- Em đừng bắt nạt cậu ấy, Trương Khác thi thoảng tuy cũng trêu ghẹo các cô gái nhưng bình thường rất ngoan.
Hứa Tư mím môi nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn nổi phì cười:
- Cậu ta là bạn học với Phi Dung, nhưng thấp hơn một khóa, thế mà đi tán tỉnh cô bé, nào ngờ Phi Dung không thèm để ý, chuốc khổ vào thân.
Trương Khác nghĩ, cô ấy rõ ràng biết sự thực không phải như thế, quay sang thấy Hứa Tư mặt mày tươi tỉnh hiếm có, đành đè chặt oan ức xuống đáy lòng, không muốn phá hỏng hứng trí của Hứa Tư.
- Thế sao?
Hứa Duy mắt quét qua quét lại trên mặt Trương Khác chẳng hề kiêng dè gì:
- Nhóc con có nhãn quang đấy, Phi Dung là tiểu mỹ nhân hiếm có của Sa Điền, người theo đuổi nó xếp hàng dài, không để ý đến cậu là bình thường thôi, đừng quá thương tâm nhé.
“Hoàn toàn không thương tâm chút nào, chỉ có chị cô không để ý tôi mới thương tâm.” Trương Khác lẩm bẩm trong bụng, Hứa Duy mắt sáng long lanh, làn da trơn láng, sống dọc dừa, đôi môi hết sức khiêu khích, tạo nên khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt kia cứ nhìn y chằm chằm làm Trương Khác thiếu tự nhiên, luống cuống tránh ánh mắt của cô.
- Nhóc con còn biết xấu hổ nữa, ô kìa, đỏ mặt kìa, hi hi …
Hứa Duy cười khanh khách:
- Chị, sao chị dạy ra được một đứa học sinh ngộ thế?
Trương Khác hoàn toàn không còn gì để nói nữa, Hứa Duy triệt để coi y là thằng nhóc con, đúng là chịu không nổi, mình không thèm nói chuyện với cô ta nữa.
Hứa Tư chưa bao giờ thấy dáng vẻ ấm ức thua thiệt của Trương Khác, khóe môi cong lên suốt.
Ký túc xá Đông Hải thời đó còn dùng gạch xanh xây nên, tọa lạc giữa rừng phong, đi hết con đường là phòng thường trực, từ cửa sổ nhìn thấy một lão bà đang nhìn không chớp mỗi một người đi qua.
Hôm nay là thứ bảy, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ có nam sinh lẻn vào ký túc xá, bà ta không nhìn thấy Trương Khác nấp sau cửa, Trương Khác rón rén đi sát vào tường, nháy mắt với Hứa Tư.
Hứa Tư không hiểu, cùng Hứa Duy đi tới chuẩn bị đăng ký, Trương Khác nhân lúc lão bà đang chú ý tới cửa xe mở ra, nhanh như chớp lánh mình luồn vào bên trong.
Hứa Tư ngớ người nhìn Trương Khác đã lẻn vào ký túc xá, quản lý ở phòng thường trực thấy vậy thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó quanh, không thấy Trương Khác nấp dưới góc tường, trợn mắt nói với mấy nam sinh đang quanh quẩn ở cửa:
Đám nam sinh bị chặn ở cửa giơ ngón cái khen ngợi Trương Khác, Hứa Duy đợi Hứa Tư đăng ký xong, quay sang hỏi:
- Thằng nhóc ấy là học sinh cao trung thật à chị, sao lẻn vào ký túc xá nữ chuyên nghiệp thế?
Hứa Tư cười khúc khích không ngừng, thấy Trương Khác dương dương đắc ý, nói:
- Cẩn thận bị quản lý phát hiện ra, xem ai cứu nổi cậu?
Trương Khác thời học ở Đông Hải, ra vào ký túc xá nữ như chỗ đông người, sao có thể vì lời dọa dẫm "vặt lông" của lão bà kia mà lâm trận rút lui được, hỏi Hứa Duy:
- Chị Hứa Duy ở phòng bao nhiêu?
Hứa Duy lườm y một cái, nói gọn lỏn:
- 207.
- 207?
Trương Khác thốt lên:
- Chị Hứa Duy cũng học chuyên ngành mậu dịch quốc tế à?
- Ừ.
Hứa Duy nghĩ Hứa Tư nói cho Trương Khác, đưa đồ bọn họ mang theo cho y, bước lên cầu thang cót két tới tầng hai, nhìn tấm biển gỗ đề số 206, Trương Khác nhớ lại cảnh suốt ngày cùng bốn cô gái sống trong phòng này chơi đùa đánh bài, tất cả chưa xảy ra, cũng có thể vĩnh viễn không xảy ra.
Trương Khác đẩy cửa gian phòng bên cạnh, bên trong không khóa, đây là một loại ký túc xá kiểu nhà trọ hiếm thấy thời đó, bốn cái giường đều ở bên trái, một cô gái đang ngồi trước bàn, cầm gương sửa lông mi , hai cô gái nắm trên giường, trong đó một cô đắp chăn chùm kín đầu.
Cô gái còn lại chăn chỉ che mỗi bụng, cặp chân dài thoải mải giang rộng, váy ngủ vén lên trên, chiếc quần lót màu hồng bó lơ lửng ngang hông, bên trên còn thêu chuột Mickey, làm mũi Trương Khác thiếu chút nữa phun ra máu.
Bên trên là một đoạn eo nhỏ, da thịt non mịn, ánh mắt y lướt qua cái chăn che bụng, nhìn thấy cổ áo ngủ xộc xệch mở toang, lộ ra nửa bầu vú trắng như tuyết, dù đang nằm , nhưng núm vú quật cường dựng thẳng lên, khẽ rung rinh lên xuống theo từng nhịp thở nhẹ.
Bất kể là thời đại nào, các cô gái khi ngủ đều ít khi mặc áo lót ...
Cô gái đang sửa lông mi bên bàn thấy Trương Khác tay xách nách mang đứng ở cổng, mắt đơ đơ, nhìn theo ánh mắt của y, tức thì ôm lấy miệng thét lên:
- Giang Đại Nhi, bạn lộ hết *** rồi kìa...
Trương Khác muốn nhìn thêm vài cái, nhưng vẫn nuối tiếc lùi ra ngoài cửa. Hứa Tư nghe tiếng thét không hiểu ra sao, Hứa Duy kêu hỏng bét:
- Giang Đại Nhi và Lâm Băng đều chưa ngủ dậy, hai cô nàng này thích ngủ khỏa thân ...
Vội vàng đẩy cửa vào.
Trương Khác thấy ánh mắt hoài nghi của Hứa Tư, cười xấu hổ:
- Ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài ý muốn ...
Hứa Tư thò đầu vào trong nhìn, rồi quay lại lườm Trương Khác:
- Sướng quá nhé!
Ánh mắt quyến rũ, miệng chúm chím cười, cùng Trương Khác đứng ngoài, đợi mấy cô gái bên trong thu dọn chỉnh tề.
Một lúc sau, Hứa Duy gọi Trương Khác và Hứa Tư vào, ba cô gái kia đã ăn mặc đàng hoàng. Trương Khác vừa đi vào , cô gái ngồi sửa lông mi lúc náy đột nhiên reo ầm lên:
- Hứa Duy, mình yêu bạn, chỉ nhờ bạn đi mua bữa sáng, vậy mà bạn mang về một anh chàng đẹp trai...
Rồi ôm lấy cô gái ngồi quay lưng về phía cửa:
- Giang Đại Nhi, bạn không thiệt đâu, là anh chàng đẹp trai đó ...
Trương Khác há hốc mồm, do dự nghĩ mình lui ra có khi thích hợp hơn.
- Lệnh Tiểu Yến, người ta kém bạn tới một phần tư số tuổi đó, kiềm chế một chút, đừng để chú nhóc sợ.
Hứa Duy cười mắng:
- Cậu ta tên Trương Khác, là học sinh chị mình làm gia sư ...
Lệnh Tiểu Yến ngây dại nhìn Trương Khác:
- Thật đẹp trai, chỉ ít hơn ba tuổi thôi mà, trâu già gặm cỏ non mới hay, mình sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta.
Trương Khác phát hiện ra trước mặt đám nữ sinh này, mình mất hết sức chiến đấu, xấu hổ đứng ở cửa, lúng túng không biết phải làm sao.
- Nhìn kia, cậu ấy còn đỏ mặt, thật là ngây thơ, mình thích rồi ...
Nhìn dáng vẻ nước dãi sắp chảy ra đến nơi của Lệnh Tiểu Yến, Trương Khác đưa tay cầm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị nếu cô ta xông tới là sẽ bỏ chạy bất kỳ lúc nào.
Lệnh Tiểu Yến thấy thế cười rũ rười:
- Hứa Duy, bạn bịa chuyện nhé. Chú nhóc này mà dám nói với bạn, bà chị thật lãnh đạm sao?
Hứa Duy và một cô gái khác tên Lâm Băng cười phá lên, cô nàng Giang Đại Nhi vừa rồi lộ hết ngực vẫn ngồi quay lưng lại cửa, nhưng vai run rẩy không ngừng, hẳn nhịn cười là chuyện rất khổ cực.
Không ngờ suốt ngày săn nhạn hôm nay lại bị nhạn mổ mắt, Trương Khác bất lực giang tay ra, Hứa Tư ôm bụng cười, Hứa Duy chống nạnh nhìn Trương Khác thách thức.
Trương Khác thua hoàn toàn rồi, đành vờ làm thiếu niên ngây thơ, còn có thể thoát được sự trêu ghẹo của các cô.
Hứa Duy nhịn cười giới thiệu ba cô gái còn lại trong phòng cho chị. Giang Đại Nhi mặt đỏ như máu, vì sự cố vừa rồi, ánh mắt né tránh không dám nhìn Trương Khác, nhưng càng trở nên câu hồn đoạt phách. Trương Khác không ngờ một gian túc xá mà có hai đại mỹ nữ như Hứa Duy và Giang Đại Nhi.
Lâm Băng là cô gái vừa rồi đắp chăn chùm kín người, mặt mũi thanh tú, môi mỏng, mặt hơi dài, đem lại cho người ta cảm giác rất điềm tĩnh hiền dịu. Lệnh Tiểu Yến, môi hồng má phấn, hàng mi cong vút, ăn mặt rất thời trang, cũng khá xinh, trông rất năng động khỏe khoắn .
Bị bọn họ nhận định là chú nhóc rồi, trong thời gian ngắn không có cơ hội thay đổi ấn tượng đành chấp nhận vậy, kể cũng đáng tiếc, nếu không trêu ghẹo bốn cô gái xinh đẹp phong cách khác nhau này nhất định rất thú vị.
Hứa Duy buổi chiều còn phải đi làm thêm, liền gọi điện xin nghỉ phép, cùng ba cô bạn, chị gái và Trương Khác đi dạo phố.
Lệnh Tiểu Yến sáng sớm đã dậy tỉa tót là do có hẹn, Hứa Duy bảo cô gọi bạn trai đến làm cu li, hai cô gái kia cuối tuần thường chẳng có việc gì làm, Giang Đại Nhi không dám nhìn Trương Khác bị Hứa Duy quấn lấy kì kèo, cũng đồng ý đi dạo phố.
Trương Khác im lặng quan sát, trong lòng Hứa Duy không chừng có khúc mắc nào đó thực, vì hình như không cô muốn ở riêng với Hứa Tư.