Tuy nói không có ai xuống điều tra, nhưng từ hoàng hôn hôm qua tới giờ, trừ mấy giáo viên cùng sinh viên ông ta hướng dẫn, trường học không chính thức phái người tới thăm, nói rõ tin tức Chu Cẩn Tỳ dính líu vụ án kia đã không còn bí mật nữa.
Phía trường học cũng không muốn Chu Cẩn Tỳ tỉnh lại, như thế Đh Đông Hải mới tránh được vụ bê bối học thuật, nhưng phía trường tiếng nói không lớn, chỉ có thể in lặng xem biến hóa.
Tạ Hán Tĩnh ở lại một lúc rồi cáo từ.
Chui vào xe, Tạ Ý nghi ngại hỏi:
- Cẩm Hồ liệu có vì thế mà dừng tay không ba?
- Bất kể Cẩm Hồ có dừng tay hay không thì cũng không cần ôm nhau chết chùm nữa.
Tạ Hán Tĩnh lạnh nhạt nói, đợi một lúc không thấy Tạ Vãn Sơn đi ra, liền bảo tài xế khởi động xe:
- Tới đây rồi thì chúng ta cùng đi thăm Tử Gia.
Khi đi qua ngõ Học Phủ, nhìn thấy Trương Khác đang một mình buồn chán lượn lờ khắp ngõ.
Thật khó tưởng tượng được kẻ đứng sau gây ra tất cả lại có bộ dạng thế này, Tạ Hán Tĩnh nắm chặt tay, cuối cùng không bảo lái xe dừng lại.
Ngày 16, Cẩm Hồ long trọng cử hành lễ bán di động mới i198 ở Hong Kong, đồng thời ở nội địa cũng rầm rộ tổ chức hoạt động tuyên truyền, thông qua chuỗi cửa hàng của Thịnh Hâm nhận đơn đặt hàng, nửa tháng sau sẽ bán i198 ra thị trường.
Nói cách khác người dùng ở nội địa nếu không có nguồn từ Hong Kong, chỉ đành đợi nửa tháng nữa để thấy chiếc di động mới nhất của Cẩm Hồ, nửa tháng sau Cẩm Hồ còn đưa ra 2 chiếc di động mới nữa, khiến Cẩm Hồ có 5 loại di động trên thị trường.
Lúc này thật khó dự đoán được cuối cùng nghiệp vụ di động của Cẩm Hồ sẽ lớn tới mức nào, nhưng tuyệt đối đã vượt xa nghiệp vụ đầu đĩa hiện nay của Cẩm Hồ.
Hôm qua ở Bắc Kinh, Đinh Hòe trên diễn đàn sản nghiệp kỹ thuật thông tin chính thức tuyên bố cung cấp kỹ thuật CKE cho thành viên của hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động, thậm chí còn chiết suất 4% tiền cấp quyền lập quỹ, giúp đỡ thành viên trong hiệp hội phát triển kỹ thuật.
Đừng nói bộ trưởng Cảnh Trọng Dương, tới ngay cả Cát Kiến Đức hận Cẩm Hồ tới tận xương tùy cũng phải công khai tán dương Cẩm Hồ, Cảnh Trọng Dương trước đó không tỏ thái độ gì về hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động, cũng phải công khai bày tỏ hi vọng hiệp hội phát huy tác dụng lớn hơn nữa ở lĩnh vực thông tin trong nước.
Nếu so cách cục, ai có thể bằng thanh niên này? Tạ Hán Tĩnh quay đầu lại thấy Trương Khác đang đuổi theo đá một cái *** rỗng, trong lòng dở khóc dở cười, thực sự không tìm được cớ xuống xe.
Tạ Tử Gia dụi đôi mắt díp lại, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nhìn cha và anh đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Hai người rảnh rỗi mà nghĩ tới con à? Được rồi, mau mua cái gì đó cho con, tối qua quên ăn, thức tới tận sáng mới lăn ra ngủ, dung nhan thảm hại, không dám ra ngoài, nếu ba với anh không tới, nói không chừng con chết đói ở đây ...
- Hôm kia có tới ký hiệp nghị chuyển nhượng kỹ thuật với Cẩm Hồ, nhưng muốn đem kỹ thuật đó vào di động còn phải nỗ lực làm việc ...
