Không biết cô nói cho chính cô hay là nói với Lâm Thừa Ân.
“Em còn muốn nhịn tới khi nào, em đã không hạnh phúc, gả cho Cố Cảo Đình càng không hạnh phúc, người nhà bọn hắn sẽ ức hiếp em chết, bây giờ, đi tìm nhị ca với anh, tìm đại ca nữa, bọn họ sẽ giúp em.” Lâm Thừa Ân xúc động nói.
Anh ta nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ kéo cô ra ngoài.
“Thừa Ân, Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ hô.
Lâm Thừa Ân không nghe.
Hoắc Vi Vũ dùng sức hất tay Lâm Thừa Ân ra.
Tính tình Lâm Thừa Ân ôn nhuận dịu dàng, liền có chút nổi nóng, cả giận nói:
“ŧıểυ ngũ, chúng ta là bạn bè, anh không muốn một mình em gánh chịu!”
“Em có xem chúng ta là bạn bè hay không!” Lâm Thừa Ân quát.
“Chính vì xem các anh là bạn bè, xem là người quan trọng nhất, cho nên, mới không cho các anh biết.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Đại ca và nhị ca có thể giúp em.” Lâm Thừa Ân chắc chắn nói.
“Giúp thế nào? Cố Cảo Đình là Tư lệnh, ngồi trên cao, quyền bá một phương, ngay cả tổng thống cũng nể anh ta mấy phần.”
“Lúc trước ông nội của anh ta là phó chủ tịch ủy viên quân sự, đào tạo vô số thế lực cường đại, hiện tại lấy anh ta làm chủ sai đâu đánh đó. Anh ta chỉ cần liên thủ với Mai tướng quân, đại ca liền bị ăn tươi nuốt sống đến không còn một mẩu xương, huống chi là nhị ca. Nhị ca chỉ là thương nhân, cho dù giàu sang phú quý cũng không đấu lại quan viên! Em thật không muốn dính dáng đến. Cha mẹ đều chết rồi, người đàn ông yêu thương em nhất không còn sống nữa, mỗi ngày em sống còn không bằng chết, nhưng quan trọng là, các anh phải bình an.”
Lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nói nỗi khổ trong lòng ra, rất đau!
Cô ngửa mặt, cầm chai rượu rót vào miệng.
Lâm Thừa Ân trầm mặt, nhìn Hoắc Vi Vũ thống khổ.
Cô uống say, đầu choáng váng, rất nhanh liền té xỉu.
Lâm Thừa Ân chỉ có thể tiến lên, ôm Hoắc Vi Vũ.
Một chiếc xe màu đen hung hăng hướng Lâm Thừa Ân đâm tới, né qua, đụng phải gốc cây.