Bên cạnh Thôi Úc Hằng còn có một thanh niên ăn mặc gọn gàng chừng 30, vừa ôm em gái, hắn vừa giới thiệu đồng nghiệp:
- Thế nào, nhìn thấy em gái tôi rồi không bảo tôi nói dối chứ? Gen tội của ba mẹ tôi không thể hiện chút nào trên người tôi nhưng tập trung hết lên em gái tôi đó. Em gái, đây là Chiêm Văn Minh, em gọi anh ta là Đại Chiêm là được, đồng nghiệp trong báo ...
- Chẳng nói nguyên nhân gì cả, đột nhiên hấp tấp chạy tới Kiến Nghiệp là sao?
Thấy anh trai cùng đồng nghiệp tới, tất nhiên không phải vì nhớ cô em gái nhỏ này.
- Chuyện hôm qua em nói Đại Chiêm hiểu một chút, bọn anh bàn tính với nhau, thấy Chương Châu khả năng có tin tức quan trọng đề khai thác, hiện là lúc điều chỉnh chính sách, loại tin này sẽ có giá trị rất cao, nên sao không sốt ruột cho được? Nên anh mới đi ngay trong đêm.
Thôi Úc Hằng giờ mới có thời gian giải thích:
- Hôm qua vội lên tàu, không kịp nói cho em.
- Vậy sao anh không đi thẳng tới Chương Châu ấy?
Thôi Úc Mạn nghi hoặc:
- Em chẳng cảm thấy anh qua Kiến Nghiệp vì em chút nào.
Thôi Úc Hằng xoa đầu em gái:
- Nghe em kể thì cậu sinh viên đó có vẻ hiểu rất rõ tình hình ở Chương Châu, tài liệu trong tay bọn anh có hạn, cho nên mới tới Kiến Nghiệp tìm cậu sinh viên đó tìm hiểu rồi mới liên lạc với đồng nghiệp ở Giang Nam đi phỏng vấn ... Cậu sinh viên đó là người Chương Châu à?
- Hả, anh vì thế mà qua Kiến Nghiệp?
Thôi Úc Mạn giảu môi:
- Đều tại em không nói rõ với anh, anh còn nhớ trước kia em mới tới Nhất Trung Hải Châu, ở đó có tứ đại thiếu gia không? Còn hai tên khác nữa ngoài Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh.
Học sinh bắt cóc giáo viên định giở trò đồi bại, chuyện này toàn quốc chẳng có nổi mấy vụ, thế nào lại rơi trúng vào đầu em gái, Thôi Úc Hằng sao quên được, lão gia tử cực kỳ phẫn nộ.
Làm người ta lạ là quan viên Hải Châu xử lý việc này cực kỳ hợp lý kịp thời, làm trong lòng có oán hận cũng không thể lộ ra, nên chuyện qua đi.
Khi ấy Trương Khác còn chưa trình báo tư liệu của Cẩm Hồ lên, Thôi Úc Hằng có tài thông thiên cũng không tra ra được Trương Khác, chuyện qua ba năm rồi, hắn không thể quan tâm mãi được, nghe em gái nói thế ngạc nhiên:
- Sao, chẳng lẽ chuyện có liên quan tới bọn chúng.
- Một trong đó tên Đỗ Phi, hiện thành điển hình sáng nghiệp của Đh Đông Hải, năm ngoái vừa nhập học đã, lấy được 10 triệu sáng nghiệp từ Vườn Sồi, sáng lập công ty giờ có tài sản mấy chục triệu, được xưng là sinh viên giàu nhất ĐH Đông Hải. Còn một là Trương Khác, cậu ta là kẻ công khai phản bác quan điểm của Chu Cẩn Tỳ, nhưng cậu ta là người Hải Châu, chẳng có chút liên quan gì tới Chương Châu.
- ...
Thôi Úc Hằng kinh ngạc không nói lên lời, bằng vào sự nhạy bén nghề nghiệp, hắn nhận ra trên 2 học sinh này có đề tài tin tức trọng đại, còn nhớ hai học sinh này đều có phụ huynh là quan viên trọng yếu ở Hải Châu, tin tức bình thường không thể công khai, có thể đưa ra trong nội bộ trước:
- Vậy có cơ hội anh muốn gặp hai cậu này, đặc biệt là cậu tên Trương Khác, cho dù không phải là người Chương Châu, nhưng chắc là có manh mối trọng yếu, em dẫn anh đi tìm cậu ta ...
Thôi Úc Mạn hơi do dự, cô không muốn để anh trai biết mình làm chủ nhiệm khóa kém cỏi ra sao, phải đi đầu tìm Trương Khác? Kiếm cớ nói:
- Hiện sinh viên có như thời anh đâu? Tuy hôm nay là thứ 2, nhưng ai đảm bảo họ ở lớp?
- Thì cứ tìm trước?
Thôi Úc Hằng nghĩ sinh viên bây giờ đúng là không chịu ngoan ngoãn lên lớp nghe giảng.
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Anh em họ Thôi đương nhiên không tìm được Trương Khác vì cả buổi sáng y và Tạ Vãn Tình ở bên nhau.
Được ở nhà cùng Trương Khác cả một ngày với Tạ Vãn Tình mà nói là một hạnh phúc hiếm có, lần này có tới Kiến Nghiệp ở một khoảng thời gian, hôm kia ra chợ mua một đống thức ăn dự trữ rồi, có thể cùng Trương Khác rúc trong ổ ái tình, sống tách biệt với cuộc đời mấy ngày cũng không thành vấn đề.
Trương Khác cũng không hay biết Thôi Úc Hằng và đồng nghiệp đã tới Kiến Nghiệp đang tìm kiếm y tìm hiểu tình hình, so với phía Tân Hoa Xã thì phía Trương Khác chuẩn bị chu đáo hơn nhiều.
Trừ bắt giữ Đường Anh Bồi thu hút sự chút ý của Đường gia, qua Lục Văn Phu Trương Khác còn biết Thôi Quốc Hằng đang an bài trong việc, triển khai thảo luận học thuật chĩa mũi giáo vào Chu Cẩn Tỳ, có những hành động này đủ hóa giải thế cục để chuẩn bị tài liệu.
Cẩm Hồ sớm đã thành lập cơ cấu nghiên cứu thị trường và điều tra thương nghiệp, mặc dù trọng tâm không ở trong nước, nhưng rút người điều tra tình hình Chương Châu thì quá dư.
Ngoài ra Trương Khác còn liên hệ với Giản Chí Khang, mong báo sáng Kiến Nghiệp tham gia vào việc này, còn liên lạc với Mã Hướng Đông bảo phái phóng viên của Côn Đằng online đi điều tra tình trạng khai thác trộm và ô nhiễm môi trường ở Chương Châu.
Xét khả năng đám chủ mỏ ở Chương Châu phản kháng điên cuồng, Trương Khác còn bảo Mã Hải Long dẫn người tới Chương Châu phối hợp, đảm bảo an toàn nhân thân của phóng viên.
Trương Khác nhận được điện thoại của Đỗ Phi nói Thôi Úc Mạn đang tìm, y làm gì có chuyện muốn đi gặp cô ta? Nên bảo Đỗ Phi kiếm bừa lý do nào lừa Thôi Úc Mạn là được.
Tạ Vãn Tình cầm cốc cà phê ngồi bên Trương Khác, cô mặc quần áo vải mềm sát người, mông căng tròn, bên trong không mặc áo lót, núm vú gồ lên cực kỳ khiêu khích, nghe Trương Khác nói điện thoại xong, mắng yêu:
- Em ngày càng không chịu học thứ tử tế, chủ nhiệm khoa tìm cũng kiếm cớ này nọ.
- Em bảo mình là học sinh ngoan bao giờ đâu?
Trương Khác ngã người vào lòng Tạ Vãn Tình, gối đầu lên bụng nhỏ mềm mại của cô, ở cùng Tạ Vãn Tình, Trương Khác có thể thả lỏng bản thân, nói tới tâm lý tuổi tác, chính vì Tạ Vãn Tình gần tuổi y nhất, nên ở bên cô có thể thả lỏng hơn ở bên Hứa Tư, Đường Thanh.
Trương Khác muốn biến mất tự có cái cớ biến mất, hoặc là cùng tỉnh trưởng, thị trưởng trốn đâu đó trao đổi đại kế phát triển kinh tế khu vực, hoặc nghe báo cáo chuyên gia có tiếng nhất trong lĩnh vực điện tử, không thì đang đàm phán với doanh nghiệp nước ngoài.
Nhưng Đỗ Phi chẳng thể lấy lý do này, chỉ nói với Thôi Úc Mạn:
- Không liên lạc được, cái thằng này thường xuyên quên di động, ai biết nó rúc vào xó xỉnh nào, có khi rời Kiến Nghiệp rồi cũng chưa biết chừng. Chủ nhiệm Thôi, cô vội tìm Trương Khác có việc gì?
Chuyện Thôi Úc Hằng định đi săn tin ở Chương Châu không thể nói tùy tiện được, Thôi Úc Hằng tiếc nuối nhìn anh trai, nhưng trong lòng chẳng cho rằng Trương Khác thì giúp đỡ được gì.
Thôi Úc Hằng quan sát văn phòng Sáng Vực, rất đơn giản, thực tế Đỗ Phi và Mông Nhạc dùng chung một văn phòng lẫn thư ký, trông khó mà nhận ra công ty có tài sản mấy chục triệu.
Thôi Úc Hằng và đồng nghiệp Chiêm Văn Minh ăn trưa xong ở Kiến Nghiệp liền tới Kim Sơn, định liên hệ với người ở chi nhánh Giang Nam, rồi mượn đườn Kim Sơn ngầm tới Chương Châu điều tra vấn đề quan viên chính phủ và tư nhân câu kết với tư nhân khai thác trộm khoáng sản.
Buổi chiều Thôi Úc Mạn về viện, lúc này chiều gió đột nhiên thay đổi.
Hôm qua nghe chuyện Chu Cẩn Tỳ bị mắng công khai trên giảng đường, giáo viên trong viện ai nấy sục sôi phấn nộ, hận không thể đuổi đánh tên sinh viên gây chuyện ra khỏi trường, cùng là giáo viên, khó tránh khỏi đồng cảm.
Buổi sáng Thôi Quốc Hằng đề xuất bỏ đi góc độ thân phận nhìn vấn đề đây không phải là sinh viên tranh luận với giáo sư, mà là ai nấy tích cực phát biểu ý kiến của mình, đồng thời biểu thị tỉnh rất quan tâm tới sự phát triển của sản nghiệp đất hiếm, tỉnh trưởng Lý đích thân tìm giáo sư trung tâm nghiên cứu đất hiếm tìm hiểu tình hình.
Nhẹ nhàng thế thôi là xong, lúc này ai còn bám lấy vấn đề thân phận sinh viên của Trương Khác thì chẳng những không đủ khí độ nữa mà đúng là không hiểu nhân tình thế thái.
Đem vấn đề chuyển tới tranh luận học thuật, trách nhiệm cá nhân của Trương Khác xem như đã được phủi sạch sẽ, nhưng quan điểm Trương Khác và Chu Cẩn Tỳ đưa ra cái nào gần sự thực hơn thì mỗi người một ý, cãi nhau không ai nhường ai.