Tôn Tĩnh Mông mặc chiếc T-shirt siêu dài màu xám, lúc khom mình ngồi xuống mới để lộ ra chiếc quần ngắn bên trong, đôi chân dài hoàn mỹ tận tình khoe bên ngoài, chiếc áo rộng mặc dù che đi đường cong của vòng eo nhỏ, bầu vú vểnh cao, nhưng nhìn cặp chân dài nõn nà cùng khuôn mặt than thần tinh tế, có thể cảm thú được tư vị dụ hoặc của cơ thể thanh xuân kiều diễm là như thế nào.
Tôn Tĩnh Mông xuống xe vào quán bar, tóc dính nước mưa, có vài sợi tóc bết trên chiếc trán trón bóng, cô cẩn thận đi tới chỗ ngồi, không vội ngồi xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Trương Khác, nhẹ giọng hỏi: - Ở Kiến Nghiệp có thi thoảng nhớ tới người ta không?
- Em nói xem, nếu không anh vất vả tới đây làm cái gì? Trương Khác nhìn đôi mắt như tinh linh đó, chẳng biến nên lún vào hay vùng vẫy thoát ra, cứ nhìn thế một lúc, mới gọi bồi bàn mang menu tới: - Ngồi ở quán bar Singapore chẳng thể tìm được cảm giác ở 1978, kinh doanh quán bar cũng phải nhìn người ...
- Ông chủ nơi này có phải hạng phá gia chi tử như chúng ta đâu, người ta phải dựa vào nó nuôi sống gia đình, nói không chừng còn phải nuôi vài ba cô tình nhân, ở đây nuôi tình nhân không phải là phạm pháp đâu nhé. Tôn Tĩnh Mông cũng biết mình là đồ phá gia chi tử, cười giảo hoạt nháy mắt với Trương Khác: - Em xem băng pháo hóa đêm Thiên Hỉ rồi, thật tiếc không về Kiến Nghiệp, khi đó lòng cứ rối rắm mãi, cuối cùng được mẹ gọi về Hong Kong, thật tiếc, tới Kiến Nghiệp không chỉ được ngắm hoa hồng và pháo hoa, lại còn được xem anh ứng phó với Đường Thanh và Hứa Tư ra sao.
"Khụ , khụ" Trương Khác khe ho mấy tiếng, che dấu đi thoáng xấu hổ, cười nói: - Sớm biết thế chẳng gọi điện kể khổ với em nữa, tới đây lại còn bị em cười nhạo.
-... Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu ranh mãnh nhìn Trương Khác, cô chẳng tin da mặt của y mỏng như thế: - Không ngồi lý ở đây nữa, cùng em đi dạo phó được không, một mình lẻ loi ở nơi này, hiếm khi anh qua đây được một chuyến, thế nào cũng phải giả bộ giống một đôi tình nhân.
- Chỉ giả bộ thôi sao?
- Anh còn cho rằng thế nào? Tôn Tĩnh Mông chung mũi, kiêu ngạo hỏi:
Phải một thời gian nữa Tông Thượng Nghĩa mới tới Singapore, phải kiếm chỗ giết thời gian mới được, Trương Khác uống hết cốc cà phê, cùng Tôn Tĩnh Mông sóng vai đi ra ngoài, bước trên con đường mông lung mưa bụi.
Ở Singapore, Tôn Tĩnh Mông đi một chiếc Mercedes màu bạc đường nét góc cạnh, lái xe tới phố thương nghiệp gần đó, trên phố thương nghiệp có khung kính mờ che nắng, mưa lớn dần, nhưng trên phố vẫn đông đúc, hứng trí của mọi người không hề bị cơn mưa quấy nhiễu.
Phó Tuấn và nhân viên theo cùng kiếm một quán cà phê gần đường, Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Hương đi vào từng cửa hàng bán đồ cao cấp, giá cả đắt đỏ, Tôn Tĩnh Mông khoác cánh tay y, người nép sát bên cạnh, Trương Khác có thể cảm nhận được nhịp tim cùng mùi hương thơm và da thịt mềm mại cơ thể thiếu nữ cách lớp vải mỏng, chớp mắt khôi phục lại sự êm đềm thân mật khi hai người ở chung với nhau tại Kiến Nghiệp.
