Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1133: Vụng trộm

Trước Sau

break
- Á! Trần Tĩnh thét lên chói tai, móng tay bập sâu vào thịt Trương Khác: - Đau, đau quá ... Anh không được cử động.

Trương Khác giật nảy mình, thấy Trần Tĩnh đau tới chảy nước mắt, mày nhíu lại, thương xót an ủi cô: - Không đau, không đau đâu

- Anh nói không đau là không đau à? Trần Tĩnh phải mất một lúc mới thích ứng được, thấy Trương Khác luống cuống ngốc nghếc nói "không đau" an ủi mình, bật cười gắt: - Giờ thì anh hài lòng rồi chứ, sao anh thô lỗ thế, làm người ta suýt ngất xỉu ... Lúc nãy sao không đau nhỉ?

Trương Khác thử cử động một chút, lại thấy Trần Tĩnh đau tới nhíu mày lại, khuôn mặt thay cho áng hồng là vẻ nhợt nhạt, hàm răng cắn chặt lấy cánh môi hồng kiều diễm, không dám động đậy nữa, nói lảng đi để phân tán cơn đau của cô: - Anh nhớ ra một câu truyện cười, có lẽ trả lời được câu hỏi của em.

- Lại muốn kể truyện cười bậy bạ chứ gì?

- Là chuyện phổ biến kiến thức, sao lại nói là bậy bạ được. Trương Khác mặt nghiêm túc nói: - Có một nữ đồng chí tái hôn, trong một bữa tiệc, đồng chí phụ nữ và người chồng hiện nhiệm gặp phải chồng tiền nhiệm, người chồng tiền nhiệm lòng ghen tuông, hỏi chồng hiện nhiệm:" Sử dụng hàng cũ cảm giác thế nào?" Đồng chí phụ nữ đáp trả chồng tiền nhiệm :" Bên trong đó 8 cm đầu là hàng cũ, 8 cm sau vẫn là mới tinh..."

- Anh dám cười em! Trần Tĩnh đưa tay nhéo thật mạnh lên hông Trương Khác, Trương Khác cố nhịn đau muốn nhích người ra, hai người vẫn kết hợp với nhau, vừa cử động làm Trần Tĩnh đau đớn ôm chặt lấy lưng Trương Khác, không cho y cử động. Do ở trong xe không gian nhỏ hẹp, Trần Tĩnh lại là lần đầu tiên, không thể nào tận hưởng hết khoái lạc, ôm nhau một lúc, ghé vào tai Trương Khác nói nhỏ: - Tử Gia chắc là đi rồi, chúng ta về Yến Viên nhé?

Trương Khác gật đầu, mặc dù giây phút khoái cảm tiêu hồn này dừng một giây cũng không chịu nổi, nhưng trong lòng thương Trần Tĩnh, không muốn để lại nuối tiếc gì trong lần đầu của cô, cùng Trần Tĩnh ăn mặc chỉnh tề, lái xe về.

Trước khi về Yến Viên, Trương Khác vòng qua ngõ Học Phủ trước, đỗ xe ở cửa ngõ, bảo Trần Tĩnh chờ trong xe một lát, y vào trong ngõ, tới nhà thuốc Bảo Chi Lâm mua một số thuộc phòng chống nhiễm trùng giảm sưng và thuốc tránh thai, quay về đầu ngõ thấy Lý Hinh Dư ôm hai cuốn sách đứng ở bên cạnh xe nói chuyện với Trần Tĩnh.

Lý Hinh Dư và Trần Tĩnh tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng quen biết nhau, Trương Khác không ngờ đỗ xe ở đây khiến Lý Hinh Dư gặp phải.

Trần Tĩnh ngồi cuộn mình ở ghế phụ, ghế lái để trống, Trương Khác biết với sự thông minh của Lý Hinh Dư, không thể khiến cô tin rằng mình chỉ vừa khéo đi qua, đương nhiên cùng tham dự một hoạt động thương nghiệp xong đi cùng xe trở cũng là cái cớ không tệ.

- Vừa rồi xem sách ở thư viện ... Lý Hinh Dư hơi cúi người chào Trương Khác, trong bóng đêm với ánh đèn đường chiếu lên mặt, cô thực sự đẹp tới cực điểm.