Tạ Tử Gia thều thào nói như sắp hết hơi:
- Kỹ thuật hôm qua Cẩm Hồ công bố ở Bắc Kinh à?
Tạ Hán Tĩnh hỏi:
- Con không biết, Cẩm Hồ hôm qua lại muốn chuyển nhượng kỹ thuật à? Trần Tĩnh hôm qua cũng ở Bắc Kinh, để con gọi chị ấy hỏi là biết.
Tạ Tử Gia gãi đầu mặt có vẻ hoang mang:
Tạ Hán Tĩnh thấy con gái mang dáng vẻ "hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ", thầm nghĩ chắc còn chưa biết hôm qua Chu Cẩn Tỳ xảy ra chuyện, bảo Tạ Ý đi mua thức ăn, còn ông xắn tay áo lên lau dọn phòng cho con gái, lúc này mới biết Cao Khoa KV là công ty đầu tiên được Cẩm Hồ cấp quyền sử dụng CKE, sớm hơn công bố của Cẩm Hồ.
Đối với giá bán di động hiện toàn ba bốn nghìn, mỗi chiếc di động dùng kỹ thuật CKE của Cẩm Hồ chỉ phải trả 1 USD, đúng là rất rẻ.
Tạ Hán Tĩnh không hiểu vì sao Cẩm Hồ lại khảng khái như thế, dù ông ta không hiểu sản nghiệp di động lắm, cũng biết kỹ thuật này của Cẩm Hồ với thị trường di động trong nước vô cùng quan trọng.
- Kỹ thuật CKE của Cẩm Hồ muốn thể hiện được ưu thế thì phải liên hợp với các doanh nghiệp khác thúc đẩy nghiệp vụ nhắn tin phát triển, nếu không chúng ta nhập tiếng Trung làm gì, di động có phải Pocket Pc đâu? Cẩm Hồ không muốn bộ thông tin và Hoa Hạ liên hợp bóp cổ bọn họ, nên phải tỏ ra rộng rãi một chút... Hơn nữa Cẩm Hồ lúc này thèm vào so đo với doanh nghiệp trong nước.
Tạ Tử Gia nói câu nào trúng câu đó, chỉ ra dụng tâm của Cẩm Hồ:
- Phí thông tấn mỗi tháng hơn 1000 không phải ai cũng gánh được, trường con có đứa phí sinh hoạt mỗi tháng thậm chí chưa tới 100 đồng.
Nói tới đó gãi đầu:
- Sao họ sống được với bằng đấy tiền nhỉ?
Mặc cho có bộ óc thiên tài, cô ngoẹo đầu nghĩ mãi không ra, lại nói tiếp:
- Muốn công ty điện tín hạ phí thông tấn di động là nằm mơ, Cẩm Hồ sớm nhìn ra nghiệp vụ nhắn tin trong nước có tiền đồ lớn, nhưng đám quan lão gia đầu óc đần độn, đám doanh nghiệp ngoại càng muốn đám quan lão gia đần độn. Hiện Cẩm Hồ có chút ưu thế ở kỹ thuật CKE, nhưng nghiệp vụ nhắn tin phải hai ba năm nữa mới phát triển lên được, tới lúc đó bọn họ làm sao còn ưu thế với cự đầu nước ngoài, cho nên mới liên hợp với cái đám đáng ghét kia..
Tạ Hán Tĩnh nghe mà mà cảm thấy kiêu ngạo vì con gái, ông ta luôn gửi gắm kỳ vọng lớn vào Tạ Tử Gia, nhưng cô bé này tính cách quá quái đản, ông ta làm cha cũng chẳng kiểm soát nổi, đành mặc con gái tùy ý, song rất quan tâm sự phát triển sau này của con:
- Cao Khoa KV các con có tính toán gì?
- Tạm thời chưa có quy hoạch gì quá xa, muốn làm gì cũng phải có cơ sở chứ, bọn con hiện tới cái giấy phép sản xuất cũng chẳng có, làm càng lớn chỉ tổ làm nền cho người ta, Liên Tín thu giấy phép là chết luôn, hiện chỉ có thể dần dần lập nên cơ sở chắc chắn đã, tên đó không keo kiệt đâu ..
