Ngồi xe chạy đến khu nội thành, bầu trời đêm phía nam sấm sét đì đùng, không ngừng xé rách bầu trời đêm Kiến Nghiệp. Chuyến bay nhóm Trương Khác ngồi cũng là đến Kiến Nghiệp sớm 15 phút, bằng không thì có thể hạ xuống không vẫn là một nghi vấn.
Mở Radio, hình như đài nào cũng đưa tin bởi vì trời mưa lớn mà rất nhiều lữ khách phải ngưng lại. Tại sân bay Hồng Kông, vì chuyến bay đến trễ nên có phục vụ cơm.
Trên máy bay ăn vài thứ, trở lại nội thành thì đã muộn. Trương Khác cảm thấy hơi uể oải, y bảo lái xe đưa mình với Địch Đan Thanh đến trước chung cư Thanh Niên. Nghỉ ngơi một chút, còn phải tranh thủ ôn bài.
Tại trường làm ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng đá Ngụy Đông Cường đến một góc. Lần này trừ phi nói một tiếng không tham gia cuộc thi với Thôi Quốc Hằng, bằng không các thầy cô giám thị có bốn con mắt thì cũng phải giành ba con để nhìn chăm chú lên người y.
Trước tiên Trương Khác xem qua lịch thi, tốn chút thời gian lướt qua sách giáo khoa một lần, miễn cưỡng thi qua thì không thành vấn đề -- thi cử trong đại học chỉ cần nắm giữ cơ bản chương trình học là được rồi, cũng không khó.
Nhưng mọi chuyện lại thường không như ý người. Xe dừng trước căn hộ, Trương Khác mới nhớ tới sau khi xuống phi cơ đã quên mở ĐTDĐ. Nhân viên đi theo giúp y mở cửa xe. Hai cây dù đen che trên đầu giúp y che mưa. Trương Khác lấy điện thoại ra khởi động máy, chân chưa bước lên cầu thang thì ĐTDĐ đã vang lên.
Trương Khác nhét ĐTDĐ vào trong tay Địch Đan Thanh phía sau:
- Nói là tôi vừa trở về liền đóng cửa ôn bài rồi. .. Sau đó đưa ĐTDĐ cho tôi.
Địch Đan Thanh thấy trên màn hình điện thoại là tên La Quân, cũng không suy nghĩ nhiều liền làm theo lời Trương Khác. Cô tiếp điện thoại:
- Bí thư La...tôi là tiểu Địch. Bí thư tìm Khác thiếu gia hả. Cậu ấy vừa trở về đã nhốt mình lại ôn bài rồi, đuổi chúng tôi đi. ĐTDĐ đang ở chỗ tôi. Ngày mai trường học bắt đầu thi...Giờ tôi đi tìm cậu ấy, bảo cậu ấy nói chuyện với bí thư...
Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào trong đại sảnh, Phó Tuấn cùng nhân viên khác cũng không đi vào theo. Họ dừng lại tại một lầu. Đi vào trong thang máy, Trương Khác mới cầm lấy ĐTDĐ trong tay Địch Đan Thanh:
- Bí thư La...Ừm, chịu thôi, thi cử phải kiên trì tham gia. Đây coi như là bế quan tu luyện khảo nghiệm ý chí. Tối nay còn dự định suốt đêm học bài nữa đó. Thời gian cũng chỉ 3-5 ngày thôi, vượt qua thì tốt rồi. . . Ừm, được. Trước khi thi xong thôi sẽ báo tin cho bí thư La...
Nghe Trương Khác nói lung tung vài câu, Địch Đan Thanh liền hiểu Trương Khác vì sao phải diễn trò này.
Giữa bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân cùng bí thư Thành ủy Huệ Sơn Triệu Dương vẫn luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh.
Giữa Kiến Nghiệp cùng Huệ Sơn, Cẩm Hồ theo kế hoạch phát triển của mình đã định trước đó là đi phân phối tài nguyên phát triển tại hai nơi. Tài nguyên về phương diện kỹ thuật thông tin, vi điện tử của Kiến Nghiệp phải vững chắc hơn so với Huệ Sơn.