Trên phố có nghệ sĩ cầm đàn điện tử biểu diễn, một đám đông vây quanh, Tôn Tĩnh Mông chen lên phía trước, ngửa đầu nói với Trương Khác: - Khi em còn bé không chịu nổi không khí trong nhà, còn tính ra đường hát kiếm tiền, nhưng chẳng đi được bao lâu thì bị cha em bắt về ... Vừa nói vừa dựa vào lòng Trương Khác, Trương Khác ôm lấy eo cô, tĩnh lặng đứng đó nghe người nghệ sĩ hát hết khúc tình cà này tới khúc tình ca khác.
Bất tri bất giác bóng đêm buông xuống, Tôn Tĩnh Mông nghe thấy di động trong túi reo, lấy ra xem nghi hoặc nói: - Giờ này cha em phải ở trên máy bay chứ, sao lại gọi điện thoại cho em được?
Tiếng nhạc ồn ào, Trương Khác không nghe rõ trong điện thoại Tôn Thượng Nghĩa nói gì, nghe lời Tôn Tĩnh Hương đáp lại, hình như sân bay quốc tế Hong Kong xảy ra chút chuyện bất ngờ nho nhỏ, có chàng trai bị bạn gái bỏ, lúc cô gái rời khỏi Hong Kong xông vào xin cô gái cho một cơ hội ... Chẳng biết chàng trai đó làm sao vượt qua được chốt an ninh trùng trùng, khiến cả sân băng vì chuyện này tạm thời đóng cửa, chuyến bay vì thế đến trễ.
- Cha em nói bị kẹt ở Hong Kong rồi, không biết khi nào mới đi được, cha em muốn em chiêu đãi anh, làm sao đây? Tôn Tĩnh Mông nghiêng đầu nhìn Trương Khác, đôi mắt sáng long lanh: - Tìm một nhà hàng siêu sang trọng, hay là tủy tiện mua chút rượu nhỉ? Chỗ em ở còn chút xủi cảo, chắc là đủ cho hai người ăn...
- Khi anh học sơ trung mỗi tuần chỉ được mẹ anh cho một đồng ăn vặt, phải có 3 đồng mới đủ ăn xủi cảo, nhiều khi thèm quá không nhịn được đi lừa tiền tiêu vặt của Tiểu Thanh. Lúc đó anh có ước nguyện đời này nếu mỗi ngày được ăn xủi cảo không uống kiếp này.
- Chỉ biết ba hoa. Tôn Tĩnh Mông nguýt Trương Khác một cái, nghe thấy di động trong túi Trương Khác cũng kêu, biết là cha mình gọi, liền bảo y nhận điện thoại trước.
Trương Khác nhận điện thoại xong bảo đám Phó Tuấn về khách sạn ăn cơm trước, không biết chuyến bay từ Hong Kong bị hoãn mất bao lâu.
Lái xe tới căn hộ của Tôn Tĩnh Mông, cách khách sạn đêm nay Trương Khác định ở rất gần, mua rất nhiều bia rượu và thức ăn chín ở siêu thị, Tôn Tĩnh Mông hưng phấn vô cùng, gò má trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt phơi phới xuân ý, tựa hồ chẳng hề lo lắng dẫn sói vào nhà, cánh tay của Trương Khác bị ôm ôm gọn trong lòng, áp sát vào bầu ngực mềm xốp, tựa hồ so với nửa năm trước, bầu ngực ấy lại đầy đặn thêm một chút.
- Vốn định đem một gian phòng ngủ cho người khác thuê, kiếm bạn sống chung, chị em tới Singapore ở một thời gian, vứt cả đống đổ trong đó, thế là đành thôi ... Tôn Tĩnh Mông mở cửa phòng, ríu ríu như con chim non khoe chỗ ở của mình.
Mặc dù chung cư này ở khu vực phồn hoa của Singapore, quản lý chung cư trông cũng rất cao cấp, nhưng căn hộ Tôn Tĩnh Mông ở lại không thể tính là xa hoa, so với tài phú của Tôn gia, hai gian phòng ngủ, một gian thư phòng nói là quá đơn giản, đầy hơi thở nữ tính, trong phòng không bật điều hòa, có hơi ngột ngạt.
