Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, cúi đầu, xếp thành bốn hàng.
“Có thể ăn cơm chưa?” Hoắc Vi Vũ ôn tồn hỏi.
“Tư lệnh bảo chúng tôi ở trong nhà bếp đợi.” Phục vụ cầm đầu nói, lời ít ý nhiều.
Ý nói, Tư lệnh không cho phép, liền không đi ra.
Vậy Cố Cảo Đình còn bảo cô đi ăn trước đi, ăn cái lông hả!
Hay là anh ta muốn biểu hiện quyền uy của mình, để cho cô biết, anh có địa vị chí cao vô thượng, ám chỉ người dám ngỗ ngịch với anh sẽ không có kết quả tốt?
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ nhếch lên, nhỏ nhẹ nói:
“Tư lệnh chưa nói cho các người biết hả, phi cơ này anh ta đã tặng cho tôi, hiện tại tôi đói bụng.”
Phục vụ cầm đầu vuốt cằm, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lời của Tư lệnh.”
Hoắc Vi Vũ hiểu rõ nói: “Rất tốt.”
Cô quay người ra ngoài, liền thấy Cố Cảo Đình đi ra, liếc anh một cái, ngồi trên ghế sofa lột cam.
Cố Cảo Đình ngồi vào bàn ăn, nhìn mặt Hoắc Vi Vũ không cảm xúc, trầm giọng nói:
“Mang thức ăn lên.”
Hoắc Vi Vũ ném múi cam vào trong mồm, liếc xéo hướng nhà bếp.
Những phục vụ kia nghiêm chỉnh bước ra.
Bưng thức ăn, chén nĩa, kéo vi-ô-lông.
Thật đúng là nghe lời nha!
Cô nhắm mắt làm ngơ, tránh cho trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hoắc Vi Vũ nhét nửa quả cam còn lại vào trong mồm.
Cam rất ngọt.
Cô cầm thêm hai quả, đi vào phòng ngủ.
Cố Cảo Đình nhíu mày, không vui nói:
“Cô định đi đâu?”
“Đi nằm, không quấy nhiễu Tư lệnh đại nhân ăn cơm.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“Quái gở làm gì, tới dùng cơm.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ dừng bước, băng lãnh nhìn Cố Cảo Đình:
“Lên phi cơ tôi cũng không có lựa chọn nào khác, hồi nảy trong phòng tôi cũng không có cơ hội chọn lựa, bây giờ ăn hay không ăn, tôi cũng không được lựa chọn sao?”
“Đó là vì cô không biết lượng sức, tôi mới là người nắm quyền quyết định, tới dùng cơm, tôi không nói lần thứ ba!” Cố Cảo Đình bá đa͙σ nói.
“Không cần nói lần thứ ba.” Hoắc Vi Vũ cắt ngang nói, đi đến phòng, đá vào cửa.
Cô mới đóng cửa vào, liền bị Cố Cảo Đình mở ra.
Cô thật chán ghét giam cầm, tiện tay, cầm hai quả cam ném vào người Cố Cảo Đình.
Anh cầm tay của cô, trầm giọng nói:
“Hoắc Vi Vũ, khi nào cô mới bỏ tính cách ngang bướng này của cô? Tỏ ra yếu thế, mới có thể sống tốt hơn.”
Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu nhìn anh: “Anh có thể đánh ngã tôi, nhưng đừng mơ tôi cầu xin tha thứ.”
Cố Cảo Đình dùng sức kéo cô tới gần, chất vấn:
“Chỉ là gọi ăn cơm thôi, làm sao vậy?”
“Tôi không muốn ăn cơm thì sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
“Hết lần này đến lần khác cô đều khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, tôi đã cố gắng cho cô mọi thứ tốt nhất.” Cố Cảo Đình lạnh lẽo nói.
“Cái gì là tốt nhất? Anh nói cái phi cơ này sao?” Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật trào phúng.
“Phi cơ này tôi có thể bay đi đâu thì bay sao? Tôi có thể đổi phục vụ ở đây sao? Tôi có thể tùy ý khống chế sao? Một việc cũng không làm được, anh đưa cho tôi làm gì! Đây chẳng qua là công cụ để anh giám sát tôi! Xin lỗi, tôi không cần, anh muốn đưa cho ai thì đưa!” Hoắc Vi Vũ nóng giận nói.
Cố Cảo Đình cắn răng, lôi kéo Hoắc Vi Vũ ra phòng khách, quát:
“Toàn bộ đi ra, đứng thành một hàng!”
Các phục vụ nơm nớp lo sợ, đứng thành hình chữ nhất.
Cố Cảo Đình đẩy Hoắc Vi Vũ đến trước mặt phục vụ, nghiêm nghị nói:
“Nói, cô muốn đổi người nào, tôi lập tức khiến người đó không thể đi làm được!”