Trong quá khứ, 1 năm Cẩm Hồ đều trọng điểm phát triển tại Kiến Nghiệp, La Quân tự nhiên cao hứng, Triệu Dương cũng sẽ không có ý kiến gì.
Tình huống lần này có phần đặc biệt, TP. Hải Châu tổ chức chiêu thương dẫn tư tại Hồng Kông thu được thành quả, mặc dù không thông báo, không tuyên truyền, nhưng không thể gạt được Kiến Nghiệp, Huệ Sơn. Lại nói trước đó thương vụ Cẩm Hồ cũng đã thông tri muốn Kiến Nghiệp, Huệ Sơn sớm làm chuẩn bị.
Kế tiếp là an bài Kiến Nghiệp, hay là an bài Huệ Sơn trước tiến hành hiệp đàm chiêu thương dẫn tư đặc biệt, trong lòng La Quân cùng Triệu Dương khẳng định đều sẽ có chút ý nghĩ.
Bên này họ xuống phi cơ còn chưa được bao nhiêu thời gian, La Quân liền tự mình gọi điện thoại qua, không chừng trong khi khóa máy cũng đã gọi vài lần. Bởi vậy có thể thấy được tâm tình bức thiết của La Quân.
Nếu như không có tín nhiệm cùng dựa vào lẫn nhau, tình thế cho tới bây giờ đều là: hoặc là gió tây áp chế gió đông, hoặc là gió đông áp chế gió tây, thế lực ngang nhau tuyệt đối sẽ không tồn tại.
Từ trước đến nay La Quân đã lợi dụng Cẩm Hồ quá nhiều, giữa Cẩm Hồ cùng Tiêu Minh Kiến có xu thế thủy hỏa bất dung, cũng là nguyên do La Quân lợi dụng Cẩm Hồ quá nhiều chèn ép Tiêu Minh Kiến, khiến Tiêu Minh Kiến giận chó đánh mèo với Cẩm Hồ.
Điện tử NEC xây hạng mục xưởng Tinh Viên tại TP.Kiến Nghiệp, muốn nắm giữ tài nguyên đồng bộ của Trung Tinh Vi Tâm tại khu cao tân, bởi đối với La Quân có lợi, La Quân cũng không nói giúp Trung Tinh Vi Tâm.
Trương Khác quả là con tiểu hồ ly, trước nay chưa công khai làm qua những việc gây chia rẽ với La Quân, nhưng lần này nắm được cơ hội thi triển một chiêu "kéo dài" với La Quân, thử thăm dò tính nhẫn nại của hắn, cũng có thể làm cho La Quân suy nghĩ thêm, thái độ sau đó đối với Cẩm Hồ là lợi dụng hay là nhờ cậy?
Địch Đan Thanh ngưng mắt nhìn gương mặt góc cạnh rõ nét, tuấn tú của Trương Khác, đợi y cúp điện thoại mới cười nói:
- Tôi đang khó hiểu, con tiểu hồ ly cậu sao lại tu luyện giảo hoạt đến như vậy?
Trương Khác cười cười, muốn phản bác cô một câu, nhưng liếc mắt thấy khe vú trắng trẻo sâu không thấy đáy của Địch Đan Thanh, thực sự là nơi khiến người tình mê ý loạn. Tim y đập loạn miệng há hốc, đã quên lời muốn nói, bộ dạng thì ngây ngốc.
Bởi hành trình buổi chiều đều chờ ở trong phòng chờ sân bay, Địch Đan Thanh thay bằng bộ thường phục, bên trên là chiếc áo thun vàng, cánh tay trắng nõn đẫy đà ôm quanh trước ngực, ngăn trở tầm mắt của Trương Khác, bên hông lại lộ ra một đoạn, vòng eo thon trắng như ngọc khiến cho cặp chân dài được tôn lên bởi chiếc quần dài làm người ta có cảm giác như sa lầy vào trong.