Trương Khác thò đầu nhìn ban công phòng khách, quả nhiên còn phơi mấy bộ áo lót quần lót, cô bé này chẳng thay đổi chút nào ...
Tôn Tĩnh Mông mở tủ lạnh lấy xủi cảo đưa cho Trương Khác, bảo: - Em đi tắm đây, anh nấu xủi cảo nhé.
Trương Khác cho xủi vào vào nồi hấp, cầm bia ra ghế sô pha phòng khách, lật sách trên bàn, toàn là sách nhạc lý, vũ đạo, uống hết chai bia, sủi cảo cũng chín, xếp ra đĩa bê ra, Tôn Tĩnh Mông tắm xong mặc áo cũ, mép áo T-shirt còn có vết cà phê.
- Sao em không thay y phục? Trương Khác hỏi:
- Chúng ta cả tối nay chúng ta sẽ dạo phố ở ngoài, thay y phục làm gì? Tôn Tĩnh Mông bĩu môi lườm Trương Khác, cầm mở nút chai mở chai bia tu một hớp, giải cơn khát: - Nóng quá, em sắp đói chết rồi. Rồi ngồi xuống cạnh Trương Khác, cầm đùa gắp một cái xủi cảo cho vào mồm, vừa chạm tới môi, la toáng lên kêu nóng, thổi phù phù cho nguội bớt, vừa cho miếng xủi cảo vào miệng nhai vừa xuýt xoa, tựa hồ có thế mới làm con sâu trong bụng không giãy dụa nữa.
Tôn Tĩnh Mông ở trong nhà không mặc quần đùi, cô ngồi xuống chiếc t-shirt vén lên, bên trên cặp đùi trắng như tuyết là một góc quần lót màu xanh, trong chiếc áo cũng chẳng mặc áo lót nốt, cô ngồi kề bên chân Trương Khác, Trương Khác ngồi trên ghế sô pha, qua cổ áo hé mở có thể nhìn thấy bầu vú trắng cao vút, hai nụ hoa hồng hồng hết sức khiêu khích.
Vẫn là cách ăn mặc thoải mái chẳng chút gò bó nào khi hai người sống với nhau ở chung cư Thanh Niên.
- Ở Singapore em cũng mặc như thế này à? Trương Khác nỗ lực tách ánh mắt khỏi bầu ngực của Tôn Tĩnh Mông.
- Làm sao có thể ăn mặc lộ liễu như thế trước mặt tên đại sắc lang anh được chứ? Tôn Tĩnh Mông lại tu một ngụm bia nữa, gó má hồng hào, đặt chai bia xuống chạy ra kéo rèm ban công xuống, quay đầu lại hỏi: - Có muốn biết em mặc thế nào ở Singapore không?
Trương Khác nín thở nhìn đôi mắt yêu mị của Tôn Tĩnh Mông, dưới ánh đèn gò má phớt hồng của cô tỏa ra sức quyến rũ vô hạn, Trương Khác nuốt nước bọt gật đầu: - Chẳng lẽ em không mặc chút gì?
- Thế cũng chỉ sướng anh thôi. Tôn Tĩnh Mông đi tới nắm lấy tay Trương Khác, bẻ quặt ra đằng sau: - Cho anh nhìn cũng được, có điều phải đồng ý với em hai việc, thứ nhất: chỉ được nhìn, không được chạm vào. Thứ hai, rời khỏi căn nhà này là phải quên ngay.
Trương Khác gật đầu cái rụp: - Ừ, em nói yêu cầu gì anh cũng chấp thuận.
- Được rồi ... Tôn Tĩnh Mông đứng thẳng dậy, đi tới phía trước vài bước, vắt chéo tay cởi chiếc áo ra, bầu ngực ngây thơ thánh khiến bật ra ngoài, tròn trịa mà đầy đặn, hai chấm hồng đỏ tươi nong nót ngạo nghễ nhô cao giữa quầng hồng nhàn nhạt, làm người ta chỉ muốn bóp lấy dầy vò cho đã đời.
