Việc ở hộp đêm mọi người chưa nói với Tịch Nhược Lâm, Tịch Nhược Lâm đột nhiên nghe Thời Học Bân nói ra tên một cô gái xa lại, liền hỏi:
- Là ai, gái của trường nào, anh bởi vì cô gái này mới đánh nhau với người của Hội Sinh viên?
Mọi người đều quay mặt đi, không ai giải thích cho Tịch Nhược Lâm Tiểu Y là ai, cũng không ai nói cho Tịch Nhược Lâm này là Vương Hải Túc giới thiệu cho Thời Học Bân làm quen.
Đây cũng không phải là giúp Vương Hải Túc che giấu cái gì, chỉ là loại chuyện này sao lại để cho con gái biết được?
Phó Tuấn mua cơm hộp đem tới, mọi người đều ở trong phòng bệnh vây quanh giường của Thời Học Bân ăn cơm. Sáng Vực đang chuẩn bị mở lớp mạng máy tính, Thời Học Bân phụ trách công tác liên hệ đối ngoại, là một nòng cốt, chủ lực hoàn toàn xứng đáng, lúc này phải nằm trên giường bệnh một tuần, Đỗ Phi, Mông Nhạc liền đau đầu, then chốt còn phải giúp hắn tìm cái cớ để xin nghỉ một tuần.
Chuyện này cũng chỉ phải cho qua như thế, Thời Học Bân cũng hy vọng như thế, Đổng Dược Hoa tức giận bất bình, nói:
- Chuyện này không thể bỏ qua như thế được, tụi nó hạ thủ cũng quá độc ác. Mẹ thằng chó Thiệu Bân kia, bình thường còn xưng huynh gọi đệ nữa chứ...
- Thấy một cánh cửa của Hội Sinh viên bị đạp bung, tao cũng nguôi giận rồi, chỉ là có chút tiếc nuối, cánh cửa kia không phải là tao đạp.
Thời Học Bân lại quay đầu hỏi Trương Khác:
- Tao nhớ hình như mày đưa tao qua đây là xe Mercedes Benz S600?
- Anh còn có tâm tình quan tâm đến xe nữa à!
Tịch Nhược Lâm dở khóc dở cười, mọi người cũng vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Xe đó là mộng tưởng cuối cùng của bao nhiêu đàn ông, sao tôi lại không quan tâm được?
Thời Học Bân nửa dựa vào gối, nói đùa với Trương Khác:
- Mày thì luôn khiến người khác ngạc nhiên, hiện tại cho dù mày lái trực thăng tới đây thì tao cũng không kinh ngạc nữa. Tao có thể để xuất một yêu cầu nho nhỏ được không, khi xuất viện mày cho tao ngồi xe này một lần nữa đi?
- Được, chỉ cần mày ngậm cái miệng lại luôn và ngay cho tao.
Trương Khác cũng phiền Thời Học Bân lải nhải, đâu có giống như người mới làm phẫu thuật xong?
Đổng Dược Hoa, Tịch Nhược Lâm, Thi Tân Phi tự mình bắt xe Bus về trường học, Mercedes Benz xe cũng không nhét nổi nhiều người như vậy, Trương Khác cùng Mông Nhạc, Đỗ Phi ngồi lại một lúc, rồi mới ngồi xe rời khỏi.
- Việc này cứ quên đi như thế sao?
Mông Nhạc ở trong xe hỏi Trương Khác, Đỗ Phi.
Việc này bây giờ cũng rõ ràng rồi, Vương Hải Túc giới thiệu gái của hộp đêm cho Thời Học Bân làm quen. Cô gái này rất nhanh liền có quan hệ với Hồ Kim Tinh, trước đó Thời Học Bân chỉ theo ý mình cho rằng cô gái Vương Hải Túc giới thiệu cho hắn là gia thế thanh bạch.
Trương Khác ngồi ở trong xe cười nói với Đỗ Phi:
- Buổi trưa Hà Kỷ Vân gọi điện thoại cho tao, đã tra được tin tức của cô gái kia rồi. Lúc nãy ở trong phòng bệnh cũng không dám kích thích Thời Học Bân.
Y lại nói với Mông Nhạc:
- 300 đồng nguyên đêm, giá cũng không mắc, có cần tao giới thiệu cho mày làm quen không?
Vương Hải Túc từ chỗ Tịch Nhược Lâm biết được việc ẩu đả giữa Thời Học Bân và Hồ Kim Tinh, mơ hồ đoán được có thể là việc do cô gái của hộp đêm gây ra. Hắn không có nghĩ đến Hồ Kim Tinh lấy lấy việc này để khoác lác, còn để cho Thời Học Bân nghe được. Vương Hải Túc kêu một tiếng xui xẻo, liền vội vàng đi tìm Hồ Kim Tinh.
Hồ Kim Tinh hoàn toàn không có việc gì, lúc đó Thời Học Bân chạy ào tới nắm lấy cổ áo hắn, Thiệu Bân cùng Trần Dũng rất nhanh kịp phản ứng, một trái một phải giữ Thời Học Bân lại, ba người liền đập cho Thời Học Bân một trận.
Sau đó thì Trương Khác hùng hổ đến đá văng một cánh cửa, lại đưa Thời Học Bân đến bệnh viện kiểm tra, mới khiến họ có phần lo lắng.
- Tổn hại tì tạng còn làm phẫu thuật...
Nghe Vương Hải Túc thuật lại tình hình thương tích của Thời Học Bân nghe được từ chỗ Tịch Nhược Lâm, Hồ Kim Tinh cũng có chút lúng túng. Hắn không biết màng tỳ bị sưng là vết thương nặng hay nhẹ, nếu động đến phẫu thuật thì sự tình tổng sẽ không quá nhỏ.
Hồ Kim Tinh tự nhiên không để Thời Học Bân vào mắt, thế nhưng chỉ sợ Trương Khác giúp Thời Học Bân ra mặt, việc này ít nhiều sẽ có chút khó giải quyết. Một tháng trước chuyện Trương Khác tại ngõ Học Phủ dạy bảo người Hàn Quốc đã sớm truyền khắp ĐH Đông Hải. Sinh viên kiêu ngạo trong các trường gần đây không ít, nhưng có mấy người dám trước công chúng bạt tai người Hàn Quốc, hắt nước trà nóng lên mặt họ?
Thấy Hồ Kim Tinh cũng không có nói hắn cùng với cô gái kia đi vào khách sạn là mình giựt dây, Vương Hải Túc cũng yên tâm, nếu như để Thời Học Bân biết sự tình là mình đứng đằng sau, chắc sẽ đắc tội chết với hắn. Theo Vương Hải Túc thấy, phiền phức chưa hẳn sẽ có, thế nhưng sợi dây Cẩm Hồ bị chặt đứt như thế, ít nhiều có chút đáng tiếc.
Thấy được vẻ mặt Hồ Kim Tinh có chút thấp thỏm bất an, Vương Hải Túc cười vỗ vai hắn:
- Bên bệnh viện, lát nữa chúng ta phải đi xem một chút. Tiểu tử Thời Học Bân kia cũng không phải đứa không biết điều, cùng lắm thì bồi thường chút tiền thuốc men. . . Việc này cũng trách tôi, cứ giao cho tôi xử lý đi.
Hắn ôm hết mọi việc, lại ái muội nháy mắt với Hồ Kim Tinh, nói:
- Tiểu Y kia thế nào, trêu chọc chút phiền toái cũng đáng chứ? Nếu chú thích, anh sẽ đưa nó đến công ty anh, miễn cho tiểu tử đui mù nào lại nhảy ra trêu chọc.
Vương Hải Túc sảng khoái ôm mọi việc như thế, lúc này Hồ Kim Tinh mới yên tâm hơn. Nhớ tới bộ dáng kiều mị của cô gái kia trên giường, mặc dù biết loại gái này sẽ không nghiêm chỉnh, nhưng chỉ bằng khuôn mặt đó chính là vưu vật của rất nhiều nam nhân ước mơ. Do dự một hồi, Hồ Kim Tinh mới nói với Vương Hải Túc:
- Làm phiền anh Vương rồi...
- Không phiền, không phiền. . .
Vương Hải Túc hận không thể ôm hết phiền phức của chú Hồ Kim Tinh là Hồ Tôn Khánh lên người mình.
Đối với Vương Hải Túc mà nói, có thể lấy lòng hai bên, tự nhiên nghĩ thuận lợi mọi bề hai bên đều lấy lòng được. Hắn ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy được bọn Thời Học Bân không có đạo lý muốn di hận bản thân. Thời Học Bân cũng chỉ có thể oán mình không ra gì.
Vương Hải Túc từ chỗ Tịch Nhược Lâm sớm biết được Thời Học Bân cũng không muốn làm lớn chuyện, vì vậy sau khi tách ra với Hồ Kim Tinh, hắn liền gọi điện thoại hẹn Tịch Nhược Lâm đi ra, nói là muốn đến bệnh viện hỏi thăm Thời Học Bân. Đổng Dược Hoa ở trong phòng quản lý tiệm Internet nghe Mông Nhạc nói cô gái tên Tiểu Y kia chỉ 300 đồng một đêm, hắn liền thò tay vào túi móc bóp ra xem, thầm mắng:
- Chó thật, lão tử ngay cả 300 đồng cũng không có. . .
Trương Khác giơ chân muốn đá Đổng Dược Hoa:
- Có cần tao cho mày mượn 300 đồng không, sau đó lại cho mày số điện thoại của em đó?
- Nói thật, nếu như không bị người khác biết, mà trong túi tao có 300 đồng, nói không chừng đã tâm động rồi.
Đổng Dược Hoa vẫn còn không quá tin lại rẻ như thế, hắn ưỡn mặt hỏi:
- Em đó quả thực rất khiến người khác đi tù, mà thật chỉ cần 300 đồng? Hiện tại tao mới biết, tiểu tử Đỗ Phi này ăn chặn thì ăn chặn, một tháng 600 đồng tiền phụ cấp, tốt xấu cũng đủ hai đêm.
- Giá này không phải là mức độ xinh đẹp của gái quyết định, mà là nhìn đẳng cấp của hộp đêm.