Tao ngộ tối nay làm Lưu Minh Phong thấy không sao tin nổi, sơ tuyển bị loại làm hắn có chút lòng tàn ý lạnh rồi, ai ngờ có kỳ ngộ thế này? Quay sang nhìn Trần Yến, nhìn đôi mắt của cô, mới đi tới bắt tay Trần Tín Sinh, còn không quên nói một câu hóm hỉnh: - Tôi phải xác nhận mình không nằm mơ trước đã.
Mọi người cười rộ lên, Trần Tín Sinh bảo hắn ngồi xuống nói chuyện: - Mặc dù cậu nên thuộc về phòng số ba, nhưng hiện giờ Ái Đạt có hạng mục, tôi hi vọng cậu tham gia, sau này ở Ái Đạt cậu làm tới được mức độ nào, còn phải xem năng lực cá nhân và nỗ lực của cậu.
- Không vấn đề gì. Lưu Minh Phong suy nghĩ xem có hạng mục gì mà cần mình tham gia, có điều vẫn đồng ý không hề do dự: - Người ta bảo đến bà lao công trong Vườn Sồi cũng có tình độ kế toán, tôi thi sơ tuyển bị rớt, lúc đó nghĩ có khi mình kém cả bà lao công.
Trần Tín Sinh lắc đầu, thầm nghĩ Trương Khác ở trong khu gặp được cái tên này, chẳng biết có phải nhìn trúng cái mồm mép của hắn trước không.
Trương Khác nhìn đồng hồ, bỏ cái chân vắt chữ ngũ xuống, đứng dậy nói với Lưu Minh Phong: - Không còn sớm nữa, không biết KTX học viện Bưu điện đã đóng cửa chưa? Tôi mời mọi người tới ngõ Học Phủ uống một ly.
Trần Yến nhìn đồng hồ sắp 11 giờ rồi, chẳng về TKX nữ được nữa, chẳng lẽ theo Lưu Minh Phong tới phòng hắn ngủ? Chẳng phải cho hắn sướng chết sao?
Trương Khác nói với Trần Minh Xán từ Mỹ tới: - Giám đốc Trần sẽ an bài ông tới khách sạn, tôi phải đi trước đây, chuyện ký hợp đồng ngày mai, sẽ do giám đốc Trần và cô Trương phụ trách tiếp xúc với bên chính phủ, đáng có được ưu đãi gì sẽ do Vườn Sồi tranh thủ cho mọi người ...
Bên này căn dặn công việc xong liền gọi điện cho Đường Thanh, xác định cô vẫn ở 1978 liền mời Lưu Minh Phong và Trần Yến tới đó, khi xuống lầu giới thiệu qua cho họ về nhóm Trần Minh Xán: - Bọn họ đều là chuyên gia lĩnh vực cảm ứng, có trong tay một số bản quyền phát minh, kế hoạch về nước sáng nghiệp tiếp tục phát triển lĩnh vực cảm ứng, phía chúng tôi quyết định cung cấp cho bọn họ 10 triệu tiền phát triển... Lại nói: - Chúng ta làm quen lại một chút, tôi là Trương Khác, sinh viên ĐH Đông Hải, sự vụ ở Ái Đạt tôi có quyền lực tham gia quyết sách, do tôi muốn tiếp tục lêu lổng trong trường, chuyện này không thể công khai với bên ngoài ... Anh tham gia hạng mục này do tôi trực tiếp theo đuổi, nên để tôi giới thiệu với anh là thích hợp nhất.
Lưu Minh Phong suy nghĩ hàm nghĩ phía sau câu "trực tiếp theo đuổi", câu này khó lý giải chuẩn xác, nhưng câu "quyền lực tham dự quyết sách" thì quá rõ ràng rồi, địa vịa của chàng thanh niên này còn hơn cả Đỗ Phi, chỉ là không ai biết mà thôi.
Đây đúng là thời điểm tấp nập nhất của các quán bar, rất nhiều thanh niên nam nữ tấp nập ra vào.
1978 là quán bar của Anh, nơi dánh cho người quen biết tụ hội, không có âm nhạc kích động cũng không cho phóng túng uống say bét nhè, nên lúc này không còn nhiều khách nữa. Trương Khác đi vào, thấy Đường Thanh nằm gục trên quầy bar, sắp ngủ tới nơi, đi tới vuốt ve gò má mịn màng của cô: - Hôm nay cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, cho nên kéo dài tới tận bây giờ, bạn có thể về ngủ trước mà. Rồi giới thiệu Lưu Minh Phong và Trần Yến.
