Trong đầu của Hoắc Vi Vũ ông ông, với tư cách đã từng là quản lý của Phong Đầu (có công ty hay nứ 9 làm gì vậy m,n giúp nhe), thói quen tính toán lợi nhuận.
Cố Cảo Đình đầu tư vào 20 tỷ, một tháng tiền lời có hai tỷ.
Nếu như công ty là của cô, có phải một tháng cô đã có riêng 2 tỷ tiền lời hay không?
Không đúng, nếu là của riêng, tiền lời của cô còn phải đi trả công(trả tiền cho công nhân).
Cố Cảo Đình giơ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, nói với Tương Mẫn Vũ: "Buổi chiều tôi có chuyện khác, đi trước đây."
"Không ở đây ăn bữa cơm được sao? Tôi đã chuẩn bị xong, Tử Viện đã chờ anh thật lâu rồi, hơn nữa chiều nay luật sư của tôi cũng tới đây, muốn chuyển nhượng hòn đảo cho người phụ nữ của anh, cũng cần phải có thời gian." Tương Mẫn Vũ vừa cười vừa nói.
"Không cần, tôi không thích người không liên quan lắc lư trước mặt người phụ nữ của tôi, mấy người tốt nhất nhanh chóng rời khỏi đây, ngày mai để luật sư của anh tới biệt thự Ninh Xuyên của tôi." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Tương Mẫn Vũ: "..."
Hoắc Vi Vũ trộm nhìn Cố Cảo Đình lạnh lùng, trong lòng có cảm giác thật kỳ lạ.
Anh kiêu căng vô lễ, duy ngã độc tôn(mình ta đứng ở trên cao) bá đa͙σ, lúc tiếp xúc với cô, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Dù sao Tương Mẫn Vũ này cũng không phải người tốt lành gì.
Rõ ràng công ty sản xuất thép nước D gửi cho 10% tiền lãi, anh ta lừa gạt Cố Cảo Đình nói 5%, còn nói là lợi nhuận của công ty sản xuất thép này, nếu không phải Cố Cảo Đình không biết chuyện của quặng mỏ kim cương, anh ta đã chiếm đoạt tất cả rồi.
Muốn lột da hổ, sẽ bị ăn xương cốt cũng không còn.
Anh đánh giá cao chỉ số thông minh của mình, đánh giá thấp tính toán của Cố Cảo Đình, xem Cố Cảo Đình như đứa ngốc, kết quả bị Cố Cảo Đình chơi một vố.
Hoắc Vi Vũ đi theo Cố Cảo Đình lên máy bay.
Cố Cảo Đình cầm mấy bản tài liệu để cho cô ký tên.
Hoắc Vi Vũ nghiêm túc thật cẩn thận xem nội dung trong bản tài liệu.
Là giấy chuyển nhượng công ty.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Một tháng trước anh đã đầu tư, sẽ không có rất nhiều nợ nần đi?"
"Vừa thành lập, làm gì có nợ?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.
"Không có công ty Mộ Tư(phải tên công ty không m,n hay chỉ là từ riêng biệt), anh đầu tư thế nào?" Hoắc Vi Vũ không ngu ngốc.
"20 tỷ tôi vẫn có, không cần Mộ Tư. Cô có ký hay không, không ký thì thôi." Cố Cảo Đình không kiên nhẫn nói.
Hoắc Vi Vũ càng nghĩ càng không đáng tin cậy.
Từ nhỏ vận khí của cô sẽ không tốt, chân trước leo tường từ trường học đi ra ngoài, chân sau đụng phải giáo viên kiểm tra, chân trước muốn xem đáp án bài thi, chân sau giáo viên giám thị liền đứng ở bên cạnh cô.
Cô không tin sẽ có bánh lớn có nhân từ trên trời rơi xuống, vừa khéo nện ở trên người cô.
Hơn nữa, Cố Cảo Đình đưa máy bay cho cô, lại đưa hòn đảo cho cô, còn muốn đưa luôn công ty cho cô? Nghĩ lại không phải gian trá thì là trộm cắp.
"Tôi không ký, công ty anh cứ giữ đi." Hoắc Vi Vũ để cây bút trên bàn, lười biếng dựa vào ghế sofa.
Bút lộc cộc lăn từ trên bàn rớt xuống đất.
Trong mắt Cố Cảo Đình có ánh sáng lóe lên, ra lệnh: "Ký cho anh."
Anh càng ép cô ký, cô càng không dám ký.
Hoắc Vi Vũ cười cười, lấy cớ nói: "Dù sao cũng là tài sản chung của vợ chồng, dù anh không đưa cho em, em cũng có phần mà."
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, nói: "Nhặt bút lên."
Hoắc Vi Vũ nhún vai, tiện tay mà thôi.
Cô cúi đầu, nhặt bút trên mặt đất lên, lúc đứng lên không chú ý, đụng vào trên bàn trà.
"A." Hoắc Vi Vũ ôm lấy đỉnh đầu hừ một tiếng.
Cố Cảo Đình lo lắng ngồi xuống bên cạnh cô, kiểm tra vết thương trên đầu cô, may là không có chảy máu, trầm giọng nói: "Ngốc, nhặt bút thôi cũng làm không xong, nếu tôi có chuyện ngoài ý muốn, ít nhất cô có công ty có thể phòng thân, sẽ không bị đám cặn bã đoạt đến cái gì cũng không còn, không có đầu óc."