- Ông ta đúng là gặp vận không may, mấy ngày vừa qua tôi nghiên cứu tài liệu sản nghiệp đất hiếm.
Trương Khác cười khẩy:
- Nếu chẳng phải nhìn thấy đề tài tọa giảng có liên quan tới đất hiếm, tôi chẳng tới góp vui, tôi đã đi rồi, ông ta còn cố kéo tôi lại, đương nhiên tôi chẳng khách khí.
Tạ Tử Gia cười hết sức vô tâm, nhìn chiếc Pocket Pc để trong túi áo Trương Khác:
- Chuyện này tôi sẽ bảo Trần Tĩnh, anh hi vọng Trần Tĩnh tới tìm anh hay tìm Đinh Hòe?
- Tùy tiện, tìm ai cũng được .. Mà tìm tôi cũng chẳng làm được việc gì.
Trương Khác nhún vai.
Lúc này đã là hoàng hôn rồi, cuối tuần có rất nhiều sinh viên tới giảng đường ôn bài đang trở về, ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn Tỳ được người ta khiêng đi, tới lúc này vẫn chưa tỉnh, đám người kia cũng không để ý tới đám Trương Khác đứng một góc xem trò hay.
Tạ Tử Gia giang tay nói:
- Tôi đi trước đây, nếu bị ba tôi biết lúc này tôi còn lêu lổng với anh, thế nào cũng bị giáo huẩn một bài.
Chẳng phải là sợ mắng, mà không muốn nghe lải nhải rác tai.
Thời Học Bân lúc này mới nói:
- Đúng sai thế nào thì tôi chưa rõ, nhưng tôi dám khẳng định ân oán của cậu với Chu Cẩn Tỳ không nhỏ, nếu không đã chẳng làm ông ta bẽ mặt như thế.
- Nói là thù sâu như biển cũng không quá.
Trương Khác cười nhạt, không biết Tạ Vãn Tình nghe nói lão già này tức hộc máu sẽ có tâm trạng gì, dù sao cũng giúp cô hả giận rồi.
Đám Trương Khác xuống thang tìm chỗ ăn tối, không chú ý Thôi Úc Mạn theo đằng sau.
- Đó chính là học sinh lưu manh mà cô nói đấy à? Không ngờ lừa được hoa khôi trường rồi. Tôi thấy cậu ta nói có lý đấy chứ, mặc dù lời lẽ hơi khắc bạc một chút.
Bạn của Thôi Úc Mạn nhìn theo đám Trương Khác nói:
- Có điều cậu ta rắc rối rồi, thế nào cũng có kẻ cáo trạng tới tận viện, không buông tha cho cậu ta. Cô nói xem bọn họ sẽ xử lý cậu ta ra sao?
- Làm sao tôi biết được?
Thôi Úc Mạn lắc đầu:
Sinh viên gây rối trật tự trong giảng đường làm giáo sư chủ giảng tức tới hộc máu, chẳng phải chuyện nhỏ phất tay một cái là xong.
Trương Khác mặc dù rất ít khi xuất hiện ở lớp học, nhưng không có nghĩa là không ai nhận ra y, Trương Khác vốn nổi danh là cái gai của viện thương mại quốc tế, lại suốt ngày ở bên hoa khôi Trần Phi Dung, nên danh tiếng lớn hơn sự tưởng tượng của chính bản thân y nhiều.
Thôi Úc Mạn trở về văn phòng thì nhận được điện thoại của tên trợ giảng:
- Khóa cô sao có loại sinh viên như thế, chưa nói trước kia gian lận thi cử, giờ lại chạy tới buổi tọa giảng của giáo sư Chu phá đám, công khai làm nhục giáo sư Chu, khiến ông ấy ngất xỉu tại chỗ. Giáo sư Chu là học giả kinh tế nổi tiếng trong nước, cô có biết hậu quả của sự kiện này nghiêm trọng thế nào không? Loại sinh viên này có khai trừ cả trăm lần cũng không quá, cô phải nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị của tôi.
- Tùy tiện một câu nói của anh là khai trừ một sinh viên sao, xin hỏi anh là ai đấy? Viện trưởng Thôi à? Sao tôi không nghe ra giọng của viện trưởng Thôi?
Giọng của Thôi Úc Mạn cũng chẳng ôn hòa, nói một câu chặn đứng tên trợ lý, có điều Trương Khác mắng Chu Cẩn Tỳ là chó săn, nói thế nào cũng có chút quá đáng.
Nhưng không thể vì loại nguyên nhân này mà khai trừ Trương Khác, mặc dù cô muốn đá đít Trương Khác khỏi Đh Đông Hải hơn bất kỳ ai, nhưng mượn việc công báo thù tư không phải là phong cách của cô, vả lại cô cũng thấy Trương Khác nói rất có lý.
Thôi Úc Mạn nghĩ bên phía Chu Cẩn Tỳ nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nói không chừng đã cáo trạng tới chỗ Thôi Quốc Hằng, có điều Thôi Quốc Hằng rõ ràng bảo vệ tên hoàn khố đó, nói không chừng đã bị hủ bại rồi, nghĩ thế liền gọi điện tới Bắc Kinh:
- Anh, giờ anh thăng quan phát tài rồi, không thèm quan tâm tới em gái sống chết nữa à?
- Em đúng là ăn cắp lại la làng, một năm qua em gọi cho anh mấy cú điện thoại, em gọi cho anh mấy cú, anh ghi rõ cả đấy.
