị luận thế này rất không tôn trọng người bệnh, có điều y so đo với họ mấy chuyện nhỏ này làm gì?
Trương Khác đi tới khu nghỉ ngơi nói với đám Vương Duy Quân, Lục Văn Phu:
- Đêm hôm khuya khoắt thế này để mọi người phải lo lắng ...
- Người không sao là được rồi.
Lục Văn Phu chỉ cánh tay đeo trước ngực Trương Khác:
- Sao không vào phòng bệnh? Cậu cũng không thế tùy tiện đi lung tung như thế, phải ở bệnh viện dưỡng thương cho khỏe hẵng tính.
Trương Khác cũng biết hình thượng lúc này của mình trông rất thê thảm, ống tay áo của áo khoác lẫn áo sơ mi đều bị cắt đi, tay quấn băng đeo lủng lẳng trước ngực, quần áo vẫn còn dính máu, cười cho qua, hỏi:
- Bốn tên bị bắt kia giao cho cục công an thành phố hay chi cục khu?
Vương Duy Quân biết Trương Khác hận đám người này thấu xương, đáp:
- Bí thư La sau khi biết tin đã hạ lệnh cho cục, yêu cầu ngay trong đêm điều động tất cả mọi lực lượng có thể truy bắt kẻ hiềm nghi trốn thoát kia ... Nghe nói sở công an tỉnh cũng đã phái chuyên gia phối hợp truy bắt.
- Vậy tôi tới cục công an đợi tin.
Trương Khác giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt không có gì nghiêm trọng:
- Nửa đêm rồi còn kinh động tới mọi người thật áy náy quá, giờ không còn chuyện gì nữa, để hôm khác tôi tạ tội với mọi người.
Lục Văn Phu cũng hiểu cả đám bọn họ cùng Trương Khác kéo tới cục công an đợi tin sẽ khiến các đầu não cục công an chịu áp lục thế nào, tâm tình ra sao, nhưng Trương Khác kiên trì muốn tới đợi tin, ông ta và Vương Duy Quân cũng chẳng thể về nhà ngủ được, đành theo Trương Khác tới cục công an.
Tâm tình Trương Khác lúc này bọn họ cũng hiểu, ai bị uy hiếm tới tính mạng, còn để cấp dưới bất chấp nguy hiểm đỡ cho một đao thì nổi giận là khó tránh, y càng bình tĩnh thì mới càng đáng sợ.
Cao tầng Cẩm Hồ ở Kiến Nghiệp nghe tin cũng tới bệnh viện, Trương Khác bảo bọn họ về nghỉ ngơi hết.
Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc đều ở lại bệnh viện, đám Liễu Chí Thành, Thiệu Tâm Văn biết Trương Khác không sao, Địch Đan Thanh chưa tỉnh lại ngay được liền trở về, Thôi Quốc Hằng, Thôi Úc Mạn cũng tới bệnh viện hỏi thăm, giờ cũng đã về.
Trương Khác ngồi ở cục công an đợi tin, bí thư chính pháp ủy thành phố Dư Khánh Lâm cũng chẳng thể nằm nhà đợi, nhận được điện thoại thông báo vội vã lên xe chạy tới cục.
Tuy sở trưởng sở công an tỉnh Kim Quốc Hải không tới, nhưng phó bí thư chính pháp ủy thành phố, cục trưởng cục công an Trần Đức Bình lòng như có lửa đốt, Lục Văn Phu là đại biểu Lý Viễn Hồ, Vương Duy Quân bản thân là thường ủy thành ủy, đại biểu cho La Quân, Kim Quốc Hải còn trực tiếp phái chuyên gia phối hợp.
Mấy vị tôn thần ngồi ở đây theo dõi nếu thời gian phá án kéo dài quá lâu, Trần Đức Bình biết mình chắc chắn không thoát được cái đánh giá "vô dụng", như thế sĩ đồ coi như xong.
Trừ ra sức phái lực lượng bắt kẻ bỏ trốn, cục công an tích cực thẩm vấn ba tên bị bắt ngay trong đêm, phải làm rõ xem đằng sau chuyện bọn chúng uy hiếp Trương Khác có âm mưu nào khác lớn hơn không?
Còn một tên nữa, chính là tên dùng dao đâm Trương Khác và Địch Đan Thanh bị bảo vệ đá một phát trúng chỗ hiểm đang được cấp cứu ở bệnh viện khác, hi vọng sống không nhiều.
Cục công an cũng ngay trong đêm báo cho cảnh sát Giang Nam, bốn tên hành hung bị bắt đều là người Chương Châu Giang Nam, trừ Đường Trung là sinh viên năm thứ 4 Đh Sư phạm, ba tên còn lại đều từ Chương Châu tới hai ngày trước ( có một tên giữ vé xe trong ví).
Những kẻ này hẳn là thế lực tàn dư của Đường gia, dù điều tra nghiêm tới đâu cũng khó mà bắt hết được phạm nhân, nhưng để xảy ra chuyện này là phải truy cứu trách nhiệm, phía cảnh sát Giang Nam không thể đùn đẩy sạch sẽ được.
Đám Trương Khác tới cục công an không lâu, phía Giang Nam do phó sở trưởng thường vụ sở công an dẫn tiểu tổ phối hợp mang hồ sơ vụ án Chương Châu tới Kiến Nghiệp, hi vọng giúp đỡ được công tác điều tra truy bắt.
Trừ bắt kẻ trốn thoát ra, Trương Khác còn quan tâm Đường Trung làm sao biết được Cẩm Hồ chủ đạo công tác thanh tra đất hiếm Chương Châu, cùng thân phận thực sự của mình.
Phải biết kẻ địch của mình là ai, y không muốn bị bắn lén sau lưng như thế, lần này Địch Đan Thanh tốt số không sao, nhưng lần sau thì thế nào? Trương Khác thầm than :" Cô ngốc ơi, em có mệnh hệ gì, kiếp này sao tôi có thể sống yên được?"