Trương Khác định thần lại, xoay người ngưng mắt nhìn ánh mắt quyến rũ của Địch Đan Thanh:
- Chị cảm thấy tôi giảo hoạt sao?
Đèn trong thang máy đột nhiên chớp tắt, tiếng sấm liên tục vang lên, Địch Đan Thanh bị giật mình. Còn chưa đợi cô có phản ứng thì tia sét thứ hai lại đánh xuống, đèn trong thang máy sáng lên lại tắt.
Thang máy chợt rơi vào trong bóng tối. Nguồn điện chịu ảnh hưởng của sấm sét tạm thời mất tác dụng, trang bị bảo hộ của thang máy phát huy tác dụng khẩn cấp dừng lại, làm cho người ta có loại ảo giác thang máy đột nhiên rơi xuống.
Địch Đan Thanh sợ quá hét rầm lên, vô ý thức nắm lấy tay Trương Khác, làm ĐTDĐ trong tay Trương Khác rơi xuống đất. Trong nháy máy lại phát hiện ra thang máy chỉ có dừng lại. Vỏ ĐTDĐ bằng kim loại rơi xuống nền thang máy, phát ra tiếng vang loảng xoảng. . .
Trong thang máy tối om, Địch Đan Thanh buông tay Trương Khác ra, xoay người lại mò ĐTDĐ, khi khom lưng ngực sượt qua đầu ngón tay Trương Khác đang buông xuống. Tuy nói cách áo thun còn có nịt ngực bằng lụa mỏng, Địch Đan Thanh lại cảm giác được tê dại trong nháy mắt, tựa như có một luồng sét rất nhỏ đánh vào tim, hình như vị trí của một điểm còn dưới hơn tim.
Trong lòng hồi tưởng lại cảm giác vừa tiếp xúc lúc đó, Địch Đan Thanh cúi người mà tâm hoảng ý loạn đi mò chiếc ĐTDĐ không biết đã rơi vào góc nào trong phòng, trong lòng có một ý nghĩ như ma quỷ: có cần đứng lên cho tay cậu ta cọ lại một chút không?
Thang máy rất nhanh có điện trở lại, cũng chỉ thời gian vài giây, đèn chớp chớp vài cái liền sáng lên. Thang máy cũng khởi động trở lại, từ từ đi lên. Lúc này Địch Đan Thanh mới nhìn thấy ĐTDĐ rớt ở trong góc.
Địch Đan Thanh nhặt lên ĐTDĐ, chột dạ không dám nhìn Trương Khác, lúc này thang máy vừa lúc dừng lại trước tầng 9. Cô hoảng hốt khom lưng xách túi đi ra khỏi thang máy, vào phòng rồi đóng cửa lại mới thở ra một hơi, lại tự giễu lẩm bẩm:
- Xong đời rồi, sao lại nứng lên như con chó cái ấy nhỉ?
Đi tới phòng rửa mặt, nhìn mình trong gương, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, trong ánh mắt như nhỏ ra nước, đang muốn cầm khăn rửa mặt thì cô nghe được có tiếng đập cửa.
Địch Đan Thanh hoảng hốt trong lòng, nghĩ thầm chắc không phải con tiểu hồ ly kia nhìn ra kẽ hở rồi chứ? Thật sự không có lòng tin con tiểu hồ ly kia nếu như chủ động tiến công mình có thể nhẫn tâm cự tuyệt. Tiếng đập cửa vẫn truyền đến rất kiên trì.
- Ai thế?
Địch Đan Thanh rón rén đi tới phía sau cửa, biết rõ còn cố hỏi.
- Tôi đây.
Giọng Trương Khác ở ngoài cửa nghe qua có vẻ hơi khác lạ.
- Đã trễ thế này cậu còn muốn làm gì?
Địch Đan Thanh nhéo nhéo nắm tay, âm thầm nói cho bản thân không thể mở cửa, mở rộng cửa sẽ xong ngay.
- Chị không thể cầm ĐTDĐ của tôi lại còn chạy đi chứ!
- A!