Cho dù bàn chuyện nghiêm túc của công tay, Tạ Tử Gia cũng khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, người lắc la lắc lư, đúng là không chịu yên tĩnh lấy 1 phút.
- Em có lòng tin vào tên đó quá nhỉ.
Tạ Ý bê món vịt tần nóng hôi hổi vào, đặt lên bàn, còn giúp lấy đũa, bát, hầu hạ bà cô nhỏ phải cẩn thận một chút, nếu không rất phiền hà.
- Thế anh lo cái gì?
Tạ Tử Gia ngoẹo đầu chớp mắt hỏi.
Tạ Ý nghĩ xem ra bà cô nhỏ này còn chưa biết Chu Cẩn Tỳ đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện.
Chu Cẩn Tỳ xem như xong rồi, nhưng Tạ Ý vẫn lo Trương Khác tiếp tới sẽ ra tay với Tạ gia, lúc này Chính Thái gần như không còn sức kháng cự đả kích chính diện của Cẩm Hồ.
Năng lực khống chế thị trường của Cẩm Hồ không cần phải nói, so thế lực quan trường đằng sau, Chính Thái cũng không có sức chống đỡ.
Chu Cẩn Tỳ phạm án, mạng lưới quan hệ của Chu gia ở TW xem như đã đứt hẳn, cho dù Chu Cẩn Du có qua được khảo nghiệm, nhưng khả năng bà ta có thể ngồi ở vị trí bí thư thành ủy Kim Sơn tới hết nhiệm kỳ là cực thấp, đợi chính trị Giang Nam ổn định lại là sẽ cho ngồi mát, đó còn là cần bà ta không có sai phạm gì.
Căn cơ chủ yếu của Chính Thái là ở tỉnh Đông Hải, nhưng ở đây sức ảnh hưởng của họ không đủ tư cách sách dép cho Cẩm Hồ, hiện lãnh đạo đảng chính phủ từ thành phố tới tỉnh đều không có khả năng lựa chọn đứng về phía đối diện với Cẩm Hồ, tên nhóc đó nếu muốn có hành động gì với Tạ gia, thế lực địa phương sẽ hùa theo cho Chính Thái nếm đòn hội đồng.
Con đường sau này của Tạ gia ra sao?
Đó là vấn đề đang làm Tạ Hán Tĩnh đau đầu, Chu gia hoàn toàn xuống dốc rồi, Tạ gia bốn năm trước bị Chu Cẩn Tỳ kéo xuống bùn, Tạ Hán Tĩnh lần này đương nhiên không cam tâm chết chung với ông ta.
Quan hệ giữa Cao Khoa KV có vẻ vẫn tốt đẹp, có phải có nghĩa là Cẩm Hồ có khả năng tha cho Tạ gia một đường sống?
Tạ Hán Tĩnh không định bảo con gái đi thăm dò ý của Cẩm Hồ, Tạ Ý mấp máy môi mãi không nói được.
Lúc này di động trên bàn rung lên, Tạ Tử gia xem số nói:
- Trần Tĩnh đấy, chị ấy chắc sắp xuống máy bay rồi ..
Nhận điện thoại mới biết Trần Tĩnh sắp tới ngõ Học Phủ, bảo cô xuống kiếm quán ăn.
Tạ Tử Gia cúp điện thoại rồi đuổi khách:
- Trần Tĩnh sắp về rồi, con phải tắm đây, lát nữa bảo chị ấy khao một bữa ... Mấy ngày qua cứ ngửi thấy mùi vịt là buồn nôn, làm phiền gói gém lại mang đi, đừng để phòng này thêm mùi vịt nữa ...
Nói xong chạy luôn bào phòng tắm.
Tạ Ý cười bất lực cho vịt tần vào tủ lạnh, cùng cha xuống lầu, đi qua ngõ Học Phủ thấy Trương Khác đang gọi điện, thấy cả Phó Tuấn và hai người dáng vẻ vệ sĩ đứng xa xa.
Buổi chiều có thời gian rảnh rỗi, Trương Khác đặc biệt tới nhà gỗ bên hồ làm mấy món ăn, ăn xong còn ân cần thu dọn bát đũa rửa sạch sẽ, xong xuôi hết mọi việc, Hứa Tư và Tạ Vãn Tĩnh nói muốn đi ngủ rồi đá đít y đi không thương tiếc.