Trương Khác cũng chẳng sợ Lý Hinh Dư nhìn ra thuốc tránh thai, xua xua hộp thuốc trước mặt cô, ném vào ghế sau: - Trên bữa tiệc Trần tiểu thư uống hơi nhiều rượu, tôi mua giúp cô ấy ít thuốc giải rượu, còn phụ trách đưa cô ấy về nhà ... Câu này còn chưa nói hết Trương Khác thình lình nhìn hấy cái quần tất treo lủng lẳng trên lưng ghế sau, hết sức bắt mắt, y sững người.

Hai người ở trên đê chỉnh trang lại y phục đàng hoàng mới về, Trần Tĩnh mặc quần lót vào rồi, trên xe không lạnh, ngại không mặc quần tất vào, cuối tháng ba đầu tháng tư, trời nói ấm không ấm, nói lạnh không lạnh, mùa đông còn có các cô gái thích để đùi trần mặc váy nữa là, nhưng quần tất treo lung lẳng thế kia chẳng phải là nói với người khác bọn họ vừa vụng trộm sao?

Trương Khác theo bản năng quay đầu xác nhận Lý Hinh Dư có nhìn thấy nó không, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Lý Hinh Dư.

Lý Hinh Dư đâu ngốc, từ ánh mắt né tránh của Trương Khác là hiểu ra chuyện gì, đột nhiên chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi chỗ này.

Trần Tĩnh ngồi cuộn mình trên xe gặp phải Lý Hinh Dư vốn có chút chột dạ rồi, lúc này nhìn thấy vẻ mặt hai người kia có chút quái lạ, quay đầu lại nhìn, che miệng "á" một tiếng, vội vàng kéo chiếc quần tất xuống, vo tròn lại nhét vào ngăn đồ dưới bảng điều khiển, khuôn mặt mỹ lệ đỏ dừ như say rượu.

- Thực sự xin lỗi. Chẳng hiểu sao Lý Hinh Dư cúi mình xin lỗi rồi vội vã chạy mất.

Nhìn bóng hình mong manh của Lý Hinh Dư chạy về phía bóng tối tới mấy giây, nhìn phía chính diện cô nóng bỏng gợi cảm, nhưng bóng lưng vẫn thướt tha yểu điệu vô ngần. Sợ bị người quen nhìn gặp phải, Trương Khác nhanh chóng vào xe kéo cửa kinh lên, thấy Trần Tĩnh vẫn nhìn theo phía Lý Hinh Dư bỏ đi, nói: - Lý Hinh Dư tuy làm việc ở cơ cấu nghiên cứu kinh tế của Samsung, nhưng cô ấy sẽ không nói lung tung đâu.

Ái Đạt và Khoa Vương công khai kết minh thành đối tác thương nghiệp, nếu chuyện Trương Khác và Trần Tĩnh vụng trộm bại lộ thì cái gọi là quan hệ thương nghiệp chiến lược thành trò cười, ảnh hưởng xấu khó mà dự đoán được, rất có khả năng khiến các đối thủ cạnh tranh khác cùng nhau chống đối.

- Em không lo chuyện đó. Trần Tĩnh quay đầu sang hỏi: - Anh không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy lúc rời đi sao?

- Thế à? Trương Khác sởn gai ốc, vội di chuyển để tài: - Khi đó anh chỉ lo cô ấy khen quần tất đẹp quá, mua ở đâu ...

- Chết đi... Trần Tĩnh thẹn không chịu nổi, thấy ánh mắt Trương Khác cứ hau háu nhìn cặp đủi trần của mình, liền kéo mép váy xuống: - Chẳng phải vì anh nói mặc vào cởi ra phiền toái sao?

Trương Khác cười hăng hắc, khởi động xe đi qua ngõ Học Phủ quay về Yến Viên.

Sợ Tạ Tử Gia vẫn còn ở Yến Viên, Trần Tĩnh cũng sợ lúc này lúc này gọi điện cho Tạ Tử Gia sẽ lộ tẩy, tới nhà, cô bảo Trương Khác đỗ xen trong ga ra đợi một lúc, cô vào nhà xác nhận Tạ Tử Gia không có ở đây mới gọi điện gọi Trương Khác vào.

Trong nhà dọn dẹp qua loa, còn có chút dấu vết lộn xộn, nhưng so với lần Tạ Tử Gia xả nước ngập biệt thự thì tốt hơn nhiều.