Đường Thanh cười thùy mị, mí mắt cô díp lại, mắt cảm thấy cay cay, nhưng càng long lanh mê hoặc, ngồi xuống bên Trương Khác nghe họ nói chuyện.
- Hoàn cảnh sản nghiệp trong nước, đừng nói là xí nghiệp, ngay cả bộ thông tin cũng rất bi quan, phần cứng kém người ta không chị một chút, phần mềm càng kém người ta cả vạn dặm, còn nội dung thì cứ nhìn tình trạng bản quyền là biết lợi nhuận ra sao... Trương Khác lắc đầu: - Những người có chút cảnh tỉnh đều nghĩ xí nghiệp trong nước làm sao có thể cạnh tranh được với các cự đầu điện tử tiêu dùng hải ngoại? Như vậy chỉ còn con đường sáng tạo mà thôi, trong thời đại tốc độ sản phẩm điện tử đổi mới nhanh chóng như hiện nay, đại đa số người tiêu dùng không quá yêu cầu hà khắc về phần cứng, mà chú trọng vào trải nghiệm ... Như thế vừa hay cho chúng ta phải đổ công sức vào đây, dùng phát triển nội dung phần mềm bù nâng cao trải nghiệm người dùng bù đắp lại thiếu sót về kỹ thuật. Nhưng với hoàn cảnh trong nước, phát triển nội dung phần mềm có lợi nhuận rất thấp, đặc biệt nội dung trên mạng đừng nói tới lợi nhuận, còn phải bù lỗ thêm ... Anh có tưởng tượng ra sản phẩm mình sắp tham gia là phương diện nào không?
- Phát triển nội dung internet? Lưu Minh Phong do dự hỏi, hắn học thạc sĩ phần mề, phát triển phần cứng chẳng liên quan gì tới hắn.
Trương Khác gật đầu: - Sau khi anh làm thủ tục nhậm chức xong, tôi cho anh ba tháng để tiếp xúc với tài nguyên internet mà chúng tôi nắm giữ, nếu ba tháng không đủ, tôi sẽ cho anh thêm một chút thời gian, điều duy nhất anh phải làm là mỗi tuần gửi báo cáo, báo cáo thế nào tùy anh viết, viết gì cũng được. Qua một thời gian chúng tôi sexan bài chức vụ chính thức cho anh .. Thời gian không còn sớm nữa, tôi bảo người an bài nhà khách cho cả hai.
Nhìn Lưu Minh Phong và Trần Yến rời đi, Đỗ Phi sán tới chớt nhả nói: - Mày làm thế quá bằng dung túng người ta phạm sai lầm, mày nói xem bọn họ đang phấn khích như thế, tỉ lệ phạm sai lầm là bao nhiêu? Còn định nói thêm thì bị Thịnh Hạ đi tới nhéo một cái, thế là kéo nhau về nhà, không biết có giữ mình không phạm sai lầm được không.
Trương Khác cùng Đường Thanh và Trần Phi Dung về chung cư Thanh Niên, trên đường đi y ba hoa bốc phét với hai cô gái: - Ai cũng nghĩ di động tầm trung và thấp của Cẩm Hồ dễ bán, rất ít người biết D188 bán với giá 8800 đồng của Cẩm Hồ mỗi tháng bán ra chưa được 1/3 lượng di động nhưng lại chiếm 2/3 lợi nhuận thu được, riêng chiếc máy này tháng 8 đã mang lại cho Ái Đạt 400 triệu lợi nhuận trước thuế rồi.
Đường Thanh khoác vai Trần Phi Dung thì thầm: - Tên tiểu tài chủ chỉ biết khoe khoang tiền của mình.
Từ khe hở chung cư nhìn thấy bóng dáng thư viện Ái Đạt thấp thoáng đằng xa, Trần Phi Dung hơi bĩu môi nói: - Ừ, mình còn tưởng bạn ấy khảng khái lắm, té ra là tiền xây thư viện chẳng bằng tiền kiếm được một tháng.
Trương Khác giơ tay làm động tác muốn đánh hai nha đầu: - Mặc dù ở thị trường di động, Cẩm Hồ đứng thứ ba, nhưng bằng vào chiếc D188 này, lợi nhuận trước thuế còn hơn cả Motorola và Nokia, nếu cái này mà cũng không thể lấy ra khoe, thì trên thương trường còn thành công nào có thể khoe được nữa.
Nhưng hai cô gái chẳng thèm để y tới những lời của Trương Khác, vừa chế diễu vừa cười chạy trước.
Vào chung cư, Đường Thanh tranh tắm trước, đơn độc đối diện với Trương Khác, Trần Phi Dung thu lại vẻ nghịch ngợm vừa rồi, ngồi xuống tĩnh lặng nghe y nói chuyện, cô biết Trương Khác không phải khoe khoang mà y đang giới thiệu cho cô về Cẩm Hồ, đây là điều cô phải dần dần nắm được để sau này thuận lợi trong việc triển khai công tác.
- D188 thu được thành công lớn là do thiết kế 2 màn hình thu hút được ánh mắt của mọi người, đây là phần rất nhỏ thuộc phạm trù trải nghiệm người dùng. Trải nghiệm hoàn mỹ không có nghĩa là kỹ thuật càng phải cao cấp, thực ra về kỹ thuật D188 chẳng có chỗ nào thực sự xuất sắc, kỹ thuật trong những chiếc di động cao cấp của Motorola, Nokia đều hơn D188, nhưng D188 vẫn có ưu thế rõ ràng ... Trương Khác lúc này mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: - Phát triển kỹ thuật lấy trải nghiệm người dùng làm hạch tâm chính là chỗ dự cho Cẩm Hồ tự tin tham dự cạnh tranh ở thị trường nước ngoài ... Thiết kế công nghiệp rất dễ bị mô phỏng, đối thủ cạnh tranh sẽ mau chóng hoàn thiện kỹ thuật, một khi bọn họ đưa ra di động hai màn hình, cái thị trường nhỏ này không thuộc sở hữu riêng của chúng ta nữa.Kiến lập nên một hoàn cảnh trải nghiệm người dùng khiến đối phủ không thể mô phỏng được là vấn đề quan trọng mà phức tạp.
- Ví dụ như đem chip âm tần vào di động, phát triển di động phát nhạc, rồi dùng trang web âm nhạc trực tuyến hỗ trợ tài bài hát, đồng thời cung cấp phần mềm xuất sắc cho người dùng, ít nhất ở thị trường di động âm nhạc, đối phủ cạnh tranh khó mà mô phỏng được mô hình trải nghiệm toàn diện như thế của Cẩm Hồ. Trần Phi Dung nghiêm túc hỏi: - Có phải là như vậy không?
- Ừ, gần như thế đấy. Trương Khác thả lỏng người, nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha: - Bạn theo mình hai năm nữa là có thể xuất sư rồi.
Lúc này ở trong phòng tắm Đường Thanh gọi Trần Phi Dung, váy ngủ cô mang vào rơi xuống nước ướt cả rồi, nhờ Trần Phi Dung mang bộ khác vào.
Nhìn Trần Phi Dung vào một lúc không thấy ra, rồi nhe thấy tiếng té nước đùa nghịch của hai cô gái, Trương Khác ngứa hết cả người, tính xem có nên lấy cớ vào mang cho Đường Thanh bộ váy ngủ khác không.
Đường Thanh không giỏi thức khuya, qua 11 giờ là hai cái mí mặt chỉ trực đánh nhau, Trần Phi Dung cuốn mái tóc ướt sũng đi ra gọi y vào tắm, Trương Khác vào phòng thì Đường Thanh đã nằm trên giường ngủ tít rồi, chiếc váy ngủ bị vén lên, lộ ra cặp đùi trắng trẻo, chiếc quần lót màu trắng hơi nhỏ, lộ ra quá nửa cặp mông tròn lẳn đầy khiêu khích.
- Á, nha đầu chết tiệt này. Trần Phi Dung biết quan hệ giữa Đường Thanh và Trương Khác sớm vượt qua tầng cấp kia rồi, nhưng nhìn thấy cô bạn lộ cơ thể ra ngoài, vẫn vội đi tới kéo mép váy ngủ xuống.
Trương Khác trừng mắt nhìn Trần Phi Dung, hai ngày qua hai cô gái dính lấy nhau, làm y không kiếm được cơ hội ăn vụng, giờ tới nhìn cũng không được nữa.
Trần Phi Dung che miệng cười, một tay kéo váy ngủ Đường Thanh, khôi phục hiện trạng để Trương Khác nhìn cho đã.
Trương Khác cười khổ, tiểu yêu tinh mê hoặc như thế, nhìn mà không ăn được quá bằng hành hạ bản thân? Quay đầu sang chỗ khác.
Nhưng quay sang thì Trần Phi Dung mặc áo T-shirt chất liệu vải không lọt sáng, che hết đi cơ thể yểu điệu của cô, chỉ lộ ra cặp chân thon dài đi đất trên sàn, mái tóc dài ướt sũng nắm trong tay, làn da trắng trẻo sau khi tắm nước nóng mang màu hồng, làm vẻ lạnh lùng thường ngày thêm phần quyến rũ, ài, lại cũng chỉ nhìn được thôi ...