Địch Đan Thanh nhìn chiếc ĐTDĐ treo sau giá dép. Cô vừa xấu hổ lại vừa buồn cười: vừa rồi nhặt lên ĐTDĐ giúp Trương Khác, nhưng đã quên phải trả lại cho y. Lúc đó hầu như là chạy trối chết ra khỏi thang máy.
Địch Đan Thanh hơi trấn định lại, rồi mở cửa đưa ĐTDĐ cho Trương Khác ngoài cửa:
- Còn tưởng là cậu bảo tôi cầm ĐTDĐ, giúp cậu ngăn mấy số điện thoại không cần thiết chứ. . .
- Như vậy à?
Trương Khác ở ngoài cửa do dự một hồi, lại đưa ĐTDĐ vào:
- Có điện thoại gọi đến, chị bảo họ gọi lại vào trong phòng tôi là được...
Địch Đan Thanh đóng cửa lại, lại trở về đi tắm. Nhìn bản thân trong gương, cô nhếch miệng mắng:
- Xấu hổ chết đi được!
Đứng trước kính cởi đồ, nhìn thân thể gợi cảm của mình trong gương, đứng dưới vòi hoa sen, rồi mở nước, dòng nước ấm áp sối lên hai bầu vú trắng trẻo nẩy nở, khiến cô kìm lòng không đậu hồi tưởng lại khoái cảm kỳ diệu đêm đó bị con tiểu hồ ly kia chọc ngón tay vào trong cơ thể mình.
***
Trương Khác đâu có thể nghĩ đến tâm tư của Địch Đan Thanh, y đi tháng máy lên tầng trên cùng thì đã trễ. Bên trong phòng không có ánh đèn hắt ra. Có lẽ Tôn Tĩnh Mông còn đang ở 1978, hoặc là đã đi ngủ. Trương Khác gõ mật mã rồi mở cửa, vừa lúc một tia sét hiện lên trước cửa sổ, chiếu rõ cảnh bên trong phòng rõ như ban ngày.
Tôn Tĩnh Mông bưng lỗ tai đi chân đất ngồi xổm trên ghế sofa, đang xoay mặt nhìn qua bên này. Trong ánh mắt cô đầy vẻ kinh hoàng như đang chơ tia sét này đánh xuống, sấm sét hình như vang lên ở trên mặt hồ Yến Quy cách đó không xa, chấn cho cửa sổ thủy tinh vang lên ong ong.
Sấm sét chỉ lóe qua, trong phòng lại chìm trong bóng tối. Trương Khác mở đèn, thấy Tôn Tĩnh Mông vẫn tư thế ngồi đó, mới cười hỏi cô:
- Sao không mở đèn?
- Bật đèn hình như sẽ không sợ như vậy nữa...
Trương Khác sửng sốt một lát mới hiểu được ý của cô nàng này, y nhếch mép cười:
- Vậy cô cầm một cây gậy sắt rồi lên đỉnh sân thượng mà ngồi, như thế còn kích thích hơn đấy...
- Kích cái đầu heo của anh đấy.
Trương Khác vào phòng. Tôn Tĩnh Mông không sợ sấm sét như thế nữa, cô nhảy xuống ghế sofa, đi chân trần đứng trên sàn nhà:
- Anh nói bay 4 giờ, giờ xem hiện tại là mấy giờ rồi, chẳng lẽ bay trên không trung cần 8 giờ sao?
Bởi lý do thời tiết, chuyến bay xuất phát từ Hồng Kông nhiều lần bị trì hoãn. Chuyến bay đến trễ, Trương Khác cũng không gọi điện thoại báo cho Tôn Tĩnh Mông. Đến tối, mình lại tắt ĐTDĐ. Thì ra cô ấy vẫn ở trong phòng chờ mình.
Tôn Tĩnh Mông mặc quần đùi, nhảy xuống ghế sofa, vạt áo thun rộng thùng thình che khuất quần đùi, lộ ra cặp đùi thon dài. Nếu không phải vừa mới nhìn thấy một góc quần đùi lộ ra khi cô ngồi trên ghế sofa, bộ dạng này của cô nhìn qua hình như trong vạt áo thun rộng không có mặc cái gì.
Bên trong áo thun bằng cotton hình như không mang nịt vú, mơ hồ thấy lồi lên. Có thể nhìn kỹ ra của cô nàng không phải là quá lớn, như một trái mật đào tươi mát úp ngược, khiến người ra rất muốn xốc áo lên nhìn xem.
- Nhìn cái gì vậy?
Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác. Cô cúi đầu nhìn thử, áo thun cotton đâu thấu ánh sáng, sẽ không nhô lên quá rõ ràng. Tôn Tĩnh Mông đâu thể nghĩ đến nam nhân có thể thấy được một chút dấu hiệu là có thể sản sinh ra liên tưởng phong phú chứ?
Trương Khác dời ánh mắt khỏi ngực cô:
- Cô đi ra ngoài cũng mặc như thế hả?
- Làm gì có? Nam nhân trên đường bẩn hơn anh thiếu gì.
Tôn Tĩnh Mông liến thoắng cái miệng:
- Buổi tối xem tivi thấy Tân Phổ có một nhà bị sét đánh trúng, tivi đang mở đột nhiên nổ tung...tôi tắt đi hết thiết bị điện trong nhà rồi. Không có điều hòa, cửa sổ lại không thể mở, nóng như quỷ, còn mang theo thứ kia, khó chịu chết đi được... Đợi lát nữa tôi còn muốn khỏa thân ngủ.
Da thịt Tôn Tĩnh Mông lộng lẫy dưới ánh đèn lập lòe, trắng trẻo mà săn chắc, đôi chân thon dài như muốn đâm vào lòng người. Trương Khác nhịn không được đi liên tưởng đến tình cảnh cô nàng này khỏa thân ngủ, quả thật mê hoặc khiến người ta kìm lòng không đậu muốn xông vào phòng cô.
Không mở điều hòa, cho dù đêm mưa cũng sẽ cảm thấy nóng. Trương Khác không tin sẽ xui xẻo bị sét đánh trúng nhà, y muốn đi mở điều hòa. Tôn Tĩnh Mông lại bị tin tức trong tivi làm sợ hãi, lại có tia sét chớp động liên tục rồi nổ vang hai tiếng bên tai, cô liền ngăn cản không cho Trương Khác đi mở bất cứ thiết bị điện nào.
Thấy Tôn Tĩnh Mông dè dặt thành như vậy, trong lòng Trương Khác cũng nôn nao, chỉ có chạy tới mở cửa sổ ra một chút, không dám cho nước mưa bắn vào.
- Vì chờ anh mà tôi chưa ăn gì hết...Bên ngoài lại mưa to nữa!
Tôn Tĩnh Mông duyên dáng xoay eo một cái, hơi nghiêng người, lưng hướng về ánh sáng, từ chiếc áo thun nửa trong suốt có thể mơ hồ thấy màu da tuyết trắng càng tinh khiết hơn so với áo thun. Trương Khác nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.
- Có cần xốc lên cho anh nhìn không?
Tôn Tĩnh Mông đột nhiên quay sang hỏi Trương Khác:
- Chỉ cho nhìn, không cho chạm vào!
- Được, được...
Trương Khác vô ý thức gật đầu đáp ứng.
- Đi chết đi, không háo sắc thì chết hả.
Tôn Tĩnh Mông cầm một cái gối trên ghế sofa ném qua Trương Khác:
- Ngày nào Đường Thanh tới, tôi sẽ nói cho nó biết!
- Ai có thể cự tuyệt kiến nghị như vậy, cô đánh giá tôi quá cao rồi đó!
Trương Khác bị gối đập tỉnh, chu miệng, nhặt gối lên bỏ lại trên ghế sofa, lại hỏi Tịnh Mông:
- Đến bây giờ chưa ăn gì thật sao?
- Cảm thấy đói bụng rồi, bên ngoài thì vẫn sét đánh trời mưa, một mình không dám đi xuống lầu. . .