Trăng sáng từ ngoài cửa kính chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt đẹp như mộng ảo của Trần Tĩnh, cô cởi áo len ra, chỉ mặc áo mỏng bó sát người, bầu ngực căng tràn phập phồng dưới lớp cáo mỏng manh, vẽ lên đường không khơi gợi trí tưởng tượng, cô vẫn mặc váy ngồi trên đùi Trương Khác, cắp đùi trắng trẻo mê người chống lên giường.

Trương Khác kéo cô vào trong lòng, y không vội vàng, cởi chiếc áo bó ra, rồi từ từ cầm lấy chiếc áo lót đen riềm trắng, thêu cánh hoa mầu đỏ, cởi cúc, từ từ kéo xuống, Trương Khác hai mắt mở to, nuốt nước bọt đánh ực, bầu vú nảy nở tròn trịa nhô cao, hai nụ hồng ngang bướng ướt lên, độ lớn này chắc chắn một tay y không nắm hết được, đưa tay ra, mân mê núm vú nhỏ cho nó săn lại nở ra, rồi ngậm vào miệng mút nhẹ, khiến Trần Tĩnh không kiềm nổi ngả đầu ra sau ...

- Á ... Trần Tĩnh vô thức phát ra tiếng kêu sung sướng, có điều Trương Khác đã sờ tới cặp mông đầy phì nhiêu của cô, ngón tay mớn chớn bên mép quần lót, làm cô sờ sợ hỏi: - Liệu có đau không?

- Yên tâm đi anh sẽ nhẹ nhàng, lần này không đau nữa đau. Trương Khác nói dối không chớp mắt:

- Không cái đầu anh ấy, lần này mà đau không có lần sau nữa đâu đấy. Trần Tĩnh thừa biết Trương Khác nói dối, màng trinh bị phá, dù không có thứ gì tiến vào, cô vẫn nhâm nhẩm đau, chỉ là phản ứng cơ thể lại phản bội cô, chưa âu yếm bao lâu chỗ riêng tư đã ướt nhoẹt, người nóng bừng lên, câu sau của cô là nói dối, nói xong chính bản thân bật cười, cả hai đều nói dối cả.

- Em nằm xuống đi ... Trương Khác đặt Trần Tĩnh nằm xuống chiếc giường màu hoa hồng, đắm đuối nhìn dung nhan kiều diễm cùng cơ thể hoàn mỹ của cô, mái tóc suôn mềm óng ả bị rối tung ở sau đầu, gió thôi mấy sợi tóc lất phất chạm vào da thịt y, khiêu khích tình dục của y. Tách cặp đùi khép lại theo bản năng của cô ra, hai tay vuốt ve theo cặp chân trắng nõn mịn màng của cô lên trên, hơi dừng lại ở đùi cảm thụ cơ thể run rẩy phía dưới, rồi nằm xuống giữa hai chân cô, hôm từ núm vú hồng ướt át trêu ghẹo nó dần xuống rốn, tới khi mặt vùi hẳn vườn hoa riêng tư ...

- Á ... Đừng, đừng như thế, sao anh có thể như thế được, á ... Cánh hoa ướt át bị chiếc lưỡi tham lam lướt qua, Trần Tĩnh bị kích thích muốn hét lên, cơ thể mẫn cảm tột độ, chỉ là cô xấu hổ không mặc sức phát tiết khoái cảm trong lòng, cắn răng phát ra tiếng rên nho nhỏ, có điều bụng lại ưỡn lên, như muốn Trương Khác âu yếm nhiều hơn, mắt long lanh mơ màng, tựa như đã phiêu diêu chốn mê ly cực lạc.

- A, a, ưm, vào, anh vào... vào đi... Trần Tĩnh rên lên lúc này chỉ cảm giác căng như muốt nứt ra đó mới thỏa mãn được cô.

Tiếp đó hai tiếng kêu rất khó diễn tả cùng lúc phát ra, việc gì cần tới đã phải tới, Trương Khác dừng mọi động tác, cúi mình xuống hôn nhẹ lên môi Trần Tĩnh hỏi: - Đau không?

Cảm giác sưng đau đó vẫn rất rõ ràng, nhưng giọng chứa tình cảm ôn nhu nồng nàn đó làm cơn đau bị quên lãng, nhấn chìm nó là khoái cảm trào dâng mãnh liệt như đê vỡ, Trần Tĩnh thẹn thùng nói: - Ư ... Đừng, đừng dừng lại ...