Trong đầu Trương Khác như có quả lựu đạn vừa nổi uỳnh một cái, máu toàn thân sôi trào, ánh mắt dần chuyền xuống dưới chiếc bụng nhỏ phẳng lỳ không có chút thịt dư nào, đó là do cô rất ưa vận động, cặp mông tròn vểnh cao, đùi dài thẳng tắp mê hồn, vùng tam giác bị chiếc quần lót nhỏ màu xanh che đậy, có điều hơi mỏng manh, có thể nhìn xuyên qua thấy mảng đen xì xì ... Tim Trương Khác như có bàn tay vô hình bóp chặt, mốn nói vài câu giải tỏa áp lực, nhưng cổ họng khô rang, chẳng nói được ra lời.
- Không ngờ hôm nay sẽ đưa anh về nhà, hôm nay chỉ thế này thôi, được không? Tôn Tĩnh Mông rất hài lòng với vẻ mặt của Trương Khác, duyên dáng đi tới, chân như bước theo nhịp điệu vũ đạo nào đó, ôm lấy mặt Trương Khác, nhìn sâu vào mắt y: - Anh cũng biết, hiện em vẫn không thể làm tình nhân của anh, em và chị em, thế nào cũng phải có một người để lại cho ba mẹ em chút hi vọng.
- Thế có phải để anh đi dội nước lạnh một chút rồi mới ra ăn được không, nhớ mặc áo lại đấy. Trương Khác dù ra sức không chế bản thân, cũng biết mình chịu không nổi kích thích thế này, thần kinh chỉ cần buông lỏng một chút thôi, thế nào cũng ôm lấy cơ thể đọng lòng người này đè xuống chà đạp một phen.
- Không sao hết, chỉ cần không làm chuyện kia là được rồi ... Tôn Tĩnh Mông hé cánh môi hồng hôn lên lêm môi Trương Khác, cúi xuống thấy đũng quần y nhô lên một đống, khẽ bật cười: - Xấu quá, đừng để nó thò mặt ra gặp người ta.
Nghe Tôn Tĩnh Mông nói thế, Trương Khác không đợi thêm được một giây phút nào nữa, ôm ghì lấy cô vào lòng, cảm nhận da thịt non mịn nhẵn nhụi cùng sức đàn hồi kinh người đó, máu chảy giần giật, tim đập như trống trận, y nghiêm trọng hoài nghi mình có thế khống chế được bản thân hay không. Đưa hai tay bóp cặp mông săn chắc tròn trịa khoẻ khoắn của Tôn Tĩnh Mông, đặc cô ngồi lên đùi mình, vòng ra sau đầu cô kéo sát lại, hôn lên cặp môi hồng khêu gợi của cô, chớp mắt, ướt át, căng mịn, mềm mại, hơi thở thơm ngát của thiếu nữa, làm thần kinh của y mê muội.
Tuy nói chẳng phải lần đầu tiên được thưởng thức cặp môi mềm này, chỉ là lần nữa được chạm vào nó, vẫn có cảm giác khiến người ta không kiềm chế được sự dụ hoặc điên cuồng từ nó mang lại, chiếc lưỡi tham lam tách hàm răng trắng, săn đuổi chiếc lưỡi nhỏ nhắn, mềm nhuyễn, tựa hồ đó là thứ thịt tươi non nhất trên thế gian này, nước bọt trong miệng cô cũng mang hương thơm khó diễn tả, làm Trương Khác hôn say sưa.
Trương Khác một tay luồn vào tóc Tôn Tĩnh Mông, một tay tay bóp nặn hai con thở trắng trước ngực cô, biến nó thành đủ mọi hình dáng, nhưng dục vọng của y chẳng xoa dịu chút nào, nó càng lúc càng nóng càng mất kiểm soát, tay còn lại rời mái tóc cô vuốt ve tấm lưng ong mượt mà, dần dần chuyển xuống dưới , xoa lên cặp mông tròn, rồi rò rẫm vuốt ve cặp đùi dài ...
Tôn Tĩnh Mông hai mắt nhắm nghiền, miệng thốt ra một tiếng rên nhẹ, nhũn ra trong lòng Trương Khác, mũi phập phồng kịch liệt, thần trí mê man mặc cho y xâm chiếm thân thể, hưởng thụ khoải cảm mê loạn người yêu mang lại, chỉ đến khi Trương Khác sờ tới giữa hai đùi mình mới đưa tay ngăn chặn.