Thôi Úc Hằng vừa điều từ hải ngoại về nước, đùa với em gái:
- Chắc chắn là có chuyện mới chủ động gọi điện cho anh, nói đi, có chuyện gì?
- Thật đúng là, em máu lạnh như vậy à?
Thôi Úc Mạn làm nũng với anh trai:
- Em nhớ anh mà, chẳng qua là vừa vặn có chuyện muốn hỏi thôi. Trường em có một sinh viên tranh luận với giáo sư vấn đề sản nghiệp đất hiếm, em không rõ quan điểm của ai chính xác, anh vào nam ra bắc kiến thức nhiều, em muốn nghe xem anh có cái nhìn thế nào?
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
- Đất hiếm là cách gọi chung của 17 loại kim loại, còn chia ra gọi là đất hiếm nặng và đất hiếm nhẹ, có ứng dụng rộng rãi ở điện tử, quân sự, vật liệu mới. Với trình độ khoa học trong nước hiện nay chưa hiểu tầm quan trọng của nó, có thể nói nó là thứ nguyên liệu công không thể thiếu trong nghành khoa học kỹ thuật cao, khoa học càng phát triển thì nhu cầu càng cao. Tới lúc đó khả năng là từ tiểu học đám nhóc đã được trút vào đầu tư tưởng đất hiếm là tài nguyên quan trọng thế nào.
Trương Khác và đám Đỗ Phi, Trần Phi Dung tới nhà ăn, vì những người kia kiến thức về đất hiếm ít tới đáng thương, y đành phải đảm nhận vai trò giảng viên, giảng giải cho bọn họ giá trị chiến lược của đất hiếm:
- Năm 92, Đặng Công có nói một câu, Trung Đông có dầu mỏ, Trung Quốc có đất hiếm, đủ biết tầm quan trọng của nó. Nếu như Trung Đông có thể lập nên một chính phủ đủ mạnh, thì sẽ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, nhưng hiện nay bọn họ chỉ có thể gọi là giàu mà không thể gọi là mạnh, còn thi thoảng lại nổ ra chiến tranh, quá nửa nguyên nhân là do nhân tố đứng sau thúc đẩy, nói thế đã hiểu giá trị chiến lược của đất hiếm chưa?
Trương Khác cũng chỉ có thể nói qua loa vậy thôi, chi tiết hơn phải đợi Địch Đan Thanh đưa ra báo cáo chi tiết, ăn tối xong Trương Khác về chung cư trước, trên đường đi gọi điện cho Tạ Vãn Tình kẻ chuyện xảy ra hồi chiều:
- Coi như giúp chị hả giận, nếu không phải ông ta tự nộp mạng em cũng không có cơ hội này, ông ta lúc nào cũng nấp đằng sau thao túng.
Tạ Vãn Tình cười hỏi:
- Không có rắc rối gì chứ, dù sao nhìn thế nào cũng không giống học sinh ngoan.
- Chưa rõ, nhưng chắc ông ta không có mặt mũi nào mà đi cáo trạng đâu.
Chu Cẩn Tỳ chỉ đành nuốt cả răng và máu vào bụng thôi, song Trương Khác không hề biết tên trợ giảng đã tự ý đi cáo trạng trước, kỳ thực y mong chuyện càng rùm beng càng tốt, càng ảnh hưởng càng tốt, thế mới khiến nhiều người chú ý.
- Cậu gọi điện cho ai suốt nãy giờ thế hả?
Trương Khác đi tới trước chung cư thì thấy Địch Đan Thanh hấp tấp chạy tới.
- À, nói chuyện với chị Vãn Tình.
Trương Khác chỉ vào điện thoại:
- Có chuyện gì gấp thế?
- Lục Văn Phu gọi điện cho cậu không được liền gọi cho Phó Tuấn, Phó Tuấn thông báo cho tôi còn anh ấy đi tới trường học tìm cậu rồi. Tỉnh trưởng Lý tìm cậu đấy.
Đám Trương Khác ăn cơm hơi sớm, lúc này mới tới giờ cơm tối, chắc Lý Viễn Hồ mời ăn cơm đây, Trương Khác xoa bụng:
- Tiếc quá, vừa ních no bụng.
Lâu lắm rồi không gặp riêng Lý Viễn Hồ, dù cuối năm ngoái vì chuyện gian lận mà Lý Viễn Hồ có bày tỏ thiện ý, nhưng về sau không có cơ hội gặp mặt, lần này hiếm có được ông ta mời, Trương Khác đương nhiên không dám chậm trễ, chỉ không biết ông ta đột nhiên tìm mình có việc gì.
- Làm cho một vị học giả có tiếng trong nước tức hộc máu không phải là chuyện đáng tuyên dương đâu đấy.
Vừa gặp mặt Lý Viến Hồ đã phê bình.
- À..
Trương Khác gái đầu, nhìn Lý Viễn Hồ mỉm cười không hề có ý trách móc, cũng cười:
- Tin tức truyền nhanh thật, lúc đó tôi chỉ nói cho sướng miệng, về sau nhìn thấy ông ấy như vậy liền hối hận, lòng rất áy náy, còn muốn kiếm cơ hội tới nhà xin lỗi.
Trong phòng bao chỉ có thêm Lục Văn Phu và Địch Đan Thanh tổng cộng bốn người, những người khác đều đã bị ngăn ở ngoài.