Trương khác đưa Trần Tĩnh lên mây xanh hết lần này tới lần khác, tới khi cả hai sức cùng lực kiệt, Trần Tĩnh càng vô dụng ngủ thiếp ngay đi ...

Trương Khác chăm chú nhìn cơ thể trần truồng tĩnh mịch dưới ánh trăng, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều phát toàn một sự dụ hoặc cực đỉnh, lòng chỉ có yêu thương và dịu ngọt, y đặt tay lên ngực, nơi đó âm thầm thay đổi từ bao giờ, không còn cảm giác trống rỗng nữa ...

Ngủ một giấc tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng, tuy thời gian ngủ rất ít nhưng cảm thấy khoan khoái vô cùng, quay người sang nhìn thấy Trần Tĩnh đã mặc y phục ôm gối giương đôi mắt sáng như trăng rằm nhìn mình không chớp mắt, ngập tràn thâm tình, mỉm cười hỏi: - Em dậy được lâu chưa?

- Chỉ dậy sớm hơn anh hai ba phút thôi... Trần Tĩnh nũng nịu đáp:

- Còn đau không?

- Vừa mới tỉnh lại đã hỏi chuyện đó rồi. Trần Tĩnh xấu hổ lắm, cứ như chuyện điên cuồng hôm qua xảy ra trên người Trương Khác và cô gái khác vậy, nằm im, gần như không cảm thấy đau.

- Rõ ràng là câu thứ hai rồi. Trương Khác khẽ búng yêu mũi cô: - Nếu em có thể chịu được, anh đưa em tới một chỗ ngắm mặt trời mọc, nếu không có mặt trời mọc, ngắm mấy cũng được.

- Lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc sao? Trần Tĩnh hứng phấn hỏi lại, thấy ánh mắt khẳng định của Trương Khác, vui vẻ nói: - Em chưa từng leo núi Yến Quy, nói gì tới ngắm mặt trời mọc trên núi.

Trương Khác xem đồng hồ, đã không kịp tắm rửa nữa, hôn nhẹ lên môi Trần Tĩnh, dặn cô ngồi im đó rồi chạy xuống lầu làm đồ ăn sáng, một lúc sau bê lên bát cháo thơm ngào ngạt, bê tới tận giường, múc một thìa đưa tới miệng cô, ôn nhu nào : - Ngoan, ăn một miếng lấy sức đã …

- Ư, nóng lắm, thổi cho em đã. Trần Tĩnh nũng nịu nói, lòng tràn ngập hạnh phúc, yêu thương không thể hiện bằng hành động lớn lao, những món quà đắt tiền mà từ hành động săn sóc nhỏ bé thế này.

Ăn sáng xong liền khởi hành lên núi, xe đi từ đường lớn Tân Phổ đi lên núi Yến Quy, đỗ ở quảng trường trước Khổng Tước, bọn họ nấp trong xe ngắm mây không lộ diện, chẳng cần lo người của Vườn Sồi hay TT nghiên cứu Cao Khoa KV nhận ra.

Khi bọn họ lên núi thì còn khá vắng vẻ, bầu trời vạn dặm không mây, nhìn ánh ban mai mỗi lúc một sáng, lúc này chân trời mới tràn ra rất nhiều mây màu, càng gần thời gian mặt trời mọc, biển mây mỗi lúc một lớn, gần như bao phủ hoàn toàn núi Yến Quy, sắp đè lên cả núi.

Biển mây cuộn trào, tầng mây dầy dặc, cảm giác rất chắc chắn như mặt đất, giống như ngay trước mắt, làm người ta có cảm giác kích động tung người nhảy lên.

Tay trong tay, đầu kề đầu ngắm mây màu, hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh mịch đầm ấm hiếm có bên nhau, hai người quay về Yến Viên, lên thẳng phòng ngủ tầng hai, xả nước chuẩn bị tắm, Trương Khác hùng hồn thuyết trình một bài về tầm quan trọng của việc tiết kiệm nước, sau đó đòi tắm chung với Trần Tĩnh, bị cô mắng cho một trận.

Trương khác tiu ngỉu cởi hết quân áo ngồi vào bồn tắm, đợi nước nóng xả đẩy, vừa tắm vừa âm thầm tính kế lừa Trần Tĩnh vào tắm chung, đột nhiên nghe thấy Trần Tĩnh ở bên ngoài thét lên một tiếng, tựa hồ rất hoảng sợ, vừa định đứng dậy thì nghe Trần Tĩnh hỏi: - Sao em còn ở đây?