Xem ra mơ mộng luôn đẹp, nhưng hiện thực thì tàn khốc, Trương Khác buồn chán lang thang ở ngõ Học Phủ, đá vỏ *** tới khi công nhân vệ sinh tới dọn dẹp làm y hết trò, còn nhớ trước khi đi Hong Kong có ăn hạt dẻ với uống cà phê ở đầu ngõ chưa trả tiền, lúc này còn sớm nên quán chưa dọn.
Trương Khác định trả 4 đồng kia nên không về vội, ngồi gọi điện cho Trần Tín Sinh ở Bắc Kinh, không chú ý thấy Tạ Hán Tĩnh lái xe đi qua.
Tiếp đó Trần Tĩnh và Lưu Minh Huy xuống tắc xi, nhìn thấy Trương Khác đang ngồi ngây ngốc trên ghế, Lưu Minh Huy cảm xúc lẫn lộn, ai có thể ngờ Cẩm Hồ có ngày huy hoàng hôm nay.
Trần Tĩnh vui vẻ đi tới chào Trương Khác, Lưu Minh Huy chân như đeo trì, sợ tới chào y cũng chẳng thèm để ý, liền cùng trợ lý của Trần Tĩnh đừng xa xa chờ.
Có một số ân oán làm người ta khắc cốt ghi lòng, một số ân oán Trương Khác coi rất nhạt, khẽ gật đầu với Lưu Minh Huy, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tĩnh duyên dáng đứng trước mặt:
- Sao cô tới Kiến Nghiệp?
- Từ Bắc Kinh mới về, đang đợi tìm Tử Gia đi ăn tối, không ngờ thấy anh lẻ loi ngồi ngây ra ở đây.
- Đợi trả tiền người ta.
Trương Khác không thể kể khổ với Trần Tĩnh là vừa bị hai cô gái máu lạnh vô tình đá ra khỏi cửa, xoa cổ ngòi nhích sang một bên nói:
- Cô ngồi xuống đi, cứ ngửa cổ lên thế này mỏi quá.
Trần Tĩnh cao gần 1m70, thêm vào đi giày cao gót, trông càng cao, mặc chiếc áo sơ mi cổ tròn bó, từ dưới nhìn lên thấy hai bầu vú cao ngất, nhưng đợi cô ngồi xuống lại nhìn thấy khe vú lập lờ, cùng quần bó và tất màu da, dáng vẻ trí thức công sở, hết sức quyến rũ.
- Anh mà cũng thiếu tiền người ta à?
Trần Tĩnh hỏi, thấy Trương Khác nhìn vào cổ mình, đưa tay lên sờ:
- Có gì thế?
- Có một sợi tóc.
Trước mặt bao người Trương Khác không thể đưa tay giúp cô nhặt sợi tóc, càng không thể đưa miệng thổi đi, chỉ có thể dùng lời nói bảo Trần Tĩnh tự nhặt.
Gió đêm rít gào, cây Ngô Đồng trên đầu xào xạc không ngớt.
Tạ Tử Gia tắm xong chạy ra, tóc ướt còn dính trên gò mà đỏ hồng, chạy tới thở hồng hộc, gò má tú mỹ trông hết sức tươi non, Trương Khác không ngờ tiểu ma đầu này lại có lúc mang đầy vị nữ nhân như thế?
- Hai người vì sao lại trùng hợp gặp nhau thế?
Tạ Tử Gia hé cánh môi nhỏ, nhìn chằm chằm Trần Tĩnh và Trương Khác, không hề che dấu nghi ngờ ám muội:
- Không phải hẹn hò chứ?
- Nói bậy, chỉ trùng hợp gặp nhau thôi.
Trần Tĩnh mặt đỏ lên, đứng dậy nhéo Tạ Tử Gia một cái, rồi hỏi Trương Khác:
- Hay là chúng ta cùng ăn gì đó.
Trương Khác kệ Tạ Tử Gia nói lung tung, nhìn cửa ngõ đã có xe hàng, nói:
- Các cô nếu không thức đêm thì ăn ở quán đầu ngõ không tệ đâu, coi như tôi mời các cô ... Lần trước tới ăn quên mang tiền, lần này không thể trả tiền xong rồi đi mất.
Chiếc xe có lắp một cái mái che mưa, dọn dẹp rất sạch sẽ, có hai cái bàn gấp, chủ quán là thiếu phụ thanh tú, cô bé năm sau tuổi rất hiểu chuyện giúp mang bát đũa.
Trương Khác và hai cô gái ngồi một bàn, Lưu Minh Huy và trợ lý của Trần Tĩnh tự giác ngồi xuống bàn còn lại, Trương Khác vẫy tay họ nói:
- Ở đây có mỗi hai cái bàn, chúng ta chia nhau chiếm hết người ta không làm ăn được nữa ...
Lưu Minh Huy và trợ lý của Trần Tĩnh mới tới ngồi cùng, tuy Trương Khác không để bụng, nhưng trong lòng hắn vẫn hoảng loạn, không tĩnh tâm lại được.
Tuy hai năm trước Cẩm Hồ một năm kiếm được từ nghiệp vụ đầu đĩa hơn 1 tỷ, nhưng lúc đó Cẩm Hồ mới chỉ giới hạn ở mảnh đất Hải Châu nhỏ tẹo, nhờ vào mỗi cái danh Tiêu Vương mà nổi lên, hiện thứ bậc trong top 100 của Cẩm Hồ vẫn không có gì nổi bật, nhưng địa vị đã vượt xa Cẩm Hồ khi đó.
Giống như diễn đàn sản nghiệp thông tin lần này ở Bắc Kinh lần này Đinh Hòe phải rất miễn cưỡng mới bỏ thời gian ra tham dự, còn Cao Khoa Linh Vân vì là trường hợp đặc biệt mới được mời tham dự, căn bản không có cơ hội phát biểu.
Chu Nhất Bình, Dương Vân, Tương Vi ba người năm xưa gia nhập Cẩm Hồ sớm nhất ai cũng đã nắm quyền một phương.
Nhớ lại những chuyện quá khứ, Lưu Minh Huy lòng chua chát, im lặng nghe người khác nói chuyện, rất ít xen vào.
Ngoại từ hạt dẻ còn có bánh hoa quế, bánh nhân thông có cả cháo nấu trong nồi nhỏ. Trương Khác gọi cà phê và bánh, nếm thử thấy không tệ, giống như bánh tự làm, vừa ngồi xuống bị Tạ Tử Gia chế nhạo:
- Cái đồ đi ăn khuya cũng xét tới dung mạo chủ quán.
Trương Khác không dám lấy cái chủ đề này ra nói thêm, thầm nghĩ chẳng biết trong mắt con bé này mình thành hạng háo sắc từ bao giờ.
Ngược lại Trần Tĩnh lại rất hứng thú với cô bé con, dụ cô bé nói chuyện, mới biết thiếu phụ thanh tú này họ La, có cái tên rất phổ thông: La Mai.
La Mai vốn là thợ làm bánh trong một nhà máy làm bánh, sau khi nghỉ việc, không tìm được công việc khác, nên mỗi ngày sau 9 giờ tối lại đẩy xe ra đây kiếm chút tiền sinh hoạt, con gái để ở nhà cũng không có người trông, nên mang theo còn giúp được chút việc.
Nhìn nét u sầu giữa mày của La Mai, Trương Khác thầm nghĩ có lẽ còn có nỗi khổ khác trong cuộc sống, nhưng không thân quen, cũng chẳng tiện nghe ngóng gì, nói chung một cô bé năm sáu tuổi phải thức đêm cùng người lớn không phải là cuộc sống bình thường.
La Mai thi thoảng lại bảo con gái ra ngõ canh, lo đội chấp pháp thị dung tới, người bán hàng tối bên đường rất sợ đội chấp pháp thị dung, xem tình hình cô bé còn kiêm luôn cả lính gác.
*** thị dung: Dung mạo thành phố, na ná đội tuần tra quản lý thị trường của mình.
Năm 98, chính phủ Kiến Nghiệp còn chưa chính thức thiết lập cục quản lý thành thị, do cục thị chính quản lý chức năng thị dung.
Cô bé mới năm sáu tuổi, rất ham chơi, Trương Khác nhìn thấy cô bé quên nhiệm vụ mẹ dặt, một mình cầm nắm cát nhỏ ngồi nghịch ở đầu đường.