Di động trên bàn vang lên, đôi nam nữ đang bị tình dục bao vây đều giận nảy mình, Tôn Tĩnh Mông ngã trượt xuống sàn, cầm lấy di động xem, thì ra cha cô nói bất ngờ nhỏ bên phía Hong Kong đã được giải quyết xong, máy bay của cha cô chuẩn bị cất cánh.
Tôn Tĩnh Mông chột dạ chỉ qua loa vài công, quỳ dưới đất bò tới ném di động lên bàn, cặp mông cô nhỏ nhắn mà săn chắc, tròn trịa đầy sức sống, chiếc quần lót nhỏ mà xanh căn bản không thể bao bọc được cả cặp mông, cả mảng mông trắng như trắng gà bóc lộ ra ngoài, quần lót ướt đẫm, nước chảy xuống cả đùi, chốn riêng tư phơi bày hết hình dạng hoàn mỹ của nó.
Nhìn Tôn Tĩnh Mông đưa tay nhặt áo định mặc vào, Trương Khác chỉ muốn hét thật lớn phát tiết uất nghẹn trong lòng, cô bé này cơ thể khác người, hình như chỉ cần bóp mông bóp ngực là có thể đạt tới khoải cảm cực điểm rồi, với chuyện nam nữ thực sự tựa hồ không khao khát lắm. Trương Khác có chút không cam tâm, đi tới đặt Tôn Tĩnh Mông ngồi lên bàn, cúi đầu cắn nhẹ nụ hoa nhỏ, một tay mơn trớn bầu vú kia, miệng hồn dần dần qua vùng bụng phẳng lỳ, hỏi thăm khu vực thần bí sâu kín của thiếu nữ.
- Á, Trương ... Trương Khác, anh làm gì ... Tôn Tĩnh Mông rên rỉ, tay siết chặt đầu Trương Khác, luồng hơi nóng mãnh liệt phun ra từ khe sâu, gương mặt ngập tràn nét say mê cùng thỏa mãn.
Trương Khác thì bại trận hoàn toàn, y thậm chí mới chỉ hôn lên đó mà cô bé này đã đạt được cao trào rồi, đúng là hàng cực phẩm ...
Tôn Tĩnh Mông hé mở đôi mắt tràn ngập xuân tình được thỏa mãn, nhìn bộ mặt nhăn nhó đau khổ của Trương Khác không nhịn được cười, tuy cô chưa thực sự trải qua chuyện nam nữ nhưng cũng hiểu với nam nhân mà nói dục vọng không tìm chỗ phát tiết, tuyệt đối có thể so với tra tấn, biết Trương Khác đang vì mình mà ra sức đè nén dục vọng bản thân, trái tim rung lên xao xuyến từng đợt, ôm vai Trương Khác thì thầm: - Em dùng tay giúp anh được không?
Trương Khác ủ rũ lắc đầu: - Thôi, không cần, anh đi xả nước lạnh một cái là ổn thôi mà.
Tôn Tĩnh Mông đột nhiên nổi cơn ương bướng nhất định muốn giúp Trương Khác giải tỏa mới thôi, ấn vai Trương Khác không cho y ngồi dậy, hít sâu một hơi, nhắm tịt mắt lại cho tay vào quần Trương Khác, nắm lấy vật cứng ngắt nóng hổi đó nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống, thế nhưng với một người đang bị dục hỏa thiêu đốt, điều này khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Trương Khác giữ lấy tay cô, khản giọng nói: - Được rồi, anh đi tắm đây.
- Không, nhất định phải để em giúp.
- Được rồi mà ….
- Chưa được.
- Em muốn giúp anh thật chứ?
- Thật! Tôn Tĩnh Mông gật đầu chắc chắn.
Trương Khác mắt sáng lên, ghé vào tai Tôn Tĩnh Mông thì thầm mấy câu, tức thì mặt cô đỏ như lửa, lắc đầu quầy quậy: - Không chịu!
- Vậy anh đi tắm đây. Trương Khác làm bộ mặt cực kỳ đau khổ:
Tôn Tĩnh Mông lần nữa quật cường ấn vai Trương Khác, cắn môi do dự một lúc , miệng xinh hé mở từ từ hạ thấp người xuống ….