- Em cũng vừa mới về thôi, sớm hơn chị một chút, chị lên lầu mà không chú ý em trong phòng ngủ à? Sao như gặp mà thế, chị nhát gan như thế từ lúc nào vậy? Giọng Tạ Tử Gia từ ngoài truyền vào: - Em nghe thấy bên này có tiếng đi lại mới biết là chị về, hôm qua chị ở đâu, sao còn cần về nhà tắm rửa sớm như thế?

- Chị không quen tắm ở khách sạn nên về. Trần Tĩnh nói dối, có thể nghe ra cô chỉ lo Tạ Tử Gia đột nhiên vào phòng tắm: - Chị vừa mới xả nước vào bồn tắm, đang định lấy quần áo vào tắm. Một lúc sau Trần Tĩnh ôm quần áo lót đi vào, đặt tay lên môi ra hiệu Trương Khác chớ lên tiếng tránh làm kinh động Tạ Tử Gia ở bên ngoài, còn khóa cửa phòng tắm lại.

Trương Khác cười trộm, nhích người sang một bên, ý bảo cồn tắm còn chứa được thêm một người nữa.

- Sao chị lại đóng cửa. Tạ Tử Gia ở ngoài đẩy cửa vào, không ngờ cửa bị khóa ở bên trong.

- Chị đã vào bồn tắm rồi, em vào làm cái gì, muốn tắm thì tự về phòng tắm ấy. Trần Tĩnh làm sao để Tạ Tử Gia nhìn thấy Trương Khác trần chuồng trong bồn tắm cho được.

- Em muốn tắm cùng chị, em muốn tâm sự cùng chị. Tạ Tử Gia nhất quyết nói:

- Em ở ngoài nói đi, chị nghe được, dù sao cũng không cho em vào đâu, người em hôi rình, để em chui vào bồn tắm nước ô nhiễm hết cả, người khác khỏi phải tắm nữa. Trần Tĩnh cố nói thật thoải mái.

Tạ Tử Gia ăn ở luộm thuộm, chẳng phải chưa bao giờ bị Tạ Tử Gia nhốt ngoài buồng tắm, nên không nghi ngờ gì khác, kéo cái đôn trước bàn trang điểm tới trước cửa phòng tắm nói: - Tuy chú Trần đưa mụ kia về rồi, nhưng em nghĩ chú Trần chưa chắc là đối thủ của mụ ta, nói không chừng hôm nào đó mềm lòng quay lại cùng mụ ta làm công tác với chị thì sao?

- Làm gì tới mức đó. Đêm qua cùng Trương Khác ân ái nửa đêm, sáng sớm lại tới đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, còn chưa có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới chuyện đau đầu này, Trần Tĩnh thuận miệng đối phó với Tạ Tử Gia, nhón chân đi vào bồn tắm, rất thận trọng, chỉ sợ làm ra động tĩnh gì khiến Tạ Tử Gia hoài nghi.

Trần Tĩnh còn chưa có chuẩn bị tâm lý tắm uyên ương với Trương Khác, nhưng không thể lát nữa vẫn đi ra y nguyên như cũ, đừng nói là lừa Tạ Tử Gia, lừa học sinh tiểu học cũng miễn cưỡng.

Trần Tĩnh mặc đồ lót đứng trong bồn tắm, thấy Trương Khác cười xấu xa chỉ đợi mình cởi hết đồ ra, còn lấy ngón tay gãi nhẹ cặp đùi trắn thon thả của cô, Trần Tĩnh vừa mới thực sự tận hưởng nam nữ hoan ái, cơ thể hết sức mẫn cảm, bị ngón tay Trương Khác chạm vào, đã thấy cơ thể ngứa ngáy, nghĩ tới việc còn cởi trần truồng trước mặt y, càng cảm thấy xấu hổ. Cô đứng trong bồn tắm, Trương Khác thì ngồi, mặt y cách cuối đùi cô có chưa tới 20 cm, cảm giác được cả hơi thở nóng rực của y phả vào giữa hai chân, càng thêm mẫn cảm. Trần Tĩnh biết phản ứng cơ thể của mình, sợ Trương Khác cười, dứt khoát không cởi đồ lót, nằm xuống nước, ngâm cả mình trong nước ấm, cổ lộ ra ngoài mới nhẹ nhàng cởi đồ lót ném ra ngoài bồn